2
"Hôn môi phải dành cho người yêu, đồ ngốc ạ."
.
.
.
"Seokjinie, đây là con trai cô chú Kim mới chuyển đến cạnh chúng ta ngày hôm qua. Cậu bé tên Namjoon, kém con một tuổi. Seokjinie giúp mẹ và cô để ý em nhé."
Lần đầu họ gặp nhau là khi Jin ba tuổi còn cậu mới lên hai.
Do thể chất ốm yếu vì sinh non anh luôn bị giữ ở nhà chăm sóc đến tận lúc bảy tuổi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Jin không hề có bạn. Kí ức từ trước khi anh có thể nhận biết thế giới bên ngoài đến lúc ba tuổi chẳng có gì ngoài những bức tường, những con thú bông và mấy món đồ chơi quanh năm một màu. Bà Kim đã cố dành nhiều thời gian cho con trai nhất có thể nhưng hai vợ chồng đều quá bận rộn với công việc thậm chí phải đi công tác đột xuất bất cứ lúc nào nên người Jin nhìn thấy nhiều nhất có lẽ là cô bảo mẫu. Chính vì thế, sự xuất hiện của Namjoon với anh, khi đó mới là đứa trẻ giống như mặt trời xua đi màn sương sớm vậy.
Jin chẳng phải siêu nhân nên không thể nhớ mọi việc lúc nhỏ. Chỉ có một việc anh chắc chắn, trong toàn bộ kí ức của Kim Seokjin cho đến hiện tại luôn hiện hữu một người tên Kim Namjoon. Từ khi là một cậu nhóc chập chững biết đi luôn đuổi theo anh đến lúc lớn hơn một chút lôi kéo nhau làm trò nghịch ngợm. Tiểu học rồi cấp hai, không kỉ niệm nào của anh không có hình bóng cậu. Kể cả quãng thời gian anh cứ luôn chạy trốn, hình bóng cậu vẫn vô thức rơi vào tầm mắt anh. Để rồi, từ khi nào đứa nhóc chỉ ê a biết nói đã trở thành một chàng trai cao lớn hơn cả anh?
... Sao lại tự nhiên nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Trong hoàn cảnh bây giờ... nó thật buồn cười...
"A... Joonie... ưm... mạnh hơn nữa..." Hai bàn tay anh bấu chặt lấy chiếc rèm cửa khiến nó trở nên nhàu nhĩ, phần vải móc thì căng ra như thể sẽ đứt bất cứ lúc nào. Nhưng Jin chẳng thể để tâm đến chúng, tất cả những gì anh cảm nhận được lúc này chỉ có luận động của người phía sau.
Cơ thể anh cong lên theo từng cú thúc của cậu, đôi chân nhũn ra cố bấu lại trên sàn với những ngón chân trắng bệch. Thứ không lồ đó vào trọn trong anh, kéo căng từng nếp uốn nhỏ nhất nơi riêng tư, khiến cơ vòng chỉ biết vô thức co bóp từng đợt thít chặt lấy vật đang mang cho mình khoái cảm.
"Đừng... đừng đi ra..." Thứ căng trướng đột nhiên biến mất để lại cảm giác chới với cùng sự ngứa ngáy tận sâu bên trong làm anh chỉ biết cầu xin một cách ngắc ngứ, mong cậu đưa nó vào lần nữa, lấp đầy anh.
"Anh trở nên vội vã quá đấy, Jin." Người phía sau cũng thở dốc, say mê rải từng nụ hôn lên tấm lưng trắng mịn dính đầy mồ hôi lộ ra sau chiếc sơ mi xộc xệch kéo xuống tận bắp tay.
