59-62

Chương 59

"Ba, mẹ, con chịu chút uất ức không sao, con chỉ lo bởi vì chuyện của con, để hai người chịu uất ức," Dương Liễu buông thõng mí mắt xuống, giấu đi sự mưu tính độc ác vô tình, làm ra một bộ dạng nhu nhược yếu đuối.

"Lúc con còn rất nhỏ, ba mẹ đã đón con về Vân gia, nhiều năm như thế, ba mẹ nuôi con, yêu thương ta, cho con ăn mặc ở xài, thỏa mãn mọi thứ con cần, con thật sự rất cảm ơn rất cảm ơn ba mẹ!"

"Kỳ thật, ấn tượng của con đối với ba mẹ ruột đã rất mơ hồ, trong lòng con, hai người chính là ba mẹ ruột của con! Kiếp này, có thể làm con gái của hai người, là sự yêu mến mà ông trời dành cho con!"

"Nhưng con đã trưởng thành, con cũng có con của mình, con phải lập gia đình rồi, đây chính là con đường mà con lựa chọn, dù có khó đi , con cũng phải đi tiếp, hơn nữa, con còn phải cố gắng đi cho tốt, chỉ có thế này, con mới có thể hiếu thảo với ba mẹ, mà không phải tiếp tục liên lụy hai người!"

Nói đến đây, Dương Liễu thở dài một hơi, nói tiếp: "Chỉ là, ba, mẹ, con thật không ngờ tới, chị...... lại đối xử với chúng ta như vậy. Chúng ta là người nhà của chị ấy, nhưng chị ấy lại vì ích lợi của mình, bôi nhọ hết mặt mũi của tất cả chúng ta, con vẫn rằng, chị ấy không phải người ích kỷ như vậy......"

"Con nha đầu đê tiện đó! Chính là người vì tư lợi! Vân Bính Hoa ta chỉ coi không có đứa con gái này!" Vân Bính Hoa nghe xong lời Dương Liễu nói, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Nó chính là cái tai họa! Còn chưa ra đời đã hại mẹ con chịu nhiều khổ như vậy, lúc tới thế giới này, còn xém chút lấy mất mạng của mẹ con! Lúc trước nếu không phải nể mặt nó là đứa con mẹ con liều mạng sinh ra, lúc nó vừa ra đời, ba đã một tay bóp chết nó rồi!"

"Chỉ trách ba nhất thời mềm lòng, cứ nghĩ dù sao cũng là cốt nhục của mình...... Không ngờ tới, nó chính là một con súc sinh vô tình vô nghĩa!

"Bỏ đi bỏ đi, còn nhắc tới nó làm gì?" Vân Bính Hoa huơ tay, hạ nhẹ giọng lại: "Liễu Nhi, nửa sau đời của ba mẹ, coi như trông cậy vào con rồi."

Tô Tương cũng nói: "Liễu Nhi, cổ phần của Vân thị, Vân Khuynh nắm trong tay 20%, ba con chuyển cho con 60 % mà ông nội con để lại, còn lại, đều trong tay các cổ đông khác, vốn dĩ, 60%? cổ phần này dự tính cho con lấy làm đồ cưới hết, nhưng con đã quyết định gả cho Lục gia rồi, mà hiện giờ tình trạng của Lục gia, chắc chắn sẽ ép con giao ra đồ cưới trước.

"Cho nên, mẹ và ba con thương lượng qua, chia cho con 40% trước, lấy tiền mặt của 40% này, 20% còn lại, chờ sau khi khủng hoảng kinh tế của Lục gia vượt qua, đưa con thêm, thế này sẽ ổn hơn......

Sợ Dương Liễu có suy nghĩ, Tô Tương cố gắng giải thích một chút.

Tuy nhiên, cách nghĩ thật sự của bà và Vân Bính Hoa đều không phải như vậy.

Khoảng thời gian gần đây, xảy ra quá nhiều chuyện, những lời trên mạng đó rất khó nghe, xem nhiều, cũng vẫn sẽ để trong lòng.

Dương Liễu dù sao cũng không phải con ruột của họ, bởi vì trước Dương Liễu, bọn họ đã có Vân Khuynh rồi, không đủ điều kiện nhận nuôi mà pháp luật quy định, cho nên, cũng không làm thủ tục nhận nuôi cho Dương Liễu, mặc dù bọn họ nuôi lớn Dương Liễu, nhưng đây là tự nguyện, nuôi dưỡng và giám hộ không được pháp luật bảo vệ, Dương Liễu cũng sẽ không có nghĩa vụ phụng dưỡng về mặt pháp luật.

Lòng người dễ đổi, ngay cả con gái ruột cũng có thể trở mặt với bọn họ, còn có chuyện gì không thể xảy ra?

Lỡ như?

Lỡ nhu sau khi Dương Liễu gả vào Lục gia, thật sự bỏ mặc bọn họ, bọn họ nên tính sao đây?

Đương nhiên, bọn họ không muốn chuyện này sẽ xảy ra, nhưng vẫn nên để lại đường lui cho mình.

Giữ lại 20% cổ phần, là muốn giữ lại sự đảm bảo cho mình lúc tuổi già, cũng là muốn khảo nghiệm Dương Liễu một lần nữa.

Tâm cơ của Dương Liễu nặng, tự nhiên không tin lời Tô Tương nói, những năm này, cô có thể luôn có được sự thiên vị của Vân Bính Hoa và Tô Tương, chính là vì cô hiểu rõ hết tính cách của họ, cô biết bọn họ nghĩ gì, trong đáy lòng tràn đầy oán hận.

Biết ngay là hai lão già này còn phòng bị của cô! Hừ! Cho rằng như vậy là có thể ngăn cản cô nắm hết toàn bộ tài sản của Vân gia trong tay sao?

Không vội! Số tiền này, trước hết để trong tay hai lão già này cũng tốt, để tránh người của Lục gia nhìn chằm chằm.

Đợi sau khi cô thành công gả cho Lục Văn Bân, bắt người của Lục gia ngoan ngoãn nghe lời cô, chính là lúc cô lấy số tiền đó về, một chân đạp vào hai lão già Vân Bính Hoa và Tô Tương!

"Ba, mẹ, con biết hai người chuyện gì cũng nghĩ cho Liễu Nhi, Liễu Nhi nghe theo ba mẹ," Dương Liễu rơi nước mắt cảm kích và mỉm cười nói với Vân Bính Hoa và Tô Tương.

"Thật là một đứa con ngoan." Tô Tương đưa tay ôm Dương Liễu: "Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, sắp lập gia đình rồi, mẹ và ba con thật sự rất không nỡ xa con."

"Con gả đi rồi còn không tốt sao? Dương Liễu nghịch ngợm nói: "Như vậy thì, trong nhà sẽ không ai làm kỳ đà cản mũi của hai người nữa, hai người muốn yêu thế nào thì yêu thế đó!"

"Đứa nhỏ này" Vân Bính Hoa cũng cười.

3 người trong phòng bệnh,, giống như thật sự là người một nhà vui vẻ hòa thuận......

Biệt thự Lục gia.

Sau khi nghỉ ngơi hơn một tiếng, Lục Văn Bân vẫn quyết định đi xem một chút Triệu Thanh Thanh —— nữ phục vụ bị anh cưỡng hiếp.

