SALVATORE

"Phạm nhân Kim, cậu ở phòng này đợi đến ngày thi hành án. Tuyệt đối không được trốn, nhớ đấy."

Người quản ngục đưa em vào một buồng giam riêng biệt. Em thơ thẩn bước vào. Sao mọi thứ nó lạ quá. Sao em bỗng cảm thấy hối hận với quyết định của chính bản thân mình quá. Sao Namjoon lại rời đi? Quá nhiều câu hỏi khiến em dần cảm thấy sợ hãi, ngày em bị đem ra pháp trường cũng không còn xa, ngay lúc này em cần gã, em muốn gã nói rõ mọi chuyện về cả cái kế hoạch sẽ đưa em thoát khỏi đây nhưng... Gã biến mất rồi, em cũng không thể liên lạc với gã.

"Namjoon... Kim Namjoon anh mau đưa em ra khỏi đây đi."

———————————————————
"Haha Kim Namjoon, cậu đúng là không phụ lòng ta."

Lão đại cười lớn, vỗ vai khen gã đã làm rất tốt nhiệm vụ.

"Cảm ơn lão đại, vậy còn chuyện thưởng thì sao?"

"Ta trước giờ làm tốt thì sẽ có thưởng, sai thì bị phạt. Cậu Namjoon làm tốt như vậy sao ta có thể không thưởng cơ chứ."

"Chuyện phần thưởng chắc cậu cũng có nghe qua rồi nhỉ? Khu vực phía Tây và cả con gái của ta, được chứ?"

"Tôi chỉ sợ là tiểu thư lại không thích tôi."

Gã đưa mắt nhìn vị thiếu nữ đang đứng cạnh lão đại, cô gái bắt gặp ánh nhìn của gã cũng ái ngại mà nói:

"Em...em đó giờ luôn thích anh... chỉ là nghe tin anh có người yêu rồi nên em không dám nói..."

"Cậu Kim đây có người yêu rồi à?"

"Không không, chắc tiểu thư nhìn nhầm rồi chứ tôi vẫn còn độc thân."

Gã từ chối phũ phàng về việc đó, gã chưa có người yêu và em chỉ là công cụ giúp gã một bước tiến gần với cái ngôi lão đại thôi. Không phải là người yêu gì cả.

"Vậy thì tốt, ta nghĩ hai đứa nên làm quen và tiến đến hôn nhân nhanh chóng luôn đi. Ta muốn có cháu bế lắm rồi, haha."

———————————————-
"Phạm nhân Kim Seokjin có người nhà gặp."

Em như vớ được vàng, vui vẻ chỉnh trang tóc tai em cố tỏ ra bản thân mình thật sự ổn để gã không cần phải lo lắng.

Bước tới phòng thăm tù, em thấy gac ngồi đó nhưng có điều gã khác quá. Gã không phải là Namjoon mà em biết, Namjoon của em không thể nào ăn mặc sang trọng như vậy được.

"Chào em."

Thấy em, gã không nở nụ cười lạnh lùng chào.

"Anh khác quá."

"Sẽ có lúc chúng ta phải thay đổi."

Em mỉm cười đáp lại, Namjoon của em dạo này có vẻ sống rất tốt nhỉ? Em thấy gã toàn thân đồ hiệu, thần thái cũng khác hẳn và đôi mắt gã nhìn em... nó không có cảm xúc. Nó hoàn toàn xa lạ khiến em có chút hụt hẫng.

"Tôi tới đây là để cảm ơn em."

"Vì chuyện gì?"

"Chuyện em đã thay tôi nhận tội."

"Không phải anh bảo anh sẽ đưa em ra khỏi đây sao?"

Em hoang mang nhìn gã.

"Haha, Kim Seokjin sao em lại có thể ngây thơ đến vậy?"

Gã cười lớn, khinh thường nhìn em.

"Em nghĩ những gì tôi nói là thật sao? Ôi tình yêu nhỏ bé của tôi, em ngây thơ quá rồi đây."

"A...anh đ...đang nói gì thế?"

Em sợ hãi gào lên, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao gã lại có thái độ kì lạ với em vậy?

"Nghe không hiểu à?"

"Làm gì có chuyện tôi sẽ đưa em ra khỏi đây? Ngay từ đầu, em cũng chỉ là công cụ để tôi có thể thăng tiến thôi Seokjin à, cũng nhờ em mà bây giờ tôi đã có được những gì tôi muốn rồi đấy."

"Vậy là trước giờ anh chưa hề yêu em?"

"Đúng, tôi chưa hề yêu em, tôi chỉ là lợi dụng em thôi."

Em đau khổ nhìn gã, vậy là ngay từ đầu cuộc tình này chỉ có em là người yêu thôi sao? Gã không yêu em nhưng tại sao những cử chỉ, hành động ân cần, những cái hôn đó sao gã có thể làm với em mỗi ngày?

"À thông báo với em, tôi chuẩn bị đám cưới rồi nên để cho giống những cặp đôi khác thì chúng ta chia tay đi."

Nói xong gã quay người rời đi, để lại em thất vọng nhìn theo bóng lưng đó. Người em yêu nay đã phụ em rồi.

