Chap 18
Chiều tà , cậu từng bước đi về nhà . Chuẩn bị đi siêu thị , nấu bữa tối . Nhưng cái quan trọng là không biết nấu món gì ăn đây . Với lại ở nhà một mình hơi buồn 1 tẹo . Í , hay là nhân diệp này , mình làm mai mối cho Hiệu Tích và Doãn Kì luôn . Quá đỉnh đấy chứ .
- Alo alo .
- Cái gì vậy anh ?
- Chiều nay đến nhà mới của anh ăn cơm tối đi ! Coi như là tiệc tân gia nhá nhá nhá .
- Dạ nhưng em ...
Tút tút tút
Cúp máy mất tiêu rồi . Hắn nghe vẫn còn mơ hồ . Tự dưng rủ tới nhà ăn cơm tối . Thế mà chả nói địa chỉ , chả biết cái mô tê gì sất. Hắn phải tốn tiền điện thoại mà gọi lại cho cậu . Nói thật là hắn có thể vung tiền vì bất cứ thứ gì hắn thích , nhất lại rất keo về khoản mua thẻ điện thoại mà nạp vào .
- Hiệu Tích hôm nay đến nhà tôi ăn bữa cơm tối đi ! Coi như là tiệc tân gia há .
- Có mỗi tôi thôi à ? Tiệc tân gia 2 người ? Cậu giỡn hả ?
- Giỡn cái gì chứ ? Qua đi qua đi , à tôi cho anh địa chỉ nhà đây !
Cậu cho anh địa chỉ nhà xong rồi thì bắt tay làm cơm tối . Hay là không ăn cơm . Làm bò xào với ớt chuông và hành ăn cùng bánh mì và khoai tây chiên.Nghe ngon lành cành đào ấy chứ đùa . Cậu bắt tay vào làm ngay lập tức . Vừa làm vừa nói chuyện với Doãn Kì. Cậu nói với hắn địa chỉ nhà mới của mình . Vui quá nên quên mất .
Reng reng reng
Tiếng chuông cửa . Cậu nghĩ chắc là Hiệu Tích hay Doãn Kì đến sớm . Chắc muốn giúp một tay . Cậu ra mở cửa . Hả ? Là nhân viên bên bưa điện . Ủa , mà mình có mua bán cái khỉ khô gì trên mạng đâu mà giao hay đưa chứ ?
- Cậu phải là Kim Thạc Trân không ?
- Trên đời này có nhiều Kim Thạc Trân lắm chứ không phải tôi . Anh giao nhầm người rồi.
- Không nhầm đâu .
Quái lạ , cậu xem lại địa chỉ . Đúng là địa chỉ nhà mình . Cơ mà ngoài 2 người kia thì còn ai biết nữa đâu ? Mà nếu như là gửi chủ nhà cũ thì phải đề tên họ người ta , ai đời lại đề tên cậu . Chả lẽ có phép thần thông quảng đại hay sao mà biết cậu ở địa chỉ nhà này ? Thôi thì kí tên xác nhận đại cho rồi . Kì kèo làm gì chẳng biết nữa . Hoặc cũng có thể là một trong hao người đó muốn tặng quà tân gia của cậu như thế này chăng ? Thôi chút mở biết . Giờ đi nấu bữa tối .
19h , Hiệu Tích đã đến nhà cậu . Thấy cậu ở trong bếp nên bảo là muốn phụ một tay . Cậu gật đầu . Sau khi dọn ra xong , cậu không quên hỏi anh là có phải anh đã gửi bưu kiện đến nhà cậu không . Anh lắc đầu , bảo là không biết địa chỉ sao mà dám gửi quà cáp cho cậu.
Lát sau , chừng 15 phút , Doãn Kì đến . Cậu lập tức kéo tay Doãn Kì ngồi vào bàn ăn . Cậu thì dọn món ăn ra , sau đó đẩy Hiệu Tích từ trên lầu bước xuống , để anh ta ngồi đối diện hắn . Cậu thì ngồi kế hắn .
- Anh ... sao lại ....