Khi anh đẩy cửa ra, lại trông thấy Triệu Thanh Thanh đã xuống giường, mặc một bộ váy màu đỏ, đó là trước đó trong khách sạn, lúc Cao Thúy Lan mang cô đi, tùy tiện cầm theo che người cô lại.

Làn da của cô rất trắng, màu đỏ chót càng làm làn da trắng hơn tuyết, những vết bầm xanh tím trên làn da trắng tuyết của Thanh Thanh, để lộ ra rõ ràng trong không khí.

Cũng rơi vào mắt Lục Văn Bân.

Nghĩ đến những vết bầm kia đều là do mình tạo ra, đôi mắt Lục Văn Bân bỗng nhiên có chút nóng lên, yết hầu chuyển động một cái, không tự chủ nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.

Triệu Thanh Thanh thấy người bước vào là anh, sửng sốt một lát, lập tức, nước mắt tuôn ra: "Lục...... Lục thiếu, anh đến...... đến trách em sao?"

"Trách cô?" Lục Văn Bân hơi nghi hoặc chút: "Tôi tại sao phải trách cô?"

Anh sau đó nhớ lại, đúng thật là anh ép buộc cô gái này, anh chỉ là nhớ tới cảm giác** với cô, mới muốn nhìn kĩ cô có bộ dáng như thế nào, lại sợ cô quấn lấy anh, cho nên, đến giải quyết phiền phức.

"Bởi vì......" Triệu Thanh Thanh cắn bờ môi chính mình: "Bởi vì em ở trước mặt mọi người nói anh cưỡng hiếp em, còn nói anh làm như vậy là phạm pháp, em muốn đi kiện anh."

Lời này còn chưa dứt, Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy eo Lục Văn Bân, vội vã nói: "Lục thiếu, thật xin lỗi, em biết em không nên nói như vậy, như thế sẽ làm xấu danh tiếng của anh, thế nhưng lúc ấy trong tình huống đó, em cũng không còn cách nào."

"Anh biết không, em thích anh, thật sự rất thích anh, năm năm trước, lúc em mười tám tuổi, liền đến khách sạn làm, lần đầu nhìn thấy anh, em liền thích anh, thế nhưng anh là hoàng tử ở trên cao, còn em, chỉ là một nhân viên phục vụ hết sức bình thưởng, em biết mình không xứng với anh, cho nên chỉ có thể giấu tình cảm này trong lòng."

"Ngày đó, lúc anh bổ nhào vào người em, đối với em làm...... loại chuyện đó, em biết anh bị bỏ thuốc, em có nhắc nhở anh em không phải người anh muốn, em cũng có cơ hội chạy thoát, nhưng em không có, em không đành lòng thấy anh bị thuốc tra tấn, em nghĩ em hãy ích kỉ một lần, chỉ một lần thôi......"

"Sau đó...... Sau đó nếu như không phải nhiều người đều đến như vậy, em cũng sẽ không nói như vậy, lúc ấy em chỉ là sợ anh hiểu lầm em, tưởng rằng em dụ dỗ anh, cho là em là một người phụ nữ tùy tiện, mặc dù em không có tư cách làm người phụ nữ của anh, nhưng em không muốn phá hư ấn tượng của em trong lòng anh, nhất thời quýnh lên, em đã nói như thế......"

"Lục thiếu, em thật sự không phải cố ý muốn làm xấu danh tiếng của anh, anh là nam thần mà em nằm mơ cũng không nỡ tới gần, sao em có thể muốn làm tổn thương anh chứ? Thật xin lỗi, em thật sự thật sự không cố ý......"

Triệu Thanh thanh nói một cách vừa nhanh vừa vội, giống như thật sự rất sợ Lục Văn Bân không tin cô.

Lục Văn Bân lại có chút choáng váng: "Cô ...... cô nói cô thích...... tôi? Thích ròng rã năm năm? Tôi làm thế với cô, thật ra là cô...... tự nguyện?"

"Dạ!" Triệu Thanh Thanh buông Lục Văn Bân ra, nhìn qua mắt của anh, cực kỳ kiên định nói: "Thật xin lỗi, em cũng không biết sao chuyện lại biến thành thế này, gây phiền phức cho anh, thật sự rất xin lỗi!"

Nói xong, cô còn khom người trước mặt Lục Văn Bân, sau khi đứng thẳng người còn nói: "Lục thiếu, ba anh đến đi tìm em, nói phải cho em một căn biệt thự và một chút tiền, em từ chối rồi."

"Chuyện ở khách sạn, anh và em đều có tổn thất, em thì mất đi sự trong trắng của mình, nhưng người đàn ông mà em cho chính là người mà em thích nhất, em không hối hận, cũng không cần bồi thường, em chỉ trách em không phải người mà anh muốn, nếu như phải, hiện giờ anh cũng sẽ không bị những người không phân rõ trắng đen đó chỉ trích, em không giúp được gì, chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi, sau đó rời khỏi nơi này, để tránh mang đến thêm nhiều ảnh hưởng không tốt tới cho anh nữa."

Lục văn bân trừng to mắt, có chút không thể tin: "Cô muốn đi? Không muốn nhà và tiền? Cũng không...... tính bám lấy tôi?"

"Đúng!" Triệu Thanh Thanh lần nữa không chút do dự trả lời, còn nói: "Lục thiếu, em biết anh có lẽ không thèm để ý tới tình cảm của em, sự sùng bái và ngưỡng mộ của em dành cho anh, nhưng Triệu Thanh Thanh em là người rất thực tế, thích chính là thích, kiếp này, em có thể có cơ hội tỏ tình với anh , và nằm trên giường của anh một chút, đã rất thỏa mãn, em...... em đi đây."

Nói xong, cô quả thật xoay người, đi ra ngoài cửa......( Chỉ là đi có chút chậm.)

Trong lòng Lục Văn Bân dâng lên một cảm giác ấm áp

Người con gái tên Triệu Thanh Thanh này, mặc dù chỉ là một nhân viên phục vụ trong khách sạn, lại thích anh, sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, thậm chí còn đem anh trở thành bầu trời của cô, người nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng cô!

Lòng tự trọng của đàn ông có được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có!

Vân Khuynh là người vợ kết hôn hơn nửa năm, nhưng cô ta luôn để tâm đến chuyện của công ty, tính cách bảo thủ, không có quá nhiều tình cảm với anh.

Dương liễu ngược lại có tình cảm với anh, nhưng anh và Dương Liễu ở bên nhau, đều là anh dỗ dành Dương Liễu.

Hiện giờ, lại có một người phụ nữ khác dành cho anh tình cảm sâu đậm như thế , thậm chí ngay cả anh cưỡng hiếp cô, bạo lực với cô, giày vò cô mình đầy thương tích cũng không oán không hối hận, không chỉ không muốn bồi thường, còn một lòng nghĩ cho danh tiếng của anh......

"Cô chờ một chút!"

Ngay khi Triệu Thanh Thanh đi tới cửa, lúc sắp bước ra khỏi phòng, Lục Văn Bân gọi cô lại.

Chương 60
Bước chân của Triệu Thanh Thanh dừng lại, cúi đầu, giấu đi ý cười khi đạt được mục đích.