"Ưm..." Đôi môi ấy giống như mồi lửa lan dọc từ lưng đến cổ, mỗi nơi cậu ấy đi qua đều trở nên bỏng rát. Thế nhưng, thỏa mãn phía trên chỉ tạo ra sự đối lập làm cho ham muốn bên dưới càng thêm mãnh liệt. Tiếng thở dốc bên tai khiến tầm mắt anh cứ mờ đi bởi dục vọng. Cái cảm giác như mùi hương của Namjoon đang bao phủ lấy toàn bộ cơ thể khiến anh thỏa mãn đến run rẩy, nó quyện lấy lý trí anh và biến thành đống hỗn độn. Mùi hương ấy, cái mùi anh chỉ biết gọi là 'của Namjoon', thứ thuộc về riêng cậu giờ đây đang thấm vào da thịt anh, làm kẻ vốn say mê nó như anh trở thành con quỷ tham lam trong nhục dục.
Đôi môi người phía sau lại lướt lên, Jin cảm thấy tai mình đau nhói. Cậu đang cắn tai anh, một cách nhẹ nhàng đầy tình sắc với chiếc răng nanh cố ý nghiền lên điểm mẫn cảm trên vành tai ép anh tê dại bật ra càng nhiều tiếng rên rỉ.
"Quá sâu... đừng..." Ngay khi tâm trí anh vẫn đang lạc lối bởi những nụ hôn thì cậu đột nhiên ẩn sâu thứ khổng lồ vào một cách thô bạo. Jin mở lớn miệng muốn hét lên, nhưng cơn cực khoái làm mọi âm thanh tắc nghẽn trong cổ họng.
"Chính anh là người cầu xin nó, không phải sao?" Cậu thì thào vào tai anh rồi di chuyển, liếm dọc theo chất lỏng trong suốt vì kích thích đột ngột mà trào ra khỏi miệng của anh, cuối cùng, người nhỏ hơn tìm đến cặp môi sưng đỏ bị chính chủ nhân của nó giày xéo ấn môi xuống.
Nhưng anh né tránh nó. Jin nghiêng mặt khiến nụ hôn của cậu rơi vào khóe môi anh và sượt xuống cằm. Namjoon không tỏ thái độ gì tiếp tục thuận thế trượt môi dọc xuống cằm anh, chỉ có lực đạo phía dưới bỗng chốc trở nên mãnh liệt hơn. Rút ra toàn bộ rồi lại xông vào tận sâu, trêu chọc điểm mẫn cảm của anh. Một bàn tay rời xuống nắm lấy tính khí bị bỏ quên đang nhỏ đầy chất dịch đục ướt đẫm nơi đầu khấc của anh, nắm bóp.
"Joonie... anh muốn ra... a." Khoái cảm tuyệt vời từ cả phía trước và đằng sau khiến Jin nhanh chóng đạt đến cao trào. Anh nói qua tiếng thở dốc khi cảm giác căng chướng của dương vật đã đến cực hạn.
"Chờ em một chút nữa, chúng ta... cùng nhau." Namjoon cũng chẳng khá hơn là bao khi nhục huyệt ấm nóng của anh cứ liên tục co thắt mút lấy dương cậu. Đặc biệt khi cậu giữ chặt tính khí của anh không cho giải phóng, thì dường như toàn bộ sự thống khổ xen lẫn khoái cảm đều dồn lên mật huyệt khiến nó càng mẫn cảm. Nơi giao hợp của hai người trở nên nhầy nhụa bởi chất dịch khó nói, thậm chí phát ra những tiếng nhóp nhép đầy tình sắc theo từng cú thúc. Tất cả đều khiến cậu phát điên mà tiến tới đưa đẩy mình thật nhiều thật sâu vào trong anh, cho đến khi quy đầu bị thịt mềm hút chặt đưa cậu lên đỉnh. Namjoon buông tay, nhấn hông thật mạnh một cái nữa trước khi buông thả để tinh dịch của bản thân lấp đầy anh.
"A..." Cảm giác nóng rát của vách huyệt làm Jin hét ré lên, cuộc hoan lạc khiến người anh càng ưỡn ra, dương vật phía trước được tự do lập tức phun đầy chất nhờn trắng đục rơi rớt cả ra quần áo cùng sàn nhà.