- Sao trăng gì ? Còn không mau nhập tiệc chứ ?
Cậu thì vui vẻ tận hưởng món mà mình nấu . Còn hai người thì ấp a ấp úng, e dè , ngại ngùng chẳng biết làm gì nữa . Cắm mặt ăn thôi à ?
- Em ... không khỏe trong người . Xin phép .
- Gần nhà anh có bệnh viện , em muốn tới đó khám không ?
- Thôi khỏi, em về uống thuốc là được .
- Ngồi xuống , anh nói cho nghe .
Cậu nắm tay hắn kéo lại . Vẫn nói hết mọi chuyện cho cậu nghe , đồng thời nói rõ tâm trạng hiện tại của anh ta ra làm sao . Nói chung là chỉ muốn cậu có hạnh phúc thật sự . Và hạnh phúc thật sự của hắn , không ai khác là anh ta .
- Anh nghĩ cả hai người nên nói chuyện đi !
- Ừ .
Anh ta và hắn ra ngoài nói chuyện . Cậu thì dọn dẹp cho bữa tối . Đứng ngay cái rèm , xem họ ra sao . Đây là lần đầu cậu làm mai mối cho người khác . Hi vọng thành công. Vì cái cửa khép chưa sát nên nghe được tí ít gì đó .
- Thật sự anh vẫn thương em . Nên nhưng anh lại không dám nói , sợ em tránh anh ....
Doãn Kì làm ơn đồng ý đi .
Hình như cậu thấy diễn biến bắt đầu tốt lên rồi. Cậu đứng kế bên , tay nắm cái rèm . Cuối cùng thấy hắn và anh ta hôn nhau . Trời đất , hạnh phúc hả ? Thật không ? Nếu như thật chắc đêm nay cậu không ngủ được vì quá vui .
- Í quên , cái thùng bưu kiện...
Cậu lập tức lấy dao rọc rồi mang cái thùng bưu kiện ra . Lấy chân đá cái cửa , miệng không ngừng kêu hai người họ :
- Hai người hai người , lại coi cái gì nè !
- Dạ ? Gì thế anh ... em đang ... - hắn đỏ mặt khi cậu phá không gian riêng của họ .
- Anh xin lỗi , xin lỗi . Cơ mà cái thùng bưu kiện này một trong hai người , ai gửi ?
Cả hai lắc đầu , đều bảo là không có gửi gì cho cậu . Hắn nghĩ cậu nên mở cái thùng ra xem là cái khỉ gì ở trong . Cậu lấy dao , cắt miếng băng keo trong được dán vòng vòng cái thùng.
- Hả ? Tiền ? Ai mà gửi nhiều tiền thế này hả ?
- Bà con họ hàng xa của cậu gửi lên cho cậu à ?
- Anh ấy không có họ hàng , ai mà gửi cho ?
- Ba mẹ anh cũng không thể nào gửi cho anh quá nhiều tiền như thế này được .
- Khoan , cọc tiền như thế này ... như ở trong mấy công ty. Mấy công ty thường hay xếp tiền gọn gàng như vầy . - Hiệu Tích giải thích cho cả 2 người nghe .
Số tiền mà người ta gửi cho cậu chính xác là 320 triệu . Cả ba ngồi suy nghĩ nên làm gì với số tiền quá lớn này ?
- Khoan đã ... - Hiệu Tích bỗng nảy ra ý gì đó .
Lúc này , tại công ty của Nam Tuấn .
- Con mẹ nó , ai lấy mất 320 triệu đi rồi !
- Sao , để kĩ thế mà sao ai lấy được ?
Anh lấy tay vò tóc rối hết cả lên . Cô ta thì miệng cười nham hiểm .
Vậy là mình đã đẩy số tiền đó cho Kim Thạc Trân thành công . Thế nào hắn ta cũng sẽ giết Kim Thạc Trân . Rồi khi đó anh ta sẽ đưa mình giữ số tiền đó cho mà xem . Và mình sẽ lấy số tiền đó ăn chơi thỏa thích . Và mình sẽ khiến hắn trở thành kẻ nghèo nhất thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top