Sau khi bị người ta mang đến phòng này, một giây cô cũng không có nghỉ ngơi, cô không ngừng nghe ngóng tình hình về người vợ sắp ly hôn của Lục Văn Bân là Vân Khuynh và người tình sắp vào cửa của anh ta là Dương Liễu từ chỗ của bác sĩ gia đình, chỗ người giúp việc giúp cô lau người, thoa thuốc.

Cũng nghe được một ít chuyện.

Ví dụ như, giữa Vân Khuynh và Lục Văn Bân dường như không có tình cảm nam nữ.

Lại ví dụ như, giữa Lục Văn Bân và Dương Liễu, là người mà Lục Văn Bân luôn sủng ái, dỗ dành.

Dựa vào hai điểm này, đã đủ để cô lập ra kế hoạch tốt cho bản thân cô.

Một người đàn ông có vợ lại có người tình bên ngoài, có người tình rồi lại muốn xảy ra quan hệ với vợ mình, căn bản không thể nào là người đàn ông chung tình.

Chỉ cần không chung tình, người phụ nữ tới gần anh ta đều có cơ hội.

Triệu Thanh Thanh cô cũng chỉ là xuất thân kém một chút, nói về xinh đẹp, nói về dáng người, nói về bản lĩnh lấy lòng đàn ông, đó cũng là không thua gì.

Ông trời cho cô cơ hội, để cô xảy ra quan hệ Lục Văn Bân trong tình huống này, xem cho dù cô dùng sức tất cả vốn liếng, cũng phải bước vào cửa lớn của Lục gia!

Dù là, chỉ có thể dùng thân nhân tình thấp hèn nhất......

Lục Văn Bân muốn thượng Vân Khuynh, là bởi vì Vân khuynh bỗng nhiên trở nên sặc sỡ loá mắt, là bởi vì anh ta không cam tâm còn chưa chạm qua Vân Khuynh đã phải ly hôn với cô ta.

Lục Văn Bân thích Dương Liễu, là bởi vì Dương Liễu thỏa mãn được nhu cầu thân thể của anh ta, đồng thời, còn có thể thỏa mãn sự theo đuổi lợi ích của anh ta.

Nhưng mặc kệ Vân Khuynh hay là Dương Liễu, đều không có đem anh ta xem như nam thần mà ngưỡng mộ, không có thỏa mãn qua anh về mặt tinh thần.

Bọ họ không cho, Triệu Thanh Thanh cô cho.

Lục Văn Bân tự cao, tự phụ, tự cho là đúng, cô sẽ đóng vai một người phụ nữ sùng bái anh một cách mù quáng, ngưỡng mộ anh một cách cực khổ, lưu luyến si mê anh, xem anh như thần, xem anh như trời, có thể vì anh bất chấp tất cả.

Cô tin, coi như vì cầu mong có được sự cân bằng về tâm lý, anh ta cũng sẽ không để cô cứ như vậy mà rời đi.

Đây là một trận đánh cược, cô tin tưởng mình sẽ thắng!

Trên thực tế, Triệu Thanh Thanh quả thật cược thắng.

"Cô tên Triệu Thanh Thanh? Lục Văn Bân chủ động đi tới trước mặt Triệu Thanh Thanh, vươn tay, bắt lấy cằm của Triệu Thanh Thanh, giơ mặt cô lên: "Thích một người, dễ dàng từ bỏ như vậy sao?"

Mặt của Triệu Thanh Thanh đỏ lên, làm ra bộ rất ngượng ngùng, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: "Lục thiếu, em không hề từ bỏ thích anh, em chỉ là không muốn liên lụy anh nữa, em biết, sau khi chúng ta xảy ra quan hệ, lời đồn bên ngoài nhất định đều đã bay đầy trời, bọn họ cười anh, nói anh lại coi trọng một nhân viên phục vụ, em không muốn để bọn họ tiếp tục cười anh, cho nên......"

"Nếu như cô mang thai thì sao?" Lục Văn Bân nhìn chằm chằm mặt Triệu Thanh Thanh, hỏi cô: "Chúng ta đêm qua làm nhiều lần như vậy, em dường như sắp bị anh vắt khô, nói không chừng lúc này, trong bụng của em đã có một hạt giống đang nảy mầm......"

"Em nói, có phải em biết, nếu như mang thai, Lục gia tuyệt đối sẽ không để em sinh đứa bé này, cho nên muốn rời khỏi trước, chờ sinh xong con, mới ôm trở về tới tìm anh lấy lợi lớn hơn?"

"Dương liễu chính là vì nhờ vào việc sinh con cho anh, mới được đón về Lục gia, chuẩn bị chờ sau khi tôi và Vân Khuynh ly hôn, làm người vợ thứ 2 của tôi, có phải cô cũng muốn bắt chước cô ta?"

"Nếu như phải, tôi khuyên ngươi cô từ bỏ suy nghĩ này đi, đừng nói là tôi và Liễu Nhi hai người đều yêu nhau, cho dù không phải, tôi cũng không thể cưới một nha đầu từ nông thôn đến làm vợ như cô!"

"Không, không phải như vậy đâu!" Hốc mắt Triệu Thanh Thanh đỏ lên, nước mắt cũng rơi ra: "Lục thiếu, anh đừng hiểu lầm, em thật sự không có nghĩ như vậy, em chỉ là thích anh, tuyệt đối không có suy nghĩ dựa vào con mà leo lên cao, em tự biết rõ, huống chi đứa bé này...... em......mấy ngày nay là thời kỳ an toàn, đúng, vừa đúng lúc là thời kỳ an toàn, sẽ không mang thai."

"Có đúng không?" Lục Văn Bân rõ ràng không tin: "Cô nói là thời kỳ an toàn thì là thời kỳ an toàn sao?"

"Coi như đúng thật là thời kỳ an toàn, thời kỳ an toàn cũng có khả năng mang thai."

"Vậy......" Triệu Thanh Thanh sốt ruột, nghĩ nghĩ, cắn răng, nói: "Lục thiếu, anh nói muốn tôi làm sao đây? Anh nói sao, tôi sẽ làm theo, tuyệt đối không có bất kỳ ý kiến gì."

"Nếu như......" Lục Văn Bân nói: "Tôi muốn cô sau khi mang thai bỏ đứa bé thì sao? Cô cũng đồng ý?"

Triệu Thanh Thanh do dự.

Dựa vào đứa bé mà ngồi lên, cô không phải không nghĩ tới, nhưng Lục Văn Bân cũng đã nghi ngờ, cũng chỉ có thể......

"Lục thiếu, nếu như tôi thật sự mang thai, vì danh dự của anh, đứa trẻ, em đồng ý bỏ!"

Lục Văn Bân có chút giật mình, người phụ nữ này, vì anh, thật sự ngay cả đứa con và cơ thể của mình cũng có thể không quan tâm?!

"Cô...... tại sao thích tôi?" Anh lại hỏi.

"Anh đẹp trai, còn đẹp hơn cả những nam diễn viên trong phim truyền hình nhiều, tính cách tốt, tính tính tốt, anh có thể không nhớ rõ, có một lần, trong tiệc rượu của khách sạn, tôi không cẩn thận làm rơi dĩa đồ ăn, chủ quản hung tợn khiển trách em một trận, còn muốn đuổi việc em, vừa hay anh tới, giúp em giải vây lúc ấy anh đứng trước mặt em, tựa như một vệt ánh sáng......