Trong chốc lát khắp căn phòng rộng lớn chỉ còn những tiếng thở dốc đan xen lại với nhau.
"Haizzz... Mỗi lần thế này đều quá mệt mỏi." Jin cằn nhằn khi lau sạch chất bẩn trên quần áo cũng như dưới sàn nhà. Anh cố gắng chỉnh sửa trang phục dù vậy chiếc áo sơ mi giờ đã thấm đẫm mồ hôi và đầy vết nhăn, may mắn anh vẫn còn áo khoác che đi nên chắc không quá gây chú ý. Dù sao đồng phục nam sinh trông nhàu nhĩ một chút là việc bình thường. Đấy chỉ là bên ngoài, Namjoon vừa bắn vào trong anh, dù đã vệ sinh qua thì anh vẫn muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa. Jin thậm chí vẫn cảm thấy phía sau nóng rát chưa thể khép lại khiến chất dịch đang chảy cả ra đùi mình, dinh dính.
"Em xin lỗi." Namjoon hơi xấu hổ, cậu đã không khống chế được. Đáng lẽ lúc đó phải rút ra nhưng cảm giác bên trong anh quá tuyệt vời, nó giết chết lí trí cậu trong giây lát làm cậu chỉ muốn nhiều hơn nữa.
"Không sao... có điều chúng ta nên đổi địa điểm." Jin lắc đầu rồi lại thở dài, uể oải ngồi bên cạnh cậu. "Lớp học không phải ý kiến hay đâu."
Đã hai tuần từ khi anh đưa ra cái đề nghị đó với Namjoon, một suy nghĩ bộc phát trong lúc ghen tị. Có điều dù nghĩ lại thì anh không hề hồi hận về nó, ít nhất hiện giờ thì thế. Ngay lúc ấy, Namjoon đã sốc, tất nhiên, một người bạn thuở nhỏ yêu cầu trở thành bạn tình khi mà cả hai chẳng có chút tình cảm yêu đương nào, ai bình tĩnh cho được. Nhưng ngoài dự đoán của anh, cậu đã không từ chối ngay lập tức, Namjoon lưỡng lự. Sự phân vân ấy làm anh muốn cười cũng muốn khóc. Điều đó chứng minh cậu có ham muốn với anh dù chỉ là chút ít hay nói lên rằng họ quá thân, thân đến mức có thể làm tình dễ dàng và sẽ chẳng thể yêu.
Jin không biết và cũng không dám biết, anh chỉ muốn làm một kẻ ngu, trở thành đứa trẻ ích kỷ độc chiếm thứ gì mình muốn bằng mọi cách tồi tệ nào. Anh đã hôn cậu, và thừa lúc cậu không kịp phản ứng Jin đã quyến rũ cậu. Từ bỏ tôn nghiêm cùng danh dự mà quỳ xuống đũng quần người nhỏ hơn trong cái ánh mắt kinh hoàng của cậu. Một thằng con trai tuổi mười bảy mười tám luôn thừa thãi dục vọng nhiều hơn cái thứ tình yêu bay bổng như lũ con gái. Họ đã làm tình, đương nhiên, ngay lúc đó trong lớp học của anh. Thế rồi tất cả diễn ra một cách thật tự nhiên, cứ như thể lần hoang đường đó chính là lời ngầm đồng ý cho mọi sự sai trái này.
Trường học biến thành nơi hẹn tình của hai người, lớp học trống cuối buổi hay bất kì nơi nào đó không người trong giờ nghỉ trưa, có khi là ngay trong nhà vệ sinh nam. Mới hơn hai tuần mà họ đã làm tình nhiều đến mức anh không thể đếm nổi. Chẳng cần tình yêu, chỉ có những luận động cùng khoái lạc nguyên thủy nhất. Jin nghĩ mình sẽ thỏa mãn, ít nhất anh đã chiếm được thân xác cậu ấy không phải sao? Nhưng nếu thế, sao ngực trái anh lại cứ trống rỗng như vậy. Mỗi khi cậu ôm anh, lấp đầy anh thì cái cảm giác trống trải ấy càng rõ rệt. Hình như anh đang trở nên tham lam hơn nữa, tham lam đến mức muốn cả trái tim cậu. Muốn một thứ vĩnh viễn không thuộc về mình...