Sau hôm gặp mặt đó, em cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ không chú ý đến chuyện gì cả, ngay cả việc em xém bị bọn phạm nhân cưỡng hiếp... Khi đó may mắn là có cai ngục đến kịp nên đã kịp thời cứu em.

———————————————————

"Cậu là Kim Seokjin đúng không? Tôi là Elly, vợ sắp cưới của anh Namjoon."

"Cô đến đây có chuyện gì không?"

À, thì ra là vợ sắp cưới của người em yêu, cô ấy đẹp quá.

"Tôi đến đây chỉ muốn hỏi thăm cậu thôi. Anh Namjoon bảo rằng cậu là người bạn thân nhất của anh ấy và cậu đã thay anh ấy nhận hết tất cả tội trạng."

Bạn thân nhất? Kim Namjoon, anh biết cách lừa người khác lắm đấy.

"Thì sao?"

"Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã giúp chồng tôi."

"Ừ, chuyện cũng đâu vào đấy rồi, tôi cũng mong cô sống hạnh phúc với Namjoon."

Và chúc cô sẽ không bị anh ta lừa như tôi.

Em chua xót chúc phúc cho hai người.

"Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi về."

"À cô Elly đã chọn được hoa cưới chưa?"

"Tôi chưa, có gì không cậu Kim?"

"Chỉ là tôi muốn làm một bó hoa cưới tặng cô, coi như là quà cưới. Có được không?"

Em nhẹ nhàng đáp lại.

"Vậy thì hay quá, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."

"Không có gì."

——————————————————

Đúng như những gì em nói, em đã dành ra ngày cuối cùng của mình để làm một bó hoa cưới thật đẹp và viết vài dòng gửi gã. Em không trách đời cũng không trách gã, tất cả là do em tự nguyện, lúc đó em có thể từ chối nhưng vì tình yêu nên em đã chấp nhận cứu lấy gã.

Vừa gói xong bó hoa, em nức nở oà khóc, sao đời em bạc bẽo đến vậy? Ngày mai là ngày em bị đem ra hành hình rồi, cuộc đời của em sẽ chấm dứt vào ngày mai, bữa ăn cuối cùng em cũng không thể ăn được gì vì cứ nghĩ đến ngày mai đã khiến em nôn ra hết chỗ thức ăn còn xót lại trong dạ dày của em.

Ngày em ra pháp trường cũng chỉ có vài người đến, em đã mong rằng gã sẽ xuất hiện trong số người đó nhưng nghĩ lại thì bản thân em lại không muốn gã thấy được bộ dạng thảm hại của mình nên đành thôi.

"Dù gì thì mình và người ta cũng có còn gì đâu..."

"Phạm nhân Kim Seokjin với tội danh buôn bán chất cấm và giết người nên bị kết án tử hình vào ngày XX tháng Y năm ZZZZ. Phạm nhân có muốn yêu cầu cuối cùng gì không?"

Người thẩm phán hỏi.

"Hãy giao bó hoa trong phòng giam của tôi kèm với bức thư cho Kim Namjoon-người nhà tôi."

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Vâng thưa thẩm phán, chỉ có thế thôi ạ."

Sau khi nói ra hết yêu cầu cuối đời, một tiếng súng tàn nhẫn vang lên, tước đi sinh mạng của cậu trai trẻ đôi mươi còn đầy sức sống và niềm tin vào tình yêu.

—————————————————

"Anh Namjoon ơi, bạn anh gửi quà cưới cho tụi mình nè."

"Ai vậy em?"

Gã bước ra phòng khách, ngồi kế bên Elly, nhìn thấy bó hoa cưới được gói tỉ mỉ như vậy gã cũng đủ biết đó là em. Sao em lại gửi hoa cưới đến cho gã?

"Hôm trước em có đến gặp cậu ấy để nói cảm ơn, cậu ấy đã ngỏ lời tặng em một bó hoa cưới xem như là quà đấy. Anh thấy hoa đẹp không?"

"Hoa đẹp lắm."

"Hình như còn có thư cho anh nữa đấy."

"Ừ để tí anh xem."

Gã biết em bị xử tử từ hôm qua rồi, gã không đến vì gã không muốn thấy bộ dạng thảm thương lúc cuối đời của em, gã sợ gã sẽ mềm lòng. Dù sao cũng từng là người yêu của nhau, nên sau khi em đi gã đã cho người đem em đi chôn cất ở nghĩa trang trong thành phố cạnh mộ mẹ em, coi như là chúc ân tình cuối cũng của cả hai.

"Chúng ta có duyên nhưng không có phận. Kim Seokjin chúc em kiếp sau sẽ sống hạnh phúc."

———————————————————
" Gửi Kim Namjoon.

Đây là những dòng thư cuối cùng em có thể viết cho anh. Em đã gặp vợ anh rồi, cô ấy xinh đẹp lắm nghĩ đến cảnh hai người sánh bước trên lễ đường cũng khiến em cảm thấy hạnh phúc cùng. Em sẽ không trách anh đâu, tất cả là do em tự nguyện nên em mong rằng anh sẽ sống hạnh phúc bên người vợ của mình anh nhé.

Kim Seokjin

Tái bút: Nếu có thể thì kiếp sau chúng ta yêu nhau tiếp được không anh?

END

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top