"Hơn nữa, anh không giống với cậu ấm cháu ấm chỉ biết ăn bám, anh là người đàn ông rất có bản lĩnh, năng lực rất xuất chúng."

"Còn có...... Còn có một chút, là đêm qua em mới...... Mới cảm nhận được, cái đó của anh rất...... rất lợi hại!

Triệu Thanh Thanh nói một hơi ba cái lý do, khen đức tính của Lục Văn Bân, khen Lục Văn Bân có năng lực, còn khen "bản lĩnh đàn ông" của Lục Văn Bân rất lợi hại.

Lục Văn Bân nghe xong những lời này, lập tức có chút lâng lâng.

Thì ra, anh tốt thế!

Anh đương nhiên tốt rồi, Lục Văn Bân anh có điểm nào không tốt chứ? Người phụ nữ cảm thấy anh không tốt, đều là thứ ngu ngốc mắt bị mù!

Triệu Thanh Thanh này, là người thông minh......

"Dọn đến biệt thự mà ba tôi mua cho cô ở, một tháng sau, tôi lại đến thăm cô, nếu như cô mang thai, tôi sẽ đích thân xử lý, nếu như không có, cô từ chối căn nhà và tiền cũng không muộn." Lục Văn Bân cuối cùng làm ra quyết định như vậy.

"Chuyện này......" Triệu Thanh Thanh trầm mặc vài giây, gật đầu: "Em nghe theo anh, vậy......em về thu dọn một chút trước, hôm nay sẽ chuyển qua."

Trong lòng Triệu Thanh Thanh cười nở hoa.

Chiêu mà cô chọn quả nhiên rất hữu dụng với Lục Văn Bân, anh ta không chỉ có đồng ý đem biệt thự cho cô, còn đồng ý một tháng sau đến thăm cô nữa.

Chỉ cần cho cô cơ hội tiếp xúc với Lục Văn Bân thêm mấy lần, cô có cách tóm lấy người đàn ông này vào tay mình!

"Anh yên tâm, trước khi chưa xác định em có mang thai hay không, em chắc chắn sẽ không chạy, mang thai rồi, em cũng không chạy! Anh...... hãy bảo trọng, một tháng sau, em đợi anh tới!"

Nói xong câu đó, Triệu Thanh Thanh giơ bước chân lên, lần này, cô ta thật sự chuẩn bị rời khỏi nơi này, tạm thời.

Lục Văn Bân lại túm lấy tay cô kéo trở về, nhân lúc cô bổ nhào vào trong lòng anh đứng không vững, bàn tay của anh đã chui vào trong quần áo của cô, nắm lấy nơi mềm mại kia, dùng sức bóp nhẹ mấy lần.

"Không phải nói tôi, tôi rất lợi hại sao? Nếu như thích sự lợi hại của tôi, vậy không bằng, từ từ trải nghiệm thêm một lần nữa?"

"Lục thiếu, em...... Vết thương trên người em......" Triệu Thanh Thanh không ngờ tới, Lục Văn Bân lại còn muốn làm với cô?!

"Bị thương thì thế nào?" Lục Văn Bân trầm mặt: "Cô không phải thích tôi sao? Thích đến dù mang thai ngay cả đứa con cũng có thể bỏ nó, chút xíu đau thế này, không thể nhịn được?"

"Phải biết là, lên giường với cô, tôi phải mang tiếng xấu đó, vừa rồi, còn bị ba mẹ mắng một trận!"

"Có thể nhịn! Em đương nhiên có thể nhịn! Không...... Không phải có thể nhịn, có thể cùng Lục thiếu...... ở chung một chỗ, là phúc khí của em, em sẽ cảm thấy rất vui vẻ!" Triệu Thanh Thanh chủ động ôm cổ Lục Văn Bân: "Thật xin lỗi, em cũng không biết em có thể vì anh làm chút gì, nếu như anh muốn em, bất cứ khi nào cũng có thể được......"

"Vậy thì làm thôi!" Lục Văn Bân không chút thương tiếc ném Triệu Thanh Thanh trở lại giường, nhào tới......

——————

Quân Tỉ sơn trang.

Trải qua một cơn đau bụng kinh, Vân Khuynh quyết định ở trong nhà cả ngày, chỗ nào cũng không đi.

Bữa sáng cùng bữa trưa đều do Hoắc Nhất Hàng làm ở nhà anh rồi đem qua, bưng tới cho cô ăn.

Vân Khuynh cũng biết nấu cơm, nhưng sau khi nếm qua đồ của Hoắc Nhất Hàng làm, cô cảm thấy mình so với Hoắc Nhất Hàng chính là đồ ăn nhà làm cùng đầu bếp siêu cấp, chênh lệch quá lớn.

Mấy thứ nguyên liệu bình thường vào trong tay Hoắc Nhất Hàng, là có thể biến ra những món ăn vừa tinh xảo lại ngon miệng, còn mỗi món ăn đều không lặp lại.

Cô chẳng qua mới ăn mấy lần đồ ăn mà anh làm, miệng và dạ dày đều bị nuôi đến kén ăn!

Thời gian một ngày qua rất nhanh, lại là Hoắc Nhất Hàng đưa cơm tối tới.

Sau khi anh đặt đồ ăn lên bàn ăn, lại trở về cầm một xấp văn kiện tới.

"Khuynh Khuynh, trước khi ăn cơm anh đã thêm cho em một ít đồ tốt, để lát nữa em ăn cơm sẽ càng thơm!"

"Cái gì?" Vân Khuynh nửa tin nửa nghi tiếp nhận xấp văn kiện, mở ra.

Khắc sâu vào tầm mắt, là mấy chữ "giám định ADN".

"Cái này...... Đây là giám định ADN của ai với ai vậy? Anh đưa cho em xem cái này làm gì?" Van Khuynh còn chưa bắt đầu lật xem, đã hỏi.

Cô lại không có con, thứ giám định này đối với cô mà nói, vẫn có chút xa lạ.

"Là kết quả của đứa con của Dương Liễu vừa sinh ra và Lục Văn Bân!" Hoắc Nhất Hàng ngồi xuống, nói: "Đây là anh tìm người làm, kết quả giám định trăm phần trăm không có vấn đề, em xem kỹ một chút."

"Anh đi giám định mối quan hệ của con Dương Liễu và Lục Văn Bân làm gì....." Vân Khuynh nói tới một nửa, im lặng, bởi vì, cô nhìn thấy trên giấy giám định, chỉ số ruột thịt của đứa bé đó và Lục Văn Bân rất thấp, trăm phần trăm phủ định quan hệ cha con!

"Đứa bé mà Dương Liễu sinh lại không phải của Lục Văn Bân!" Vân Khuynh thật sự bị kết quả như vậy làm cho kinh ngạc.

Hoắc Nhất Hàng phúng cười một tiếng, nói: "Kết quả như vậy không thể bình thường hơn được, đứa con riêng của người phụ nữ đó ở nước ngoài còn đặc sắc hơn!"

Lục Văn Bân chẳng qua chỉ là một trong những người bạn giường của Dương Liễu, trên đỉnh đầu cũng đã bị Dương Liễu làm cho thành một thảo nguyên rồi, còn quyết một lòng làm người gánh tội giùm người khác, buồn cười!

