Chương 12

Seok Jin chán nản ngồi lật qua lại mấy trang sách, khẽ thở dài một tiếng. Ngẫm đi ngẫm lại y ở chỗ này đã hơn một tháng, mấy việc hàng ngày đã làm đến chán mất rồi. Y nhìn thân ảnh Baek Hyun phiêu diêu luyện kiếm ngoài sân, trong lòng lại dấy lên một cảm giác ghen tị. Dù y nói rằng bản thân không hối tiếc khi trở thành quân hậu, vẫn luôn tự thôi miên mình rằng dù y là ai thì cũng đều đang cống hiến cho Đại Nhật, nhưng y cũng là nam nhân. Bảo rằng y không có khát vọng là sai, không có hoài bão là sai. Y nhớ chiến trường nơi y từng đến năm 15 tuổi, nhớ cát bụi mịt mù nơi chân trời và nhớ tiếng vó ngựa trên nền đất đầy sỏi đá thô kệch. Thế nhưng chỉ lúc ấy y mới cảm nhận được trái tim mình tự do đập loạn nhịp vì cảm giác háo hức không phải kiềm chế.

Nhưng đối diện y lúc này chỉ là cung cấm uy nghi mà lạnh lẽo, là hàng mớ cung quy phải ghi nhớ và làm theo, là công vụ luôn đến tay y giải quyết. Y giống như đã mất đi tự do của mình, Nam Joon cũng không có cho y cưỡi ngựa, không cho y luyện kiếm. Y nhớ lúc xưa... Khẽ thở dài một tiếng rồi nằm dài ra chiếc bàn gỗ, lặng nghe tiếng gió thổi rồi mộng mơ nhớ chiến trường ấy, tâm can bỗng phập phồng. Seok Jin mong sự chấp nhận này sẽ đổi lại tình thương mà Nam Joon dành cho y, thật hi vọng....

Yên tĩnh chưa được bao lâu, bên ngoài liền có tiếng thái giám hô lớn:
- Thanh phi nương nương tham kiến!!!

Seok Jin phồng má thở phù một cái, vẫy vẫy Baek Hyun vào cùng đến chính điện. Nữ nhân này thật biết xuất hiện đúng lúc.
- Tham kiến Quâm hậu. Quân hậu cát tường.
- Đứng dậy đi. Muội muội hôm nay có nhã hứng liền đến tìm ta sao? Ta tưởng việc thỉnh an sáng sớm đều đã bỏ qua rồi chứ?
- Bẩm Quân hậu, là do bản thân thần thiếp muốn đến thỉnh an người nên mới đến đây, đã làm phiền Quân hậu nghỉ ngơi, thần thiếp thật có lỗi.
- Không sao, bổn cung cũng không có để bụng, dù gì ở một mình nơi này cũng rất nhàm chán.
- Nói vậy Hoàng thượng không ghé qua thăm người thường xuyên sao?- Jung Mi hơi nhướn đôi lông mày lên, tông giọng bỗng đổi khác. Seok Jin làm sao không nhận ra nổi ý tứ mỉa mai mà nàng dành cho y? Chẳng phải ý nàng muốn nói rằng, bản thân y là nam nhân, dù là chính cung nhưng cũng không thể nào bì được sủng phi như nàng, y chỉ là cỏ rác qua đường của Nam Joon thôi. Khuôn mặt y bình thản, bất biến nở ra một nụ cười tùy tiện, hướng nàng nói:
- Không đến tìm ta cũng không sao, việc ân sủng của hoàng thượng nên chia đều cho phi tần trong cung. Nàng là sủng thiếp của Hoàng thượng, phải biết cách hầu hạ người.
Jung Mi khẽ che miệng nở nụ cười xuân phong đắc y, thánh thót đáp lời:
- Quân hậu chỉ bảo, thần thiếp đều đã rõ. Chỉ là hoàng thượng luôn tìm đến chỗ thần thiếp như vậy, bản thân thần thiếp luôn phải hầu hạ người cũng thật mệt mỏi, lại khiến hậu cung không đồng đều chuyện mưa móc, bản thân thần thiếp thấy thật có lỗi. Hoàng thượng cũng quá đáng a~
Seok Jin cười khẩy, ha lên một tiếng thâm thúy. Nhấp khẽ một ngụm trà, y liếc mắt nhìn về phía Jung Mi đang có chút khó hiểu nhìn y:
- Nàng nói như vậy, không sợ Hoàng thượng trách phạt vì dám khi quân ư?
- Bẩm Quân hậu, thần thiếp nào đâu dám phạm thượng, nhưng nếu hoàng thượng người có nghe thấy thật, thì cũng không nỡ trách phạt thần thiếp đâu! Người rất yêu thần thiếp!
Seok Jin bật cười ha ha thành tiếng, nữ nhân này thật nực cười, trong tâm tư của đế vương có thể tồn tại một chữ "yêu" hay sao? Thật ngu ngốc mà!
Jung Mi cảm giác bản thân bị khi dễ, mắt trái mắt phải đều trợn đến muốn rơi ra ngoài. Y là muốn cười nhạo nàng sao?!
- Hẳn là vậy rồi, hoàng thượng sẽ không trách phạt nàng đâu a~