"Namjoon..." Jin nằm dài xuống mặt bàn nhìn sang phía người nhỏ hơn. "Lần sau, đến nhà anh đi..."
Xin lỗi, trong lúc trái tim em vẫn còn nguyên vẹn hãy cho anh ích kỷ thêm một chút nữa. Vì giờ anh vẫn chưa sẵn sàng để cắt đứt sợi chỉ mong manh này.
...
"Ngày mai lớp anh có bài kiểm tra toán phải không nhỉ?" Giọng nói cậu có chút nặng nhọc.
"Đừng có nói mấy việc đó trong lúc thế này chứ... ưm..." Jin thở dốc cố bấu lấy vai người nhỏ tuổi hơn. "Nó làm em như thằng khốn ấy, Joon ạ."
"Còn anh là người gọi thằng khốn này đến giúp anh học rồi kéo người ta lên giường đấy Jin." Namjoon nhếch mép thúc mạnh lên. Anh đang ngồi lên người cậu với cặp chân thon dài trần trụi quấn lấy eo cậu. Tư thế này giúp cậu dễ dàng đưa thứ đó vào hết trong anh, đâm chọc mọi điểm mẫn cảm khiến người lớn hơn nhũn ra và rên rỉ như một con mèo nhỏ.
"A... Namjoon đồ khốn nạn... ưm..." Cú thúc của cậu làm cả người anh như giật nảy lên. Jin cũng không chịu thua cố ý co chặt vách thịt phía dưới ôm lấy vật đang làm loạn trong người mình.
"Thứ mèo nhỏ dâm đãng, anh thèm muốn đến vậy hả?" Namjoon gầm lên một tiếng rồi lật anh nằm chống khuỷu tay xuống sàn nhà, hạ thể trần trụi vểnh cao áp vào háng cậu. "Yên tâm chúng ta còn cả buổi chiều và tối để học, em sẽ không để anh trượt đâu." Cậu cúi xuống cắn mạnh lên cần cổ thon dài đang căng ra vì vui sướng của anh. Tay cũng không nhàn rỗi cấu véo hai điểm đỏ sớm sưng lên vì nứng của người bên dưới trong khi để thứ đó cọ một vòng nơi cửa rồi không báo trước cắm thẳng vào lỗ nhỏ ướt đẫm. "Nhưng trước đó, hãy đảm bảo mình đừng bị em làm đến chết. Đồ khát tình." Người phía trên rít qua kẽ răng, lần nữa bắt đầu thô bạo cướp đoạt.
"Sẽ không có chuyện đó đâu... A..." Bởi ham muốn của anh với em vĩnh viễn không bao giờ đủ. Giống như kẻ nghiện uống rượu độc, biết mình sẽ chết lại chẳng thể bỏ được...
"Jin này..." Namjoon đột nhiên lên tiếng hỏi lúc cả hai đang học bài. "Tại sao anh không để em hôn môi anh? Trừ cái lần đầu tiên anh chủ động ra, sau đó anh đều chưa từng cho em chạm vào môi anh." Dù là lúc cao trào nhất.
Động tác viết của anh bởi câu hỏi của cậu mà khựng lại. Đặt bút xuống, anh dùng hai tay chống cằm chăm chú nhìn ngắm người trước mặt một lúc rồi cười.
"Sao vậy" Cậu khó hiểu cũng ngẩng lên nhìn anh.
"Hôn môi phải dành cho người yêu, đồ ngốc ạ." Jin tít mắt.
Còn chúng ta chỉ là bạn tình mà thôi. Vậy nên xin hãy để anh vin vào nó, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho tình yêu hèn mọn này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top