"Còn nữa," Hoắc Nhất Hàng còn nói: "Anh nhận được tin, Lục gia ở bên ngoài mua cho nữ phục vụ đó một căn biệt thự, chuẩn bị sắp xếp cho cô ta qua đó, Dương Liễu còn chưa vào cửa Lục gia, bọn họ đã tìm cho Lục Văn Bân một cô vợ bé, em đoán thử, sau khi Dương Liễu biết tin, sẽ ra sao?"

"Nhất định bị tức đến méo mặt!" khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch, trên mặt hiện lên một nụ cười xinh đẹp động lòng người" "Cô ta không vui, thì em vui, kẻ thù không vui, chính là niềm vui sướng của em!"

Chương 61
"Hoắc Nhất Hàng, đồ anh đem tới quả nhiên là đồ tốt, đúng là làm em mở rộng khẩu vị, nhất định sẽ ăn hơn nửa chén cơm!" Vân Khuynh vừa cười vừa trả lại văn kiện giám định cho Hoắc Nhất Hàng, lại hỏi: "Mấy món đồ này anh định xử lý như thế nào?"

"Em nghĩ sao?" Hoắc Nhất Hàng hỏi lại: "Em định vạch trần sự thật cuộc sống hỗn loạn của Dương Liễu, mang thai con người khác mà giả mạo là con cháu Lục gia?"

"Đức hạnh của người Lục gia như thế nào chúng ta đều hiểu rất rõ, họ cho phép đàn ông Lục gia ra ngoài có cả đống phụ nữ, sinh bao nhiêu đứa con cũng được, nhưng tuyệt đối không cho phép phụ nữ của họ mang con của người khác, làm bẩn huyết mạch cao quý của họ!"

"Cho nên, nếu để người Lục gia biết chuyện này, ước mơ được gả vào Lục gia làm thiếu phu nhân Lục gia của Dương Liễu sẽ tan tành, Khuynh Khuynh, em muốn thấy cảnh tượng đó không?"

Lúc hỏi câu này, trong lòng Hoắc Nhất Hàng có chút căng thẳng......

Tình cảm nam nữ là một thứ gì đó rất vi diệu, có người ở với nhau cả đời, cũng không có cảm giác gì, có người chỉ ở với nhau vài ngày đã không kiềm được ngọn lửa tình trong lòng, càng lúc cháy càng dữ dội.

Vế sau là tình cảm của Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh.

Thời gian ở bên Vân Khuynh càng lâu, anh càng cảm thấy Vân Khuynh là người anh đã tìm kiếm bấy lâu nay, cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, trái tim cũng càng lúc càng tiến lại gần nhau.

Có tình cảm sẽ có dây dưa, có dây dưa sẽ có e ngại, có khẩn trương, có rất nhiều cảm giác kỳ lạ, như muốn nhanh chóng khẳng định đó là đồ vật thuộc về mình.

Bỗng nhiên anh rất để ý đến cuộc hôn nhân vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt của Vân Khuynh của Lục Văn Bân, anh rất muốn khẳng định liệu có phải giữa hai người họ thật sự không có chút tình cảm nào hay không.

Không phải không tin tưởng cô, mà là không muốn trong lòng cô để lại bất cứ dấu vết nào của đàn ông khác, điều này đối với cô hay với anh đều không tốt.

Hoặc có thể nói, anh lo sợ mình không thể có được tình cảm của Vân Khuynh.

Thật ra khi anh tra ra được chuyện này, định sẽ đem giấu nó đi, nhưng nghĩ lại nếu giấu chuyện này sẽ là một tai họa ngầm.

Chỉ nghĩ sẽ dùng sự chân tình đối đãi với người khác, không nên dùng loạn ngôn lừa gạt!

Hoắc Nhất Hàng nghĩ vậy, cuối cùng, vẫn là quyết định đem chuyện này nói cho Vân Khuynh biết, nhưng lúc này, anh nhìn phản ứng của Vân Khuynh, trong lòng có chút hoảng và lo sợ, nhưng không dám biểu lộ ra.

Chỉ ra vẻ bình tĩnh nói: "Khuynh Khuynh, em phải suy nghĩ cho kỹ, nếu vạch trần chuyện này, sẽ là một đòn cực mạnh giáng xuống đầu Dương Liễu, nhưng nếu Dương Liễu không làm được thiếu phu nhân của Lục gia, chắc chắn Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương sẽ quay sang cắn chặt em không buông, em không dễ dàng gì có thể ly hôn với Lục Văn Bân nữa."

"Em đương nhiên sẽ không để Dương Liễu không thể làm thiếu phu nhân của Lục gia." Vân Khuynh nói: "Hai người họ, một người là tiện nam, một người là dâm nữ, quá hợp nhau còn gì, tại sao phải phá hỏng bọn họ?"

"Dương Liễu với Lục Văn Bân trước đây tính kế với em, chẳng phải luôn bày ra bộ dạng yêu thương nhau lắm hay sao? Để xem qua chuyện nữ phục vụ này bọn họ còn tương thân tương ái được không!"

"Chẳng qua món đồ này, nếu bây giờ đem ra, chỉ có thể làm kinh động Dương Liễu một chút, em phải để cho nó phát huy được hiệu quả tốt nhất, trước hết cứ để Dương Liễu với Lục Văn Bân lên thiên đường, sau đó mới đạp một phát tiễn hai người họ xuống địa ngục!"

"Khuynh Khuynh, em......" Hoắc Nhất Hàng rất hài lòng câu trả lời của Vân Khuynh, nhưng nhìn một Vân Khuynh âm lãnh như vậy, trong lòng anh có chút không thoải mái.

Anh ngồi xuống, ôm lấy Vân Khuynh: "Hận bọn họ không?"

"Hận!" Vân Khuynh nghiến răng nghiến lợi: "Ác phụ Dương Liễu đó, dám dùng thủ đoạn giết hại bà nội em, em nhất định không buông tha cho hung thủ giết người như nó!"

"Trước đây, em một lòng muốn đẩy nó vào ngục, bắt nó lấy mạng đổi mạng!"

"Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó đã cướp hết mọi thứ của em, còn vì ích kỷ cá nhân mà giết chết bà nội em, chết, chẳng phải quá dễ dàng cho nó hay sao, nó làm chuyện ác mà trời không thu phục nó thì để em giáo huấn nó! Em phải khiến ả ta sống không bằng chết."

"Được! Anh giúp em!" Hoắc Nhất Hàng nói: "Em muốn gì anh đều sẽ thành toàn cho em, nhưng em phải hứa với anh, dù có làm gì cũng không được làm hại bản thân mình, bất cứ lúc nào cũng không được quên đi bản tính của mình, được không?"

Vân Khuynh sửng sốt, Hoắc Nhất Hàng đang sợ cô sẽ hận quá mà lạc lối?

Đây là đang quan tâm cô, lo cho cô?

"Anh yên tâm, em sớm đã hứa với ông bà nội, dù không ai yêu thương em, em cũng phải tự yêu thương bản thân mình, sống cho thật tốt, thật vui vẻ và thoải mái, sẽ dùng đôi mắt của em thay họ nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này!"