Seok Jin thư thả nhấp một ngụm trà, mặc kệ biểu cảm khó chịu đến phát cáu của Jung Mi.
- Quân Hậu nói vậy là có ý gì?
- Nàng nghĩ như thế nào, thì nó chính là như vậy thôi.
- Người... người....
- Ta cảm thấy bản thân có chút không khỏe, nàng mau hồi cung đi.

Jung Mi xiết chặt nắm đấu giấu trong gấu tay áo, mím môi nhìn Seok Jin đang xoa xoa thái dương, miễn cưỡng đứng dậy hành lễ rồi ngúng nguẩy bỏ ra ngoài. Nàng khó chịu, chân dậm thật lớn tỏ ý không vừa lòng với y, miệng khe khẽ tuôn mấy lời rủa xả:
- Cứ đợi đấy đi, bổn cung sẽ đạp tên xú nam nhân ngươi xuống, bổn cung sẽ là Hoàng hậu!

Bóng áo xanh lam từ ngoài cửa từ tốn đi vào, nhìn đến nữ nhân trước mặt đang tuôn mấy lời thóa mạ vị chủ nhân lục cung kia thì cũng coi như không thấy, bản thân nàng cũng quen rồi. Kang Jung Ha lạnh lùng lướt qua nàng, coi sự tồn tại của Jung Mi nhẹ tựa không khí. Nàng ta không vừa lòng liền muốn sinh sự:
- Tỉ tỉ, sao không chào ta?

Jung Ha cũng không có quay lại, chỉ đứng lại trong giây lát tuôn ra vài lời có lệ:
- Ta không có muội muội hống hách như Thanh phi ngươi. Cáo từ!

Sau đó nàng quay gót đi thẳng, thanh kiếm trên tay ngạo nghễ đến vô cùng. Jung Mi tức giận sôi sục trong lòng, hối hận vì hôm nay lại đến thỉnh an tên nam nhân kia. Đúng là chọc tức người không xong lại tự rước thêm bực bội vào mình!

-**-
Seok Jin có chút đau đầu vì tối qua thức đêm đọc sách, định về thư phòng nghỉ ngơi thì lại có tiếng thái giám hô lớn:
- Dương phi nương nương tham kiến!!!

Seok Jin có chút thật oải, không biết hôm nay là ngày gì mà nữ nhân của Hoàng đế cứ lần lượt tìm đến y là sao? Nhưng Dương phi này cũng là người rất có phép tắc quy củ, chắc chắn không vì việc bao đồng mà chạy đến tìm y, nên cuối cùng Seok Jin cũng đành nán lại chính điện chờ người kia vào.
Jung Ha đi vào bên trong liền theo phép tắc cúi xuống hành lễ, sau đó ngồi sang một bên.
- Dương phi cũng đến thỉnh an ta sao?
- Bẩm Quân hậu, thần thiếp đến thỉnh an người cũng chỉ là lí do phụ thôi. - Giọng nói của nàng hữu lực mạnh mẽ, lại hào sảng nhưng cũng không mất đi sự thanh thoát của nữ nhân. Seok Jin nhìn nàng, lông mày giãn ra một chút.
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

Jung Ha chỉ chờ có vậy, liền quỳ xuống trước mặt y, ôm quyền dõng dạc nói:
- Quân hậu, thần thiếp từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là một nữ tử ham mê cung kiếm, những chuyện của nữ nhi như thêu thùa hay cầm kì thi họa bản thân đều không có tài cán. Cả đời thần thiếp chỉ có một ước nguyện được gia nhập Phượng Ấn quân, được cống hiến cho Đại Nhật. Tâm tư của thần thiếp đã được tiên hoàng nhìn thấu, trước khi người thoái vị đã để lại thánh chỉ có long ấn, nay thần thiếp cúi đầu trước Quân hậu, mong người thành toàn cho nguyện vọng của thần, xin người thu nhận thần thiếp vào Phượng Ấn quân. Ân tình này của người, thần thiếp không bao giờ quên!

Seok Jin có chút bàng hoàng không tin vào tai mình. Y vốn dĩ không nghĩ mình sẽ gặp trường hợp như thế này, bản thân cũng không biết phải xử trí ra sao cho hợp lý. Đồng tình rằng Jung Ha có trong tay thánh chỉ của Tiên hoàng, nhưng dù trước dù sau gì nàng cũng đã là phi tần của Tân đế, chuyện hậu cung của người không phải cứ vì có một thánh chỉ hạ xuống là xong, cũng không phải chỉ một mình Quân hậu là y có thể quyết định. Thà rằng nàng là một cung nữ hay một nữ tử bình thường đến cầu xin y toại nguyện y liền có thể thành toàn cho nàng, nhưng Jung Ha thì khác. Nàng là phi tần của Hoàng đế từ khi người còn là Thái tử, xét về vai vế thiếp thất trong cung đáng ra y phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, nhưng y là Quân hậu nên nghiễm nhiên điều này trở thành chuyện đáng được bỏ qua. Seok Jin căn bản trong chuyện này không thể nắm quyền quyết định hoàn toàn, tất cả còn chờ đợi vào quyết định của Nam Joon liệu có đồng ý để nàng đi hay không.

Seok Jin không đành lòng nhìn nàng cứ quỳ mãi như vậy, đành tiến đến phía nàng đỡ nàng dậy, ôn nhu nói với nàng:
- Ta biết tâm ý của Dương phi, nàng cứ đứng dậy trước đã. Chuyện gia nhập vào Phượng Ấn quân, ta có thể thành toàn được cho nàng. Nhưng bản thân Dương phi chắc cũng hiểu một mình ta thôi không thể quyết định chuyện này, hãy đợi ta bẩm với Hoàng thượng một tiếng rồi quyết định, có được không?

Jung Ha nhìn nam nhân ôn nhu trước mặt mình, trong lòng ấm áp phần nào. Nàng hiểu việc nàng đến đây cầu xin y chuyện này đã làm khó y thế nào, nhưng nàng vẫn tin y sẽ làm được. Nàng biết nơi cung cấm này, y là người duy nhất sẵn sàng giúp đỡ để giải thoát nàng ra khỏi đây
Y là người duy nhất...

Jung Ha cúi đầu hành lễ rồi quay gót ra về. Trước khi ra khỏi Nhất Phượng cung, nàng bỗng khựng lại, quay người nhìn Seok Jin. Cái nhìn của nàng rất sâu, rất chăm chú, cũng rất nhu tình và đậm sự biết ơn. Nàng gật đầu với y, khẽ nói:
- Cảm ơn huynh, Kim Seok Jin.

Seok Jin mỉm cười, đáp lại nàng bằng một cái gật đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, cánh hoa rơi chầm chậm lại, chứng kiến một tâm tư mới chớm nở...

-**-

- Dương phi nương nương, người đã ngồi đó hơn một canh giờ rồi, sương đêm rất lạnh đó, người nên vào trong đi thôi.- Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh nhìn Jung Ha ngơ ngẩn ngắm trăng nơi thềm chính điện, nhỏ giọng khuyên bảo. Nàng than khẽ một tiếng:
- Ấm áp làm sao, giống ánh trăng kia vậy.

Tiểu nha hoàn khó hiểu nhìn chủ tử của mình thẫn thờ như vậy, thấy nàng quay người trở lại chính điện cũng nhanh nhẹn đỡ tay nàng. Jung Ha để cung nhân giúp mình thay y phục, ngồi lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
- Dạo này trong triều có động tĩnh gì không?
- Bẩm nương nương, nghe nói Hoàng thượng đã phái Kim tướng quân cùng biểu huynh Kim Jin Seo của Quân hậu đến biên giới phía bắc dẹp loạn tộc, mấy ngày nay đều không nghe thấy tin tức của họ. Nô tì còn biết được rằng Hoàng thượng đã ngầm thu lại hai vạn lính trong tay Kim tướng quân, rồi phong tỏa tin tức ngăn Quân hậu biết chuyện. Xem chừng người đã có ý muốn lấy lại quân ấn mà Kim tướng quân đang giữ rồi.

Jung Ha âm trầm nhìn nô tì thiếp thân của mình, thở dài một hơi:
- Biên giới phía Bắc nguy hiểm đến vậy, Kim tướng quân còn mất đi hai vạn lính, xem chừng cũng không thể chiến đấu quá dễ dàng. Hoàng thượng cũng quá tham vọng rồi. Thôi, mau tắt nến đi.

Nha hoàn gật đầu, thổi tắt cây nến le lói chiếu sáng nơi đầu giường Jung Ha. Màn đêm buông xuống, ánh mắt nàng khẽ sáng lên, trong lòng khẽ thì thầm

" Mong huynh sẽ bình yên, Seok Jin... "

- End chap -

Note : Hầy dà, dự là cái chap này đăng lên thì tôi nên chuẩn bị thêm 2 chap nữa để đăng đêm giao thừa, nhưng mà may rủi thôi nha, nếu mà không kịp thì chắc tôi đăng 1 chap lấy may đầy năm thôi ghen, chứ mai là 30 rồi, bận bịu mà nhỉ các bồ.
Dạo này sức khỏe kém ghê, ốm suốt mệt vcl mà tôi cũng lười nữa. Tôi đã định rest rồi, nhưng cứ nhớ mọi người, nhớ viết lách nên lại lóp ngóp cố viết cho mấy bồ đọc. Tôi biết là sau một quãng thời gian chậm chạp, nhiều người đã bỏ fic này của tôi rồi, tôi còn muốn bỏ ấy chứ. Nhưng mà nhớ đến những bạn vẫn còn kiên nhẫn đợi chờ tui quay lại trong lòng bỗng thấy lâng lâng, thế là tự vả mặt vì suy nghĩ loi nhoi kia, lại cắm cúi viết tiếp.
Cảm ơn các bồ đã luôn bên cạnh ủng hộ tôi suốt thời gian qua, thật sự rất biết ơn mọi người.
Nhân đây cho tui hỏi, các bồ đọc đến những chap gần đây có thấy khó hiểu không? Mạch truyện ổn không? Cứ góp ý thẳng thắn nha mấy bồ, tôi tiếp thu hết

Vậy nha, đọc truyện vui vẻ

Yêu mọi người <3

Thân

#Sô

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top