Chương 31

Gấu nhỏ đang ngậm vú cao su trưng gương mặt vô tội: "..?.."

Ông chủ tức giận giơ nanh múa vuốt, gã cười lạnh nhìn hắn.

Ông chủ nhìn cậu: "Cậu còn che cho tên này được hả!"

Kim Seokjin ấn Gấu nhỏ ngồi yên, bất đắc dĩ: "2 người đừng cãi nhau nữa."

Dứt lời 2 người xoay đầu nhìn cậu, tỏ ý muốn cậu đứng ra làm chủ.

Kim Seokjin căng da đầu mở miệng: "Nếu không....giữ anh ấy lại đi." Nhận thấy được mắt gã sáng lên, cậu không được tự nhiên quay mặt đi, nhỏ giọng, "Nếu có đuổi anh ấy cũng sẽ không đi đâu...Công ty luôn bận rộn anh ấy cũng sẽ không ở lại đây lâu, dù sao phòng tranh đang thiếu người cứ giữ anh ta lại đây dùng cũng được."

Kim Namjoon nghe xong, trong lòng gợn sóng.

Những năm gần đây công ty đang muốn mở rộng ở phía nam, vừa lúc mượn cơ hội này khảo sát các hạng mục. Ít nhất gã có thừa lý do để có thể ở lại đây lâu dài.

Nhưng gã vẫn chưa nói tin này cho cậu.

Ông chủ định nói thêm, bỗng từ phía sau một cỗ nước trào lên từ phía sau lưng, làm ngón tay hắn run rẩy. Sắc mặt hắn biến đổi, sức lực như bị rút sạch, bước chân loạng choạng ngã xuống.

Kim Seokjin sửng sốt.

Kỳ phát tình của ông chủ đến rồi!

Phòng tranh nằm trên đường cái, Omega phát tình lúc này cực kì nguy hiểm, cũng may thuốc ức chế trên người ông chủ còn tác dụng mới che lấp được mùi vị.

Kim Seokjin không lộ ra cảm xúc, 2 3 bước tiến lại gần nâng ông chủ dậy, biết hiện tại hắn không thể ở nơi đông người.

Cậu chần chừ nhìn Gấu nhỏ lại nhìn gã, ánh mắt dao động không ngừng.

Bên tai vang lên tiếng ông chủ run rẩy, hắn không trụ được lâu nữa.

Cậu khẽ cắn môi: "Phiền anh để ý con, em đưa anh ấy về nhà."

Nói xong cũng không đợi gã trả lời, nhanh chóng đỡ ông chủ chạy ra gọi xe.

Dáng vẻ vừa nãy của ông chủ...có gì đó không đúng?

Đáy lòng gã tức giận, ghen tuông cùng nghi ngờ đều tan biến khi cúi xuống nhìn thấy đôi mắt trong veo của Gấu nhỏ, mọi thứ cảm xúc suy nghĩ đều bị vứt sau đầu không còn nhớ đến nữa.

Gấu nhỏ ngoan ngoãn nằm trong xe nôi, dùng ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt ngây thơ khác hẳn với thế giới đen kịt này.

Đã lâu rồi gã mới có thể ở chung cùng Gấu nhỏ, dựa vào cơ hội này gã ngồi xổm xuống, cẩn thận duỗi tay ra cầm lấy đầu ngón tay của bé con.

Mặc dù Gấu nhỏ chưa bao giờ gặp qua gã nhưng sự gắn bó giữa 2 người rất rõ ràng. Bé nhỏ rất thích Alpha, tay nhỏ nắm chặt ngón tay gã không buông khiến lòng gã mềm nhũn.

Hốc mắt Kim Namjoon vô cớ nóng lên, người qua đường ngẫu nhiên nhìn, gã nhẹ nhàng hôn bé con người đầy mùi sữa cùng hương mật đào ngọt dịu.

Gấu nhỏ được hôn cười khanh khách.

"Ba cảm ơn con." Gã nghẹn ngào, "Ba....lớn yêu con."

Kim Seokjin đưa ông chủ về nhà, tìm được thuốc, một lúc lâu sau ông chủ mới tỉnh lại, người không còn sức nhìn cậu, "Chờ tôi khoẻ lại."

Nói xong, hắn rầu rĩ đưa mắt nhìn cậu về nhà.

Hắn không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.

Kì phát tình của cậu không biết bao giờ mới đến, ít nhất cậu cũng muốn sau khi sức khỏe được hồi phục hoàn toàn. Cậu không có kinh nghiệm trong việc trải qua kì phát tình một mình, để thuốc cùng thực phẩm cho ông chủ mấy ngày xong cậu mới an tâm bước ra cửa.
Ra cửa, cậu lấy di động ra bấm dãy số tuy không được lưu nhưng bản thân vốn đã nhớ kĩ.

Điện thoại reo một tiếng đã có người trả lời, như đối phương vẫn luôn chờ cậu.

Kim Seokjin đáp lời.

Ngoài dự đoán gã rất kiên nhẫn vì cậu chưa mở miệng, gã đã đợi cậu.

Qua mười giây Kim Seokjin khô khốc hỏi: "Gấu....con đang ở đâu rồi ? Em lại đón con."

Kim Namjoon lúc này cười báo cho cậu địa chỉ là một quán ăn đắt tiền. Cậu không rõ nơi đến đành nhớ kĩ địa chỉ.

Cậu ngồi xe qua, xuống xe lại không thấy gã cùng bé con, chỉ có một người đứng chờ bên ngoài, ý cười nhìn cậu: "Vị tiên sinh kia đang ở trong chờ cậu."

Kim Seokjin sốt ruột đành phải theo vào.

Sắc trời tối dần phía bên ngoài bàn đã kín chỗ, gã ngồi ở ghế phía bên cạnh là xe nôi. Gã vụng về ôm Gấu nhỏ đút sữa bột cho bé, Gấu nhỏ nghẹn đến khóc chết sống không chịu mở miệng, vẻ mặt đáng thương cực điểm, gã đau lòng cực kì cũng không có cách nào để bé nhỏ uống sữa bột, đỉnh đầu bao phủ một màn đen.

Nghe được tiếng bước chân, gã cùng bé con liền nhìn ra cửa.

Ánh đèn chiếu lên 2 ba con khiến bầu không khí ấm áp hẳn lên, một lớn một nhỏ gương mặt giống nhau trong mắt đều mang theo lời cầu cứu.

Tim cậu như lỡ một nhịp, cậu đứng yên một lúc mới nhẹ giọng: "Con không uống sữa bột."

Kim Namjoon lo lắng: "Vậy ngày thường con uống gì?"

Kim Seokjin: "...."

Cậu không nhìn gã, rửa tay rồi lau tay khô đi đến bế Gấu nhỏ.

Gấu nhỏ quả nhiên rất đói, vừa được cậu ôm vào lòng liền khóc ô ô đòi uống sữa.
Kim Seokjin dỗ bé con, ngày thường ngoan bao nhiêu khi đói lại quậy phá không ngừng, khóc mãi không nín.

Cậu đành phải thoả hiệp cắn môi, nhìn gã: "Anh....Đi ra ngoài một chút."

Kim Namjoon mơ hồ nhận ra, ánh mắt lơ đãng nhìn bộ ngực bằng phẳng của cậu.

Kim Seokjin trừng mắt nhìn gã, gã không dám chậm trễ thêm vội đứng dậy rời đi.

Qua hồi lâu nghe được tiếng cậu gọi, gã mới trở lại.

Không biết do ảo giác trong phòng ngoại trừ hương vị mật đào còn có....mùi sữa.

Gấu nhỏ cảm thấy thoả mãn nằm trong xe nôi trưng ra dáng vẻ là một bé con hiểu chuyện.

Kim Seokjin chuẩn bị đứng dậy rời đi: "Cảm ơn anh, chúng em đi về trước."

Gã vội vàng nói: "Chắc là em vẫn chưa ăn tối phải không? Trễ thế này rồi em ăn xong rồi hãy đi đã."

Nhìn thấy cậu không được tự nhiên, gã tự giễu cười cười, "Có phải cùng anh ăn cơm em không được tự nhiên không, anh ăn xong rồi sẽ không nhìn em ăn đâu, ăn xong thì anh đưa con và em về, đường về nhà xa lắm." Cậu lắc đầu.

Kim Namjoon dịu dàng: "Jinie, em thường xuyên bị tuột huyết áp nếu còn không ăn gì chắc chắn sức khoẻ sẽ có vấn đề, con sẽ lo cho em lắm."

Nghe đến bé con cậu liền dao động, gã không ngừng khuyên thêm vài câu, cậu chần chừ miễn cưỡng đồng ý ngồi xuống ăn cơm.

Bồi bàn đã đứng sẵn ở cửa, gã hạ lệnh liền nối đuôi nhau bưng món ăn đều là món cậu thích, cũng không quý giá gì chỉ là theo thói quen của gã thôi.

Kim Seokjin kinh ngạc nhìn gã, ngay sau đó đã hiểu.

Kim Namjoon có thể đem mọi chuyện chuẩn bị chu đáo chỉ là trước kia không muốn phí sức với cậu thôi.

Cậu rũ mắt xuống trầm mặc ngồi ăn. Cũng may gã chưa tính tiền, cậu nhẹ nhàng thở ra bay nhanh ra ngoài tính tiền mới yên tâm.

Kim Seokjin tự đi về không ngồi xe.
Cậu đẩy xe nôi rũ mắt chuyên chú nhìn đường. Cậu không mở miệng đuổi người, Alpha đi bên cạnh cậu dọc đường đi gã cố gắng suy nghĩ đề tài để mở chuyện nhưng lại không nghĩ được gì.

Nhưng cậu đã mở miệng trước, hỏi về bác sĩ.

Kim Namjoon sợ cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Cậu ta tốt lắm, anh không làm gì cả."

Thậm chí luôn bị hắn dỗi, dễ phát cáu với gã.

Kim Seokjin gật đầu.

2 người chuyển hướng đi vào một con hẻm nhỏ.

Hẻm rất vắng người lại không có nhiều đèn đường. Tháng 10 ở phương Nam thời tiết nóng bức, chỉ có những đợt gió nhẹ thổi như xoa dịu người.

Sườn mặt cậu nhu thuận, lông mi dài rũ xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn đường.

Tuổi cậu không lớn mới 22 tuổi, lớn lên càng thanh tú, nhìn như một cậu học sinh cấp 3 non nớt. Gã nhìn cậu thật lâu, trong lòng bỗng thầm hỏi ----- tại sao trước kia gã luôn cảm thấy cậu không có gì đặc biệt, không thanh tú? Rõ ràng cậu rất thanh tú thậm chí là xinh đẹp.

Có lẽ gã vẫn luôn để bụng, luôn cố gắng phủ nhận cậu.

Ngay cả việc yêu cậu cũng không dám thừa nhận, ở trong lòng phủ định một lần lại một lần.

Đến tiểu khu gã tự giác dừng bước chân, không biết có phải do ánh đèn mà gương mặt tuấn mỹ kia thần sắc rất nhu hoà: "Jinie, con ngoan, ngủ ngon nhé, mai lại gặp."

Ánh mắt cậu dừng trên miếng ngọc của Gấu nhỏ không trả lời.

Gã nhẫn nhịn, "Ngày mai anh có thể đưa em về nhà không?"

Nói xong gã nhận ra mình quá nóng vội, nhanh chóng bổ sung: "Đường này quá vắng người, anh không yên tâm...Em mau vào nhà đi, hôm nay cũng mệt rồi." Cậu nhàn nhạt ừ một tiếng, đẩy xe nôi đi vào tiểu khu.

Kim Namjoon đứng tại chỗ nhìn thật lâu đến khi bóng cậu biến mất, đáy lòng bỗng chua xót.

Trước đến nay có phải cậu luôn đứng phía sau nhìn gã càng ngày càng rời xa cậu?

Rất nhiều lý do đủ để cậu không thương gã.

Kim Namjoon đau lòng cười cười, chậm rãi đi đến hướng nhà cậu, lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, cậu không thích thuốc lá bé nhỏ ngửi được lại càng không tốt.

Gã nhìn ánh đèn hướng nhà cậu sáng lên, biết cậu cùng con đã về nhà.

Đợi hồi lâu chân tê rần, ánh đèn phụt tắt.

Kim Seokjin cùng bé con đã ngủ.

Kim Namjoon lúc này mới yên tâm, cảm giác như ở cùng họ qua một đêm mới thoả mãn xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top