"Ăn cơm đi!" Lúc này Hoắc Nhất Hàng mới thấy yên tâm, đi về ngồi trên ghế của mình.

Hai người yên lặng dùng bữa xong, Vân Khuynh nhận được điện thoại thông báo của bảo vệ tòa nhà: "Vân tiểu thư, có giám đốc Lục thị và Lục tổng tới thăm cô, nói là người thân của cô, xin hỏi bây giờ cô có tiện gặp họ không?"

Sắc mặt Vân Khuynh bỗng nhiên trầm xuống, vội vàng nói: "Lát nữa tôi sẽ gọi lại." Rồi vội vàng cúp máy.

"Khuynh Khuynh, sao vậy?" Thấy sắc mặt bất thường của Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng dừng động tác đang dọn chén đĩa lại, hỏi cô.

"Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương muốn gặp em." Vân Khuynh nói: "Em không biết tại sao bọn họ lại có địa chỉ có em."

"Chắc là thông qua lời nói của nhân viên chuyển phát nhanh lần trước chuyển đồ sang đây, lúc này bọn họ tìm tới đây......" Hoắc Nhất Hàng suy nghĩ một chút, hừ lạnh một tiếng, nói: "Vụ kiện ly hôn của em với Lục Văn Bân đang lúc dầu sôi lửa bỏng, em lại là người đang có lợi, bọn họ tới chắc là muốn hòa giải đây mà."

"Hoà giải?" Vân Khuynh cười lạnh một tiếng: "Đã đâm một nhát vào tim em mà còn muốn hòa giải! Đúng là mặt dày!"

"Vậy em có định gặp họ không?" Hoắc Nhất Hàng hỏi lại.

"Gặp." Vân Khuynh nói: "Người làm việc bẩn thỉu đâu phải là em, tại sao phải sợ gặp họ?"

"Em sẽ mở hết toàn bộ camera giám sát, thêm 10 bảo an bảo vệ an toàn cho em, bọn họ tới đây chắc chắn có chuẩn bị gì đó."

Hoắc Nhất Hàng cau mày nghĩ nghĩ, anh không yên tâm một mình Vân Khuynh đi gặp Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương.

Nhưng bây giờ, mối quan hệ của anh với Vân Khuynh chưa thích hợp công khai ......

"Khuynh Khuynh, em còn nhớ anh đã từng nói với em, camera bên em có 1 máy kết nối với bên anh, nếu em đồng ý, anh sẽ mở nó ra, nếu có gì bất lợi đối với em anh liền qua đây."

Mặc dù anh không tiện xuất hiện nhưng có thể quan sát từ xa, ít ra cũng yên tâm hơn.

"Em đồng ý." Vân Khuynh gật đầu.

Anh biết Hoắc Nhất Hàng gắn cái máy này là vì muốn bảo đảm an toàn cho cô, ngay khi cô vừa chuyển đến anh đã nói cho cô biết, chỉ là trước giờ vẫn không có mở ra sử dụng.

Không nghĩ tới hôm nay phải dùng tới.

Vân Khuynh gọi điện thoại cho phòng bảo an, bảo họ 5 phút nữa cho hai người họ lên gặp, còn nói rõ yêu cầu của mình.

Sau đó cô cùng Hoắc Nhất Hàng sắp xếp lại căn nhà.

10 bảo an lên tới trước, Vân Khuynh đảo mắt nhìn qua bọn họ, nói: "Thân phận tôi là ai chắc mấy anh cũng đã biết, nhưng điều này không quan trọng, tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn mấy anh làm tốt nghĩa vụ, bảo vệ tốt chủ của căn hộ trong tòa nhà này là được."

"Đương nhiên tình huống hôm nay là trường hợp cá biệt, tôi sẽ trả thêm phí bảo vệ cho mấy anh, mỗi người 5 vạn, xong chuyện sẽ lập tức chuyển cho mấy anh qua Wechat."

Các nhân viên bảo an nghe nói vậy, ai cũng cảm thấy vui mừng.

Căn bản, công việc này không dễ làm, bọn họ cũng có chút lo lắng, nhưng Vân Khuynh không yêu cầu gì quá cao mà còn trả công hậu hĩnh, đương nhiên bọn họ ai cũng tự nguyện nhiệt tình.

"Vân tiểu thư, cô yên tâm, bảo vệ sự an toàn cho chủ hộ trong tòa nhà này là trách nhiệm của bảo an chúng tôi, đã vậy, còn là trong nhà của Vân tiểu thư, chắc chắn sẽ không có ai dám gây tổn hại cho cô." Một người dẫn đầu lên tiếng nói.

Cả nhóm bảo an cũng nhao nhao tỏ thái độ.

"Vân tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt."

"Đúng! Vân tiểu thư, cô cứ ngồi trên ghế sôpha, có 10 người chúng tôi ở đây, đừng nói là người, ngay cả con ruồi cũng không thể lại gần cô!"

Vậy là lúc Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đi vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là vậy.

Vân Khuynh mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề, như nữ vương ngồi giữa ghế sôpha, an tĩnh uống chén trà nhài, phía sau cô là 6 bảo an, trái phải mỗi bên 2 bảo an.

Mà đúng ra sôpha đặt ở bên trái và phải của cô lại được dọn vào đặt sát tường.

Đại sảnh bốn góc, đều có camera giám sát.

Bên cạnh giá ba chân bên trên, còn có một máy quay HD kỹ thuật số......

Sắc mặt của Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương có chút bất ổn, đứng tại cửa, không đi vào nữa.

"Ba, ông xã, sao không đi tiếp, con nha đầu Vân Khuynh đó không có ở đây hả?"

Cao Thúy Lan và Lục Văn Bân theo sau, cũng nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng như trên, phản ứng so với Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương không khác biệt mấy.

Khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch lên cười đầy trào phúng: "Phòng bảo an gọi điện thông báo tôi biết giám đốc Lục và Lục tổng đại giá quang lâm tới gặp tôi, cứ tưởng chỉ có 2 người, không ngờ lại tới đông đủ như vậy!"

"Có gì muốn nói thì xin mời, chẳng qua chỗ tôi hơi nhỏ, các vị, tự nhiên."

"Vân Khuynh! Con nha đầu chết tiệt này, mày làm vậy là có ý gì?" Cao Thúy Lan xông lên trước, chỉ vào nhóm bảo an xung quanh Vân Khuynh, hung tợn chửi: "Mày tiếp khách kiểu này hả?"

"Đúng a!" Vân Khuynh trực tiếp thừa nhận: "Đối với loại khách không mời mà đến như mấy người, tôi đều tiếp đãi như vậy."

"Mày......" Cao Thúy Lan cực kỳ tức giận.

Con nha đầu trước kia mặc bà ra sức muốn làm gì thì làm từ khi nào trở nên phô trương như vậy?

Bà chỉ hận không thể ngay lập tức xé nát miệng của Vân Khuynh.

Nhưng bà chỉ vừa tiến lên 1 bước, bảo an bên trái và phải của Vân Khuynh đã ngăn lại, lạnh lùng nói: "Cao phu nhân, thính lực của Vân tiểu thư rất tốt, có gì cần nói bà cứ việc nói, không cần lại gần như vậy, Vân tiểu thư có thể nghe được."
Chương 62
6362.
Mặt của Cao Thúy Lan triệt để không thể nhịn thêm được nữa, chỉ vào mũi của Vân Khuynh chửi: "Con nha đầu này, mày đừng tưởng có trong tay mấy cái chứng cứ không ra gì đó thì ở đây làm càn, không xem ai ra gì. Tao nói cho mày biết, đừng có rượu mời không uống!"

Vân Khuynh một chút cũng không tức giận, ánh mắt yên tĩnh như nước, trào phúng nhìn qua Cao Thúy Lan, mặc cho Cao Thúy Lan giơ nanh múa vuốt như thế nào, cô cũng chỉ nhìn bà bằng thái độ vô cùng thư thái.

Cao Thúy Lan thấy mình không thể đả kích được Vân Khuynh, mặt của bà liền trương ra như đầu heo, cả người vặn vẹo, tức nhưng không thể phát tiết ra, khỏi nói cũng biết khó coi như thế nào.

"Mấy người thấy chưa? Đây chính là người mà mấy người muốn thuyết phục đó, y như cục đá dưới gầm cầu, vừa thúi vừa cứng! Muốn nó hủy bỏ đơn kiện ly hôn, không thể nào!"

"Cao Thúy Lan! Bà im miệng cho tôi!"

Lục Lợi Quần sắc mặt đen xì, Lục Bác Dương quát lên, trừng mắt đầy hung dữ nhìn Cao Thúy Lan.

Cao Thúy Lan cắn chặt răng, đè nén lửa giận của mình, không còn lên tiếng.

Lục Bác Dương đi về phía trước, định tìm ghế ngồi, nhưng ghế sôpha đều đã bị dọn đi, mấy cái ghế dựa để ăn cơm thì để dưới mặt bàn, nếu qua đó dời ghế sang đây ngồi thì có phần hơi khó coi.

Bất đắc dĩ, ông đành phải đứng ở trước mặt Vân Khuynh.

"Vân Khuynh à, hôm nay mọi người tới đây là muốn nói chuyện thương lượng với con thật tốt, con làm vậy có phải không phù hợp lắm không?"

"Ba biết thời gian qua giữa con, Thúy Lan, Văn Bân và Dương Liễu có xảy ra tranh chấp, Văn Bân có lỗi với cô, làm con thất vọng, con muốn ly hôn là lẽ đương nhiên, nhưng từ khi con tơi Lục gia, lão gia tử cũng đâu có bạc đãi con có phải không?"

"Con vừa gả vào, ba và lão gia tử đã không xem con như người ngoài, đem toàn bộ chuyện lớn nhỏ ở tổng công ty Vinh Thành giao cho con, đây là sự tín nhiệm lớn nhất dành cho con, cũng xem như sự khẳng định lớn nhất đối với con!"

"Con tính tình bướng bỉnh, mạnh mẽ, ba cũng biết, cũng mặc kệ người khác nói thế nào, thì con đem chuyện ly hôn lần này làm lớn tới như vậy, không chỉ làm mất mặt Lục gia, Vân gia mà còn làm ảnh hưởng thanh danh của con a."

"Con gái, vẫn là nên nhẹ nhàng dịu dàng một chút, con cứ mạnh mẽ như vậy, sau này còn ai dám lại gần con?"

"Cuối cùng, mục đích của mấy người hôm nay tới đây chỉ có vậy?" Mặt của Vân Khuynh không có chút phản ứng gì, trong lòng cảm thấy có chút nực cười.

Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đúng là chưa hề bạc đãi qua cô, nhưng là tính toán lợi dụng cô, trước giờ chưa hề đối xử tốt với cô.

Thanh danh của cô? Cô căn bản cũng không để ý thanh danh của mình sẽ ra sao, huống hồ trong chuyện này cô không hề sai, mạnh mẽ một chút thì có sao! Cô vừa ưu tú, lại có tài sản hùng mạnh, ai không dám lại gần cô thì chỉ là do người đó xứng với cô thôi!

Không xứng với cô, vậy cô càng không nghĩ sẽ tới gần người đó!

Vả lại, sao Lục Bác Dương biết sẽ không ai dám lại gần cô? Chẳng phải có Hoắc Nhất Hàng hay sao?

Nghĩ đến Hoắc Nhất Hàng, nghĩ đến anh đang ở phòng đối diện, chăm chú quan sát mọi việc đang diễn ra, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía camera giám sát, mỉm cười.

Lục Văn Bân tiến vào, đứng phía sau Lục Lợi Quần, nhìn chằm chằm Vân Khuynh không rời mắt.

Trong buổi tiệc sinh nhật của lão gia tử, Vân Khuynh đem đến sự kinh diễm cho anh, bữa nay lại đem đến cảm giác nữ vương lười biếng.

Cô mặc quần áo bình thường ở nhà, ngồi ở trên ghế sôpha, bên cạnh vây quanh một đám người bảo vệ.

Cô giống nữ vương vậy, làm anh có cảm giác bọn họ tới đây như tìm cô báo cáo công việc ......

Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái!

Anh phải biết, trước đây đã anh đã từng có thể muốn làm gì cô thì làm, nhưng bây giờ khoảng cách rõ ràng gần như vậy, nhưng anh không cách nào lại gần cô nữa.

"Vân Khuynh à, hôm nay mọi người tới đây không có ý gì khác, Văn Bân tự biết đã làm chuyện có lỗi với con nên đích thân tới tìm con nói lời xin lỗi, vợ chồng nào có chuyện thù dai, nếu con chịu tha thứ cho nó lần nữa, hôn nhân của hai đứa cũng không phải không thể cứu vãn, bọn con còn trẻ, khó tránh việc bị cám dỗ mà lầm đường lạc lối, cũng là chuyện thường thôi mà, nhưng hôn nhân không phải chuyện đùa, một khi đã làm sẽ không còn cơ hội hối hận nữa"

Lục Bác Dương biết thái độ của Vân Khuynh không tốt, nếu không phải giải quyết xích mích giữa Vân Khuynh với Văn Bân thì bây giờ ông cũng không phải đứng đây chịu sự khinh khi của hậu bối.

Căn bản, ông và lão gia tử đã đồng ý với cách nói của Lục Văn Bân và Cao Thúy Lan – Giữa Vân Khuynh và Lục gia đã có khoảng cách, giữ Vân Khuynh không bằng giữ Dương Liễu, nhưng sau chuyện ở quán rượu, ông biết Văn Bân cũng không phải một lòng một dạ với Dương Liễu, mà 60% cổ phần Vân gia đã hứa cho Dương Liễu, cuối cùng cũng chỉ đưa có 40%, đề phòng hậu họa.

Đến cùng cũng là vì Dương Liễu không phải con gái ruột của bọn họ.

Bỏ qua Vân Khuynh, lựa chọn Dương Liễu, cũng bởi vì muốn nhanh chóng tìm được số tiền lớn giúp Lục thị giải quyết khó khăn, sau khi giải quyết xong Dương Liễu còn giá trị gì nữa đâu?

Đã mất đi 40% cổ phần của Vân thị, còn có thể làm được gì? Vân Bính Hoa và Tô Tương cũng không phải người biết làm ăn, nắm trong tay 20% cổ phần, sau này dễ gì không mất đi, chẳng lẽ Lục gia phải nuôi 3 tên phế vật hay sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Vân Khuynh tốt hơn.

Nếu có thể, sao không tranh thủ chút?

Nghe Lục Bác Dương nói, Lục Lợi Quần cũng gật đầu nói: "Tuổi trẻ làm chút chuyện sai, chỉ cần không phải làm ra chuyện gì lớn hay phạm pháp thì có là gì, Vân Khuynh, Văn Bân có lỗi với con, con cũng không cần làm Lục gia mất hết mặt mũi như vậy, hai đứa liền làm lành với nhau đi, mai con chuyển về nhà lại, chức vụ ở công ty vẫn như cũ, ta cho con thêm 500 vạn tiền tiêu vặt."

Lục Lợi Quần chưa nói xong, Cao Thúy Lan đã la lên: "Ba, ông xã! Hai người đang nói gì vậy? Cái gì mà làm lành? Chuyện này còn có thể làm lành hay sao? Sao nói hôm nay tới bắt con nha đầu này hủy bỏ đơn kiện ly hôn mà? Sao lại biến thành đón nó về nhà rồi?"

"Con không đồng ý! Con kiên quyết không đồng ý để con trai con ở bên cạnh con tiện nhân này, con không đồng ý ở chung một nhà với nó, càng không thể cho nó tiền!"

Cao Thúy Lan đang cực kỳ kích động.

"Mẹ! Mẹ nói chuyện có thể.....đừng khó nghe như vậy không." Lục Văn Bân nhịn không được, lên tiếng nói Cao Thúy Lan.

Anh không muốn tiếp tục làm vợ chồng với Vân Khuynh, dù sao phân lượng của Dương Liễu trong lòng anh cũng lớn hơn, nhưng anh cũng không muốn triệt để không còn quan hệ gì với Vân Khuynh, dù gì anh cũng chưa được thưởng thức Vân Khuynh qua mà!

Miếng thịt chưa cho được vào miệng luôn làm người ta cảm thấy sẽ có mùi vị rất ngon ......

Lục Bác Dương cũng trừng mắt liếc Cao Thúy Lan: "Bà không nói gì không ai nói bà câm đâu!"

"Xin lỗi?" Vân Khuynh khẽ nhếch môi, nhìn Lục Văn Bân: "Anh muốn xin lỗi tôi?"

Lục Văn Bân hơi khựng lại, quay qua nhìn Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương, gật đầu: "Phải, anh xin lỗi vì đã không sớm nói với em chuyện của Dương Liễu."

"A, chỉ là không nói sớm." Vân Khuynh lãnh đạm nói: "Chỉ là, cho dù anh có nói sớm với tôi, tôi cũng không tha thứ cho anh đâu, anh không chỉ lừa gạt tôi kết hôn với anh, còn lén sau khi kết hôn ra ngoài quan hệ với người khác."

"Cao phu nhân nói không sai a, loại chuyện này, không có cách nào làm lành được!"

"Chỉ là, tôi còn muốn hỏi Lục lão gia tử cùng Lục tổng một câu, mấy người muốn tôi và Lục Văn Bân tiếp tục làm vợ chồng, vậy Dương Liễu đã sinh con cho anh ta thì sao? Không lẽ để cô ta làm tình nhân? Không lẽ để con của cô ta làm con hoang?"

"Tôi đương nhiên sẽ không để con tôi mang tiếng là con hoang!" Lục Văn Bân lập tức lên tiếng: "Tôi cũng sẽ không để Dương Liễu mang tiếng làm tình nhân, tôi đã hứa sẽ cưới cô ấy rồi, tôi công nhận là sau khi cô gả cho tôi, phải vất vả làm việc ở Lục thị, đúng là......vất vả cho cô!"

"Nhưng tôi với Liễu nhi quen biết nhau trước, tình cảm trước giờ cũng rất tốt, nếu cô hiểu chuyện, hủy bỏ đơn kiện ở tòa án, tôi có thể giúp cô năn nỉ nhạc phụ nhạc mẫu cho cô về Vân gia!"

"Đương nhiên, nếu như cô không muốn trở về Vân gia, tôi sẽ ở bên ngoài mua cho cô một căn biệt thự, đối xử với cô thật tốt, nếu cô muốn có con, tôi cũng có thể cho cô......"

"Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi." Vân Khuynh nheo mắt lại, lạnh lùng châm chọc: "Anh đây là thừa nhận đã lừa tôi gả cho anh, trong lúc đang kết hôn với tôi đã ngoại tình, đã vậy còn định sau khi ly hôn kêu tôi làm nhân tình của anh, rồi rước người đã làm nhân tình về làm vợ? Anh coi tôi giống như nữ phục vụ trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh hay sao?"

Camera giám sát đã quay lại hết thảy mọi chuyện cũng như mọi câu nói xảy ra trong căn phòng này, Lục Văn Bân nói những câu này chỉ là giúp cô có thêm chứng cứ mà thôi!

"Cô......Vân Khuynh! Cô đừng có nói chuyện quá đáng! Tôi đây là lo lắng cho cô đó!" Lục Văn Bân giận dữ: "Cô đừng tưởng thứ hàng second hand đã qua tay tôi như cô còn có thể tìm được tình yêu đích thực!"

Vân Khuynh bật cười, dùng lại cách nói của Lục Văn Bân để nói anh: "Anh tưởng loại hàng bẩn thỉu đã qua tay hai người đàn bà như anh Vân Khuynh tôi còn thèm đụng vào hay sao?"

"Ây dô!" Cao Thúy Lan lại chỉ vào mặt Vân Khuynh chửi: "Mọi người nghe nó nói gì rồi chứ! Vân Khuynh này đúng là không biết nể mặt. Đừng tưởng rộng lượng tha thứ nói chuyện với nó là có thể thuyết phục được nó!"

Lục Bác Dương mặt đen xì, nói: "Vân Khuynh, cô đâu phải không biết hạng mục đầu tư ở nước ngoài của Lục thị rất nhanh sẽ có lời, tới lúc đó Lục thị sẽ là công ty nổi tiếng khắp thế giới, mà thế giới này, có tiền là có mọi thứ! Giờ cô cứ kiên quyết chống đối chúng tôi, sau này e là phải hối hận đó!"

Lục Văn Bân cũng nói: "Đúng vậy, Vân Khuynh! Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chờ đến lúc Lục thị phát đạt, cô muốn quay về bên cạnh tôi tôi cũng không cho cô cơ hội nữa đâu!"

"Mấy người yên tâm, gả vào Lục gia là sai lầm lớn nhất trong đời tôi, may mắn thay, tôi chỉ là làm công miễn phí cho mấy người có nửa năm, mà thời gian là vật ngoài thân, bản thân tôi cũng không có thất thoát gì......" Vân Khuynh nói: "Cũng phải cảm ơn Lục Văn Bân luôn giữ tấm lòng sắt son với Dương Liễu nên tôi mới có thể giữ mình trong sạch mà rời khỏi Lục gia."

"Mấy người có thể yên tâm, sau khi ly hôn với Lục Văn Bân, mặc kệ Lục gia mấy người sau này giàu có hay nghèo khó, Vân Khuynh tôi cũng không thèm nhìn lấy một cái." Nhìn nhiều, chỉ sợ cô sẽ ói ra mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: