155-158

Chương 155

"Ngươi...ngươi muốn làm gì ta?" không gian chật hẹp hơn ở thang máy, lại bị người đàn ông đè lên người, Cố Du "trời không sợ đất không sợ" bỗng chốc biến mất.

Cơ thể cô cứng đơ như khúc gỗ. Tinh thần cũng khẩn chương muốn đứt cả dây thần kinh.

"Làm gì? Cô Cố, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Giang Mạc Thần rất vui vẻ nhìn dáng vẻ sợ hãi của người phụ nữ dưới người anh ta, cho dù nén lại có chút khó chịu, anh cũng muốn trêu đùa Cố Du hơn nữa.

"2..21." Cố Du không hiểu sao Giang Mạc Thần lại hỏi tuổi cô.

"21? Là người thành niên rồi" Giang Mạc Thần nói; "Muốn làm phóng viên, vậy thì đối với việc hai người thành niên đang làm việc này không lạ mới đúng, sao, thật là không hiểu khi một người đàn ông đè lên người một người phụ nữ thì muốn làm gì sao? Hay là giả hồ đồ với ông?"

"Anh..." Mặt của Cố Du càng đỏ.

"Thật không hiểu?" Giang Mạc Thần đưa tay ra, nắm lấy bầu ngực mềm mại của Cố Du: "Giờ, hiểu chưa?"

"Anh...Giang Mạc Thần, anh quá đáng lắm! Tôi cảnh cáo anh, anh không được đụng vào tôi!" Cố Du kích động vùng dậy, tay nắm chặt, không ngừng đánh anh.

Tuy nhiên, chút sức lực yếu ớt của cô, đối với Giang Mạc Thần mà nói, vốn chả là gì.

"Vậy xem ra cô còn không hiểu lắm," Giang Mạc Thần móc môi lên: "Không Hiểu không sao, ông đây sẽ dùng sức lực toàn thân, dạy cô, thế nào gọi là, yêu!"

Nói xong, Giang Mạc Thần một tay, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của Cố Du lên, sau đó, anh kéo cà vạt của mình, cột hai cổ tay cô lại, sau đó nhanh chóng cột thành nút thắt chặt.

"Giang Mạc Thần, anh không được làm thế, như vậy là bắt cóc! Là cưỡng dâm! Tôi có thể đi tố cáo anh!" Đôi tay mất đi tự do, trong lòng Cố Du quýnh lên.

"Ngoan! Đừng quậy, đừng quậy, còn quậy sẽ cột hai chân cô!" Giang Mạc Thần hù dọa Cố Du.

Lại nói: " Cô biết ở càng C ba sản nghiệp lớn nhất là gì không? Là buôn lậu, hỏa quân và buôn bán xác thịt, ở nơi mê người như thế, đầy âm mưu đen tối như thế, cô gái thành niên, nếu không có bất cứ gì bảo vệ, cho dù bị lôi đi giữa phố, nguy cơ bị hiếp, cũng không ai nghe cô tố cáo, với lại, tôi cảm thấy, được anh đẹp trai như tôi làm vậy, là phước của cô!"

"Tôi không thèm phước phần đó!" Cố Du phẫn nộ nói: "Anh mau thả tôi ra."

"Thả ra là không thể, cô đồ vật nhỏ này dám khiến lão gia nổi lửa lòng, còn muốn ông đây tha cho cô, cô tưởng ông đây người dễ tính sao?" Giang Mạc Thần vừa nói, một tay xé quần áo trên người Cố Du nát vụn: "Đồ vật nhỏ, ông đây lập tức khiến cô không thể "tố cáo" ông!"

Âm thanh vừa dứt, nụ hôn người đàn ông bắt đầu du ngoạn trên thân thể người phụ nữ.

Giang Mạc Thần được xưng là cao thủ tình trường, giàu có đẹp trai trên tình trường, là giấc mơ của cả trăm triệu thiếu nữ, nhưng trên thực tế, giáo dục của Giang gia vẫn theo hướng truyền thống nghiêm khắc, cha anh từ lúc anh hiểu chuyện nam nữ đã cảnh báo nah, đừng làm tổn thương cô gái vô tội, không phải đối tượng kết hôn, không thể xảy ra quan hệ trên giường!

Cho nên, nói ra chính anh cũng không tin, một giang thiếu ngông cuồng cả đời, vẫn là một trai tân, thần khiết!

Chuyện tình cảm nam nữ, anh không có tí kinh nghiệm, dù chưa ăn qua thịt heo hay là thấy heo chạy thì sao? Huống hồ đàn ông ở mặt này, thường là không thầy tự biết! Giang Thiếu cũng mò đến cửa đạo, thì làm cho nóng trước đã, con nha đầu này khi nãy vùng vẫy phẫn nộ giờ đã nhắm chặt hai mắt trước hàng ngàn tư thế của anh, toàn thân mềm như nước.

Anh lại lần nữa ổn định lại, tìm đúng vị trí chính xác, sau đó, ôm chặt người phụ nữ, đấm mạnh về phía trước!

"Á! Đau! Đau quá!" Con nha đầu bên dưới mặt mày nhăn một đống, bộ dạng đau khổ đó không có chút gì giống giả tạo.

Thế là, Giang Mạc Thần chưa từng sợ qua bất cứ chuyện gì lần đầu tiên thấy sợ, lại lên, thân thể con lớn của anh run rẩy nhẹ, xém chút chịu không nối, trực tiếp "giao hợp" rồi.

"Rất đau sao?"

"Đau! Anh ra đi, mau ra đi!"

"Không được!" Anh nhăn mày, quả nhiên cự tuyệt.

Lần đầu tiên cảm nhận được thân thể phụ nữ mềm như thế, ấm như thế, mướt như thế, lại nứng như thế, đây...coi như cảm giác tuyệt nhất mà anh chưa từng trải qua, sự tuyệt diệu đó khiến hắn hận không nổi tiếp tục động tác ấy ngay, sao nỡ bỏ ra?

Anh nghĩ một lát, nói: "Tôi không động đẩy trước, em thích ứng xíu."

"Không! Anh ra đi, giờ ra đi!" Cố Du cảm thấy dạo này chắc gặp vận xấu, vốn chỉ muốn chụp mấy tin tức để làm đồ án tốt nghiệp, ai ngờ lên thuyền đó không chỉ kẻ buôn người, còn có phạm pháp, ma túy!

Giờ coi như đã an toàn được cứu ra, nhưng lại gặp tên ma quân khốn kiếp Giang Mạc Thần!

Cô chẳng qua là vì hiểu nhầm mà làm hỏng bữa ăn của anh, không chỉ mất tự do, ngay đến thanh bạch cũng bị anh cướp đi!

Muốn khóc, mà không có nước mắt!

Tuy Cố Du không phải kiểu người cổ hủ, nhưng trinh tiết cũng muốn dành cho người chồng sau này của mình...tên lưu manh thúi đáng chết, tốt nhất đừng để có ngày rơi vào trong tay của Cố Du cô, nếu không, cô nhất định đem anh làm trai bao, cho đám bà già nện!

Giang Mạc Thần không biết Cố Du đang nghĩ gì, nhưng bộ dạng cắn chặt răng của cô đều bị anh thấy rõ ràng, rõ là nghĩ anh theo hướng xấu, thấy trán cô giãn ra chút, anh có không muốn nhịn nữa, lập tức gia tốc thực hiện.

Tâm tư của Cố Du không biết bị động tác quá kích của anh làm cho 7 8 lần, cảm thấy toàn thân mình bị Giang Mạc Thần đem lên trên cao, đến cả chiếc xe, cũng vì động tác lắc lư quá sức ấy phát tiếng kêu.

Không biết bao lâu nữa, trận chiến toàn do Giang Mạc Thần làm chủ đấu tranh cuối cùng cũng kết thúc, anh vui vẻ rút ra, mới phát hiện con nha đầu đã bị ngất đi từ lúc nào.

Hắn nhanh chóng rút ra, đưa tay vỗ hai má của con nha đầu: "Đồ vật nhỏ, tỉnh lại, mau tỉnh lại, không phải cô bị ông làm ra chuyện gì chứ? Trên tàu cô cũng có thể qua được, không đến nỗi yếu ớt vậy chứ?"

Giang Mạc Thần không biết, lần đầu của phụ nữ sức chịu đựng là có giới hạn, đây không phải là vấn đề thể lực, mà là sức chịu đựng!

Vỗ mấy lần, Cố Du vẫn không tỉnh, Giang Mạc Thần lại hoảng lần nữa.

Vội vàng mặc lại quần áo cho Hoắc Nhất Hàng người, lúc này, mới phát hiện một sự thật bị thương_ đồ của Cố Du trước đó bị anh xé nát, giờ dù có mặc lại, cũng không che giấu được gì, không còn cách nào khác, anh vô cùng vô cùng ngượng ngùng và "mạo muội" gọi điện thoại cho Vân Khuynh: "Em gái...cái đó, anh biết anh Hoắc đã chuẩn bị cho em mấy bộ đồ, bên anh có chút việc nhỏ, em có thể đem đồ của em cho anh được không? Tầng hầm dưới lầu 1, chỗ đỗ xe khu E."

Vân Khuynh vừa được Hoắc Nhất Hàng đút cho ăn cháo xong, nhận được điện thoại đúng lúc đang uống nước, có chút nghi hoặc hỏi: " Anh bảo em đem đồ đến làm gì?"

"Anh...anh nện con nha đầu Cố Du đó, bé đó không chịu nổi hành hạ, ngất đi, anh vỗ thế nào cũng không tỉnh, anh sợ xảy ra chuyện gì, muốn đem ngược lên đó khám thử, cái đó...quần áo không mặc được, không thể cứ thế khoác lên người!"

"Ặc ặc ặc" ngụm nước trong họng khiến Vân Khuynh bị sặc.

Nếu không phải cô sớm nghe từ miệng Hoắc Nhất Hàng Giang Mạc Thần chỉ là bề ngoài phóng túng bất cần, trên thực tế đến cả hôn còn chưa hôn qua phụ nữ, cô thật nghi ngờ Giang Mạc Thần là tên đàn ông khốn nạn, dù gì, ai đời nào mới gặp người ta một hai lần đã nện người ta...

Nhưng cũng chính vì thế, cô càng thấy vô cùng kinh ngạc, nên cảm xúc nhất thời kích động, làm mình bị sặc.

Hoắc Nhất Hàng thấy vật, liền qua lấy ly nước của cô, đưa tay ra vỗ lưng Vân Khuynh: "Chậm xíu, sao lại để mình bị sặc?"

"Em gái, cứu mạng như cứu lửa, em bảo anh Hoắc nhanh chút! Tiểu nha đầu không động đẩy, hô hấp yếu ớt, anh...sốt ruột chết đi được!" Giang Mạc Thần lại hối một câu, thật là biểu hiện vô cùng sốt ruột.

"Được, em lập tức nói với Nhất Hàng, bảo anh ấy mang quần áo xuống." Vân Khuynh vội trả lời, sau đó lấy tay cúp điện thoại, nói với Giang Mạc Thần: "Nhất Hàng, anh đem bộ đồ của em xuống hầm gửi xe khu E cho anh em, anh ...anh ấy..."

Lời này, Vân Khuynh vẫn có chút áy náy không dám nói.

Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy Vân Khuynh đỏ mặt, lại liên hệ việc Giang Mạc Thần cần đồ nữ, rất nhanh hiểu rõ: "Nó và Cố Du phát sinh quan hệ?"

"Anh cũng biết anh ấy và Cố Du?"

"Có thể tượng tưởng ra." Hoắc Nhất Hàng nói: "Từ lúc anh quen biết hắn, chưa từng thấy hắn có ý với ai rõ ràng như với con nha đầu đó."

"Cố Du là cô gái tốt, lần này, may gặp được em ấy, em mới thoát nguy, em còn muốn cảm ơn em ấy, anh em lại...Nhất Hàng, anh mau xuống đi, nghe anh em nói khá nghiêm trọng, đừng để xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì."

"Gấu bắc cực đang ở ngoài, anh lấy đồ cho hắn, bảo hắn mang xuống là được." Hoắc Nhất Hàng nói, thì quay người.

Anh không có hứng thú đi xem Giang Mạc Thần ngủ với gái như thế nào, anh chỉ muốn ở bên vợ mình, một phút cũng không muốn rời.

----

Hai tiếng sau, Cố Du tỉnh dậy, thì phát hiện mình đã trở thành bệnh nhân, cùng với Vân Khuynh ở chung một phòng.

Điểm khác nhau là, Vân Khuynh là do sức khỏe bị tổn hao quá độ mà nằm viện, mà cô, lại bị tên Giang Mạc Thần lưu manh thối nện cho nằm viện.

Chưa kịp cảm nhận được nỗi đau từ cơ thế, cô đã hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất!
Đặc biệt là, Vân Khuynh thấy cô tỉnh dậy, mới quan tâm hỏi: "Bé Du em thấy sao? Đau không?"
Thực ra, Vân Khuynh cũng có chút ngại, dù sao, cô đã coi Giang Mạc Thần như anh trai của mình, anh trai nhà mình không biết thương hoa tiếc ngọc, lần đầu tiên của cô gái, bị rách tàn nhẫn như thế, không ngất đi mới lạ!
"Chị Vân Khuynh, em..." Cố Du không biết nói sao, uất ức, đương nhiên là có, nhưng dù cô không thừa nhận, cảm giác của cơ thể là thật , sau đó, quả thực có hưởng thụ, loại cảm giác tuyệt diệu không thể miêu tả bằng lời đó, đau mà vui sướng, suýt nữa khiến cô phát điên

Nhưng cô...

Chương 156

Cô sớm đã có người mình thích, trong trường cùng khoa cô nhưng khác lớp Thẩm Mặc Bạch

Mặc Bạch, soái ca của đại học T!

Cao to, đẹp trai tính cách ấm áp, dù rằng xung quanh anh luôn có nhiều nữ sinh, bao năm nay, cô cũng chỉ đứng xa nhìn anh, cho dù tình cảm cô đối với anh không đến mức yêu, nhưng thứ tình cảm thiếu niên ấy, cũng đáng chôn giấu những mộng tưởng thanh xuân tươi đẹp.

Thẩm Mặc Bạch là người lí tưởng trong lòng cô cũng là đối tượng kết hôn cô muốn, cô nghĩ rằng lần này về, trang điểm đẹp, tìm Thẩm Mặc Bạch tỏ tình, lỡ như, thành công thì sao?

Nhưng giờ, trinh tiết của cô lại bị Giang Mạc Thần cướp mất rồi...

Trong lòng cực u buồn, sắc mặt của Cố Du cũng không tốt lắm.

Vân Khuynh thấy bộ dạng của cô như vậy, ngập ngừng hỏi:" Bé Du, có phải em...oán hận anh chị làm vậy với em không?"

Ánh mắt Cố Du đơ ra, oán hận Giang Mạc Thần sao? Thật ra, cũng không có, cô chỉ ghét Giang Mạc Thần tại sao lại cưỡng ép cô làm chuyện đó khi cô chưa tự nguyện.

Thế là, cô lắc đầu.

''Vậy..em thấy anh chị như thế nào ?'' Vân Khuynh lại thăm dò, thuận thế, giúp Giang Mạc Thần nói mấy lời hay : ''Thực ra em đã là người của Vinh Thành, chị và ba mẹ em cũng có làm ăn qua, lại có hứng thú với nghề phóng viên, vậy thì, tin liên quan đến chị, ít nhiều cũng từng nghe chứ ?

Chị vốn là con gái của Vân Gia, nhưng giờ làm con gái của Giang gia, chỉ vì Giang gia đối với chị cực tốt, anh chị tuy nhìn không đang dựa vào, nhưng trong ruột lại rất nghiêm túc, nghiêm khắc, chu đáo và thành thật, trước em, anh ấy thực ra chưa từng phát sinh quan hệ với bất kì cô gái nào, ngay đến hôn cũng chưa từng ! Mà mẹ Giang lại là người dễ gần thân thiện, tính tình ôn hòa, vừa thoáng lại vừa thời trang...

Bé Du, em rõ ý chị là gì không ? Nếu em không oán anh chị, em có thể thử tiếp xúc với anh ấy, anh ấy là người không tệ, nếu hai người thành, em gả tới Giang gia, chị tin cũng không có chuyện mẹ chồng nàng dâu. ''

Mặt của Cố Du đỏ lan đến tai: "Chị, chị nói bậy gì đó? Em và Giang thiếu...không giống như chị nghĩ đâu. Sao lại nói đến chuyện hôn nhân rồi.''

Trong lòng cô có chút ngạc nhiên, những bông hoa bên Giang Mạc Thần không ít, anh ta lại phóng túng như vậy, thật là chưa từng thân mật với bất cứ ai ? Sao...sao thế được ?

Với lại, trước đó anh làm chuyện đó với cô, động tác thành thục lại dũng mạnh như thế...

Nghĩ đến đó, trong đầu Cố Du lại hiện lên cảnh Giang Mạc Thần đã giở trò với cô từ lúc bước vào thang máy, cưỡng hôn cho đến bãi xe, sau đó còn đè cô ra ghế sau hành động điên cuồng như thế...mặt cô lại nóng ghê gớm.

''Không phải giống chị nghĩ ? Vậy là chuyện như thế nào ?'' phản ứng của Cố Du, khiến Vân Khuynh có hứng thú.

Bị người ta cưỡng hiếp, còn không oán người ra, chả phải là thời điểm tốt để bắt đầu mối quan hệ sao ?

''Chính là...'' Cố Du cũng không biết nói sao, chỉ đành né: "Chị Vân Khuynh, chị đừng hỏi nữa, em có chút không khỏe, muốn ngủ thêm xíu nữa.'' Nói xong thì giơ chăn lên cao, nghiêng người.

Vân Khuynh chẳng tiếp tục hỏi thêm.

Bên ngoài lan can phòng bệnh, Hoắc Nhất Hàng đang hỏi Giang Mạc Thần : '' Chuyện gì ?''

''Còn có thể chuyện gì, là chuyện đó đó.''Giang Mạc Thần đưa bộ dạng tôi làm tôi chịu ra: ''Nha đầu đó khua môi múa mép tán tỉnh tôi, nổi lửa lên, không nhịn được, nên nện người ta.''

''Câu này, em lừa mình thì được, em hỏi Khuynh Khuynh coi em ấy có tin không ?'' Hoắc Nhất Hàng chả khách khí nhìn Giang Mạc Thần, nói tiếp : ''Mấy năm nay, gái tán anh không một trăm cũng 80, Em thấy gái là nhào vô hả ?''

''Anh hỏi em, có phải đối với cô bé đó động lòng không ?''

Giang Mạc Thần nghĩ một lúc, trả lời : ''Bé ấy thú vị, dễ thương, mùi vị rất ngọt, cơ thể rất mềm...''

''Anh biết rồi !'' Hoắc Nhất Hàng kịp thời ngắt lời của Giang Mạc Thần, đáp án anh cần đã có, những lời sau đó cũng không có hứng thú.

''Anh sẽ thông báo Giang gia, chúc mừng họ không chỉ có đứa con gái Khuynh Khuynh, đồng thời, còn có luôn một đứa con dâu !''

Giang Mạc Thần mở to mắt : ''Đợi đã, anh Hoắc, sao lại có con dâu ? Em và con bé đó quen nhau, chưa tới ba ngày, sao lại thành con dâu ? ''

''Em cũng biết chưa tới ba ngày hả, sao ? nện người ta xong không chịu trách nhiệm hả ?'' Hoắc Nhất Hàng dùng ánh mắt sắc bén liếc anh : ''Em vội như thế, không dùng biện pháp phòng tránh ? Có thể khiến người ta nằm trên giường bệnh, chắc không chỉ một lần chứ ? Nói không chừng giờ trong bụng người ta đã có con của em, em muốn để con mình lưu lạc ở ngoài sao ?''

Không đợi Giang Mạc Thần trả lời, lập tức bổ sung thêm hai câu :''Nếu em muốn thế, anh đương nhiên không có ý kiến, chuyện này không liên quan đến anh và Khuynh Khuynh, nhwungx quy định thì nhà họ Giang em thì...''

Lời này, có vẻ như đang chờ xem kịch hay.

Trên thực tế, Hoắc Nhất Hàng chỉ nhìn vào cách Vân Khuynh chăm sóc quan tâm đến Cố Du, mới nói điều này.

Trong lòng Hoắc Nhất Hàng nghĩ, chỉ cần người con gái Vân Khuynh thấy được, chắc chắn tốt, tuổi Giang Mạc Thần và anh cũng tương đương nhau, cũng nên tìm người đàng hoàng mà qua ngày, anh em tốt nhiều năm như thế, anh cũng muốn quan tâm hắn ta.

''Được, anh Hoắc, anh đừng nói nữa,'' Giang Mạc Thần mặt buồn bã nói : ''Em không cậy vào em gái lên mặt làm trưởng bối anh ? Thời gian này anh dày vò em đủ thảm rồi ! Anh cũng đừng có phòng bị em, cho em ăn gan trời cũng không dám có tình ý gì với em gái, chả phải loạn luân sao ?

Em thì, đúng là có chút hứng thú với con nha đầu đó, nếu chỉ định em Giang Mạc Thần đời này phải lấy vợ, em thấy..vậy, thì con nha đầu đó vậy !''

Hoắc Nhất Hàng nhẹ cười, quay người vào phòng bệnh, ném cho một câu : ''Em muốn cưới người ta, chưa chắc người ta nguyện cưới em, anh cá là Giang gia sẽ tổ chức hôn lễ của chúng ta chung luôn, em cố mà nắm lấy ! Để người ta cam tâm tình nguyện lấy em !''

Mặt Giang Mạc Thần trầm tư chút : ''Em Giang Mạc Thần, ước mơ của vạn thiếu nữ, chẳng lẽ không xử được nhóc đó, nực cười !''

Lôi Gia.

Lôi Hoan Ni sau khi tới nhà, lập tức xông vào phòng sách tìm Lôi Đông Hãn.

''Anh ! Hôm nay em đến bệnh viện, thấy con hồ ly tinh dụ dỗ anh Nhất Hàng, mặt mũi cũng chả ra sao, yếu đến nỗi một cơn gió cũng thổi bay, đó là thứ đồ đầy giả tạo, em vừa xông lên cho cô ta một trận, đã chịu nhường, lập tức đồng ý ly hôn với anh Nhất Hàng, trả anh Nhất Hàng lại cho em, anh mau giúp em chuẩn bị hôn lễ giữa em và anh Nhất Hàng đi !''

Lôi Hoan Ni bị nuông chiều cao ngạo quen rồi, đương nhiên không thể đem chuyện mình đến bệnh viện, mà không thể tiếp cận được với Vân Khuynh nói ra.

Cô cho rằng nói vậy, có thể khiến Lôi Đông Hãn coi trọng chuyện cô và Hoắc Nhất Hàng, vì trước đây, cô nói gì, anh cô đều tin, đều giúp cô hoàn thành.

Nhưng lần này, Lôi Đông Hãn nghe thấy những lời của cô, mặt tối sầm lại : ''Hoan Ni, đừng quậy nữa !''

''Trước đây bất luận em làm gì, bướng bỉnh như thế nào, anh chưa từng nói em, vì em là em ruột anh, em thích làm gì miễn em vui là được, nhưng dường như khiến em trở nên vô pháp vô thiên ?

Em có phải cho rằng có Lôi Gia chống lưng, có anh chống lưng, nên thật là muốn làm gì cũng được không, bao gồm đi giật người đàn ông chả thích mình tí nào ?

Lôi Hoan Ni, hôm nay anh nói với em, không có gì là mãi không đổi cả ! Em nhìn thử cơn sóng trên biển, đều là sóng sau xô sóng trước, Lôi Gia đã không mạnh như xưa, Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần cũng đã sớm không thể đụng vào, nếu thật đụng vào họ, kết quả khả quan xíu, là Lôi gia và hai nhà họ đều bị thương, tệ hơn, là khả năng Lôi gia bại trận, biến mất triệt để khỏi thế giới này !''

Lôi Hoan Ni mở to mắt, một lát sau mới hiểu được một hai câu nói của Lôi Đông Hãn :''Anh, ý anh là Lôi Gia ngày nay đấu không lại anh Nhất Hàng và tên Giang Mạc Thần đó sao ? Sao, sao có thể chứ ? Chả phải Lôi Gia ta có thể ngang hoành ở bất cứ nơi nào trên thế giới sao ?''

''Em biết rồi'' Lôi Hoan Ni hình như nghĩ ra gì, mặt trầm lại, có chút tức giận nhìn Lôi Đông Hãn nói : ''Anh, có phải anh muốn gả em cho ban chỉ huy của nước M đó không, cho nên khi anh Nhất Hàng đến mượn tàu ngầm, anh cố ý không bắt anh ấy cưới em ?''
Không đợi Lôi Đông Hãn trả lời, Lôi Hoan Ni lại mạnh miệng nói tiếp : ''Anh, anh đừng đánh bàn cờ như ý của anh, em có chết cũng không gả cho cái tên mèo chỉ núp trong rừng ăn thịt sống đó đâu !
Con hồ ly tinh đó đã đồng ý ly hôn với anh Nhất Hàng, giờ anh đi tìm anh Nhất Hàng, bảo anh ấy lấy em, sính lễ gì cũng không cần, anh trực tiếp bảo anh ta đến Lôi Gia ngủ với em..''

''Bốp !'' một tiếng, một tay của Lôi Đông Hãn đập xuống bàn, anh cuối cũng không nhịn được phẫn nội nói : ''Lôi Hoan Ni, anh nói em không hiểu hả ? Còn dám trước mặt anh nói dối. Hoắc Nhất Hàng có thể cho Lôi Gia 300 tỷ để đổi lấy sự yên ổn của vợ hắn, lẽ nào lại chịu ly hôn với vợ hắn cưới em ? Em đến bệnh viện ? Chắc là đến cọng tóc của người phụ nữ đó cũng chưa đụng vào ?Tưởng anh dễ lừa sao ! ''

''Anh, em...'' sắc mặt Lôi Hoan Ni trắng ra, kinh ngạc hỏi : ''Anh, anh vừa nói, vì cứu con hồ ly tinh đó, anh Nhất Hàng cho nhà họ Lôi 300 tỷ ? anh ta... sao lại rộng lượng như thế ?''
Con đàn bà đó đáng giá 300 tỷ sao ?
''Không chỉ 300 tỷ !'' Lôi Đông Hãn có chút bất lực : ''Tóm lại, em nên nhớ, Hoắc Nhất Hàng, không phải người em có thể mộng tượng, em từ bỏ cái ý niệm đó đi ! Trước khi họ rời khỏi cảng C, đừng đụng vào họ, nếu không, anh sẽ nhốt em lại, hoặc là trực tiếp đưa em lên giường của Bạc Giản Thương.''
Anh, sao anh lại có thể đối với em như thế ?'' Lôi Hoan Ni không dám tin vào mắt mình.
Sao giờ đến cả anh cô cũng không chịu giúp cô lấy được Hoắc Nhất Hàng ?
Chẳng lẽ, cô thật là chỉ có trơ mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng lại lần nữa rời khỏi thành V, dẫn theo người đàn bà đó đi, rồi sống hạnh phúc tiếp sao ?
Không ! Cô không cam tâm !
Anh cô không đồng ý thì đã sao? Cô Lôi Hoan Ni phải vì sự không đồng ý của ai đó mà bỏ cuộc sao ?
Rõ ràng không thể, cô nhiều thủ đoạn thế cơ mà!

Chương 157

Trên thực tế thì tinh thần của cô ấy đã tốt hơn nhiều sau khi cô ấy ngủ. Đối với cơ thể bị thiếu các dưỡng chất, trong thời gian ngắn cũng không bù đắp được. Nhưng Hoắc Nhất Hàng khăng khăng rằng để cô ấy ở lại bệnh viện hai ngày hai đêm, lại kêu bác sĩ kiểm tra cở thể cô ấy 3 lần, để xác định rằng cơ thể của cô ấy không xảy ra bất cứ tình trạng nào, sau đó mới làm thủ tục xuất viện.

Cố Du cũng chỉ có một chút vấn đề nhỏ, tất nhiên cũng được xuất viện.

Khi đi ra thang máy, cô ta nhanh chóng chạy đến chỗ Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, ôm lấy cánh tay của Vân Khuynh: "chị Vân Khuynh, em ngồi cùng xe với chị, được không?"

"Không!" Vân Khuynh chưa kịp trả lời, Hoắc Nhất Hàng đã lên tiếng, ánh nhìn lạnh lùng lên đôi tay của Cố Du đang nắm lấy Vân Khuynh: "Bỏ tay ra."

Cố Du sợ hãi đến run rẩy và buông Vân Khuynh ra.

Hoắc Nhất Hàng lập tức siết chặt eo của Vân Khuynh, giống như nỗi lo sợ Vân Khuynh bị bắt cóc, sau đó nói ra một câu: "Giang Mạc Thần, quản lý tốt người phụ nữ của cậu!" Chưa nói hết câu thì anh ta đã đưa Vâ Khuynh lên xe rồi.

Cố Du nhìn Giang Mạc Thần đang đi về phía mình, khuôn mặt trông chán nản/

"Đi thôi, tiểu nha đầu." sau khi Giang Mạc Thần đến cũng học theo động tác của Hoắc Nhất Hàng, nắm lấy eo Cố Du.

Cố Du giơ cái tát của mình lên và đánh vào Giang Mạc Thần, trừng mắt nhìn anh ta trong giận dữ: "Thối nát, đừng dùng cánh tay hôi thối đó đụng tôi!"

Giang Mạc Thần tỏ ra vẻ quyến rũ xấu xa: "Sao nào? Có thể lên mà không thể sờ vào?"

"Anh" khuôn mặt của cố Du tối sầm đi, vật lộn vài lần mà không thoát ra được, nói với vẻ mỉa mai: "Giang thiếu, nếu là người thì đừng làm chuyện giống một con thú, là một con ma thì đừng trở thành linh hồn doạ người, anh luôn như vậy chọc tôi có thú vị không?

Ai cũng đã là người trưởng thành rồi, ngay cả anh ngủ với tôi thì đã sao? Tôi hoàn toàn không tự nguyện, xem như là tôi bị chó táp, tôi cũng không thể cắn lại đúng không?

Anh xem rằng bản thân mình có thân phận, thì đừng làm những điều xấu xa này!

Ngài, Giang thiếu có tiền có quyền lực, tôi Cố Du không đấu nổi với anh. Vì thế chuyện này tôi xem như chưa từng xảy ra. Tôi cũng không ngồi vào xe của Giang thiếu nữa, tôi tự ra ngoài bãi đậu xe để bắt chiếc taxi và đi tìm bạn tôi. Về phần tiền chữa bệnh hai ngày này của Giang Thiếu, xin vui lòng nói con số, sau đó cho số tài khoản, sau khi tôi về nước thì sẽ chuyển số tiền đó vào thẻ Giang thiếu."

Nói xong, Cố Du lại bắt đầu vùng vẫy, hy vọng có thể thoát khỏi vòng tay của Giang Mạc Thần, rời khỏi đây.

Trong lòng cô ta hốt hoãng, khi nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc đang đỗ ở đó, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Lại một lần nữa ngồi với anh ta, đâu ai biết được rằng người đàn ông lưu manh này không chịu đựng được lại làm giở trò gì với cô ta thì sao?

Giang Mạc Thần nghe thấy lời nói của Cố Du, khiến anh vô cùng khó chịu, con tiểu nha đầu này có phải miệng lưỡi càng lợi hại không? Thậm chí nói anh ta Giang Mạc Thần là ma? Là chó?

Con hổ ranh mãnh không tức giận, xem anh ta như một con mèo bệnh hoạn sao?

Nét mặt anh ta tối sầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Đồ vật nhỏ, xem ra, lời cảnh cáo của bổn thiếu đều quên hết rồi sao?"

"Em nên biết rằng, chưa từng có ai nói như vậy với bổn thiếu! Em to gan quá, hả?"

"Bổn thiếu đã ngủ qua một lần thì thôi? Nhưng mà biết làm sao, em không quan tâm nhưng bổn thiếu lại quan tâm! Bổn thiếu không có ý định chỉ ngủ với em một lần!"

Nói đến đây, Giang Mạc Thần đột nhiên cuối người xuống, nhấc Cố Du lên và sải bước ra xe.

Nói tiểu nha đầu này không nghe lời, còn muốn tự mình chạy ra ngoài? Đã suýt chết trên con tàu buôn lậu còn không biết làm thế nào để tốt hơn, anh ta nên dạy dỗ lại cô ta.

Cụ thể, cô ấy thà chạy đi với một cậu nhóc hôi thối cũng không dè chừng, nhưng lại không đồng ý cùng anh ta để giữ mọi thứ an toàn?

Anh ta, Giang Mạc Thần từ khi nào đã không được sự chú ý của phụ nữ rồi?

Anh ta phải để cô ấy biết rằng, từ nay trở đi cô ta chính là người của Giang Mạc Thần!

Cơ thể đột nhiên trên không, trong lòng Cố Du bắt đầu trở nên hoang mang: "Giang Mạc Thần, anh lại điên loạn gì nữa, anh buông tôi ra. Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là người tuỳ tiện, anh dám làm gì với tôi, tôi sẽ"

"Sẽ như thế nào? Lại muốn chạy đi báo cảnh sát?"

"Em không phải là người tuỳ tiện cũng không sao, tôi khá là tuỳ tiện, khi tôi tuỳ tiện thì không phải người nữa!"

Vừa nói xong, Giang Mạc Thần đã đi đến bên cạnh chiếc xe, trên xe có người bước xuống và vội vã quét nhìn Giang Mạc Thần và Cố Du, lập tức kính cẩn mở cửa ghế sau cuối đầu thấp và nói: "Giang thiếu, Cố tiểu thư, mời lên xe!"

Giang Mạc Thần trực tiếp bế Cố Du vào trong.

Vừa vào trong. Cố Du lập tức đẩy anh ta ra, ngồi qua bên mép cửa, như thể muốn dính toàn bộ cơ thể lên kính cửa sổ.

Trái tim của cô ta đã bình tĩnh hơn một chút, thì ra, hôm nay có tài xế lái xe. Vậy thì đỡ hơn rất nhiều, trước kia Giang Mạc Thần di chuyển vô thức đôi tay và động tay động chân với cô ta không phải sao?

Khi Giang Mạc Thần nhìn thấy cô ta như vậy, nhếch khoé miệng lên, lạnh lùng và nói với tài xế: "Lái xe!"

Chiếc xe nhẹ nhàng lái ra từ bãi xe, tài xế ngập ngừng một lúc, cố gắng giữ giọng bình tĩnh và nói: "Giang Thiếu, ông Hoắc đã dặn trước rồi, còn có một số chuyện cần phải giải quyết vì thế sẽ ở lại trong vòng hai ngày, bây giờ chúng ta sẽ đến chỗ ở do ông Hoắc sắp xếp, ngay đối diện Lôi gia!

"Được." Giang Mạc Thần lên tiếng, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh khi nào về nước thì anh ta khi đó về nước. Vì Hoắc Nhất Hàng sắp xếp nơi ở của mình đối diện Lôi gia, nên chắc chắn sẽ có mục đích gì đó. Khi nào cần anh ta thì anh ta sẽ lên giúp.

Khi có kế hoạch quyết định, Giang Mạc Thần tiếp tục "dạy dỗ" người phụ nữ của mình.

"Tiểu Ngư Nhi, đã biết ngoan ngoãn ngồi yên rồi à? Quên rằng hai ngày trước chúng ta ngồi trên chiếc ghế này làm rất nhiều điều sao? Chiếc ghế này, bổn thiếu chưa có thời gian kêu người dọn dẹp, em muốn sát lại gần ngửi thử không, còn có mùi hương của em đó"

Tất nhiên chỗ ngồi đã được dọn sạch sẽ, cũng do chính tay anh ấy tự dọn dẹp Cũng không biết tại sao anh ta lại ham muốn như vậy, cảm giác người như vậy mà phải khiến anh ta lại dọn dẹp thì đã không hài lòng rồi nên cố tình nói như vậy, điều này hoàn toàn là để trêu chọc Cố Du.

Cố Du cũng chỉ là một người can đảm, nhưng thực tế thì rất ngây thơ. Nghe Giang Mạc Thần nói như vậy, đột nhiên cảm thấy bồn chôn. Cảm thấy rằng chiếc ghế mềm mại đều đã trở thành một ngọn lửa đang nướng cô ta, cô ta thậm chí làm các hành động vương tay ra.

Đâu ai biết rằng, dùng sức quá mạnh, cái đầu "Peng" đập vào cửa sổ lớn ngay cửa, xém chút nữa là làm vỡ kính rồi.

Cơn đau kích thích bản năng cơ thể của con người, cô ta nhanh chóng ngồi xuống, nhưng lại không ngồi vững, cơ thể vừa nghiêng qua thì đã ngã vào lòng của Giang Mạc Thần, cũng vừa đúng lúc ngồi trên cây cơ của anh ta!

Anh ta khẽ cau mày, hai tay vương ra và ôm chầm lấy Cố Du. Cùng lúc đó, tầm nhìn nhìn qua đầu của Cố Du, nhìn thấy cô ta chỉ là ngã xuống thì thế đặt hai tay xuống, nghĩ rằng không phải va chạm mạnh nên mới yên tâm đặt tay xuống.

Trên miệng thì nói: "Tiểu Ngư Nhi, còn nói rằng không có ý với bổn thiếu, đã chủ động ôm rồi đây này. Thực ra, nếu em muốn bổn thiếu ôm chặt thì không phải cần làm quá sức, trực tiếp nói với bổn thiếu là được rồi!"

Giang Mạc Thần nói, vỗ vào đùi của mình: "Ngon, ngồi lên đây!"

Anh ta nói những lời này, hoàn toàn là bởi vì cơ thể của Cố Du đang đè vào cây cơ của anh khiến anh cảm thấy khó chịu, anh muốn cô ta ngồi dậy, để tránh khỏi cơn nguy kịch!"

Nhưng Cố Du lập tức nghĩ đến 3 chữ "tự di chuyển"!

Đừng đổ lỗi cho suy nghĩ của cô ấy không thuần khiết, điều thực sự là "Ngồi lên, tự di chuyển!" Câu nói này đã được quá phổ biến, là những gì một người trưởng thành biết.

Vì vậy, khuôn mặt cô ta lại "Xoạc" đỏ đến tai sau.

"Anh, anh cái đồ lưu manh, anh cố tình phải không!" Cố Du vùng vẫy trong vòng tay của Giang Mạc Thần.

Cô ta không di chuyển không sao, càng lắc lư lắc lư thì lửa của Giang Mạc Thần càng bị cô ta đốt lớn hơn.

"Nha đầu này đừng động đậy!" Anh ta nói một cách ủ rũ.

Muốn lập tức có được đồ vật nhỏ này. Một là, sợ rằng Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh sẽ nói rằng anh ta thô lỗ, man rợ. Thứ hai, có một người thứ 3 trên xe.

Khi anh ta làm việc bị người khác nhìn thì không sao, nhưng anh ta không muốn người đàn ông khác nghe thấy giọng nói đang bị gợi tình từ tiểu nha đầu này.

Người phụ nữ của Giang Mạc Thần. Chủ quyền, chính là của riêng anh ta, không ai có thể dùng chung hoặc chia sẻ.

Vì thế, anh ta dự định sẽ chịu đựng.
Nhưng Cố Du không nghe lời anh ta, càng di chuyển nhiều hơn: "Anh kêu tôi đừng di chuyển thì tôi đừng di chuyển sao? Anh điều khiển tự do của tôim còn có thể điều khiển cơ thể của tôi sao? Lưu manh thối, buông tôi ra! Ngay, lập tức!" Cơ thể cô ta vùng vẫy qua lại, trong vài phút đã làm cơ thể anh ta nóng bừng lên!
"Lão tử lập tức chơi ngay em đó!" Giang Mạc Thần đột nhiên kêu người lái xe: "Tấp vào lề!"
Anh ta chịu không nổi nữa, đồ vật nhỏ này rõ ràng là con yêu tinh!
Không thể chịu đựng được nữa, đã đến lúc cho cô ta biết rằng "sự quyến rũ" đặc biệt của anh ấy!

"Vâng! Giang Thiếu!

Khi người tài xế nghe cuộc đối thoại giữa Giang Mạc Thần và Cố Du, anh ta cảm thấy xấu hổ rồi, hận đến muốn khiến bản thân trở thành người điếc. Ngay lúc này nhận được lệnh, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm và ngay lập tức đỗ xe dưới gốc cây lớn, nhanh chóng xuống xe!
Mùa này trong thành phố, hai bên đường đều là hoa anh đào, nếu như bỏ qua mặt tối của thành phố thì đó thực sự là một thành phố ven biển xinh đẹp.

Người đi bộ trên đường không quá nhiều, nhưng đối với việc "vận động" trên xe, hầu như đều không cảm thấy kì lạ rồi. Sau khi nhìn vào một chút, và lại tiếp tục đi ra.

Trong lòng Cố Du có chút hỗn loạn: "Anh tài xế, anh đừng đi."
Trước đó Giang Mạc Thần đã làm điều đó với cô ta thì thôi đi, điều đó không đủ để người khác chú ý. Người ta biết rằng vốn dĩ hầm giữ xe vốn đã được che giấu, nhưng trên đường phố thì sao? Người đi qua lại, không quá xấu hổ đó chứ?
"Là một công dân của đất nước chúng ta, làm thế nào anh có để thấy hành vi bắt nạt kẻ yếu này mà không quan tâm chứ? Ê! Anh về đây, anh nghe thấy tên côn đồ ngu ngốc này tấn công tôi dữ dội không? Anh đừng.."

Từ "đi" cuối cùng đã bị Giang Mạc Thần nuốt vào miệng rồi.

"Bắt nạt kẻ yếu? Hả? Cuối cùng cũng thừa nhận mình yếu rồi sao?"
"Vậy thì đừng vùng vẫy nữa, im lặng, tận hưởng đi"

Chương 158

Giang Mạc Thần luôn cảm thấy rằng sự kiên nhẫn và ý chí của anh ấy rất tốt, cho đến khi anh ấy gặp Cố Du.

Đồ vật nhỏ này giống như sinh ra là dành cho anh, trước mặt cô ta thì mọi sự phòng thủ sẽ thất bại.

Bình tĩnh? Nó hoàn toàn không tồn tại.

Bình tĩnh? Thứ này dài như thế nào?

Kiên nhẫn? Nha đầu nào đã phát minh ra từ này?

Anh ta bây giờ chỉ muốn hung hăng "dậy dỗ" đồ vật nhỏ này, dùng cách thức nguyên thuỷ của đàn ông!

Trước tiên hãy hôn một nụ hôn thật sâu, sau đó cởi bỏ quần áo cản đường của cô ta ra....cởi không được thì xé nó ra!

Không một lúc sau, chiếc xe đã bắt đầu lắc lư lên xuống....

Tài xế đứng cách xe không xa, liếc nhìn chiếc xe đang rung lắc, mặt đã đỏ đến tận gốc tai.

Nếu sớm biết làm tài xế cho Giang thiếu sẽ gặp chuyện như vậy thì đã chọn làm tài xế cho ông Lôi rồi, anh ta ngay cả bạn gái cũng chưa từng có mà đã bảo vệ một cảnh tượng khốc liệt như vậy! Không có gì để nói lên nổi khó khăn nữa!

Đặc biệt, trời ngay lúc này đã bắt đầu mưa rồi.

Những hạt mưa lớn nổi lên và rơi xuống từ đám mây đen trên bầu trời. Người tài xế nhanh chóng trốn đầu sau biển báo dừng xe buýt cách đó không xa.

"Lộp bộp lộp bộp" những hạt mưa đầm vào mái tôn xe, giòn giã vui tai, nhưng nó giống như một phần đệm cho Giang Mạc Thần và Cố Du. Không chỉ làm cho tình yêu này trở nên đẹp đẽ và lãng mạn, còn khiến cho cảnh tượng trong xe được bao phủ hoàn hảo hơn. Nhìn ra từ kính cửa sổ, nó như từng mảnh vỡ, giống như những hạt mưa cung cấp một mạng lưới bảo vệ tự nhiên!

Trên thực tế, Cố Du đã nhìn nhanh ra bên ngoài, khi cô đã thấy rằng không thể nhìn thấy hình bóng người nữa thì cảm giác xấu hổ trong lòng đã vơi đi một phần.

Cô ta biết rằng kính cửa sổ được xử lý đặc việt. Chỉ những người trong xe mới có thể nhìn thấy bên ngoài và người ở bên ngoài chỉ thấy được bản thân họ, hoàn toàn nhìn không rõ. Lần trước ở hầm xe, Giang Mạc Thần cố tình gợi ý về tình huống này.

Nhưng chuyển động của xe quá mãnh liệt. Khi làm điều này nó cũng đều đặn theo nhịp, miễn là người lớn nhìn thấy chiếc xe thì cũng biết người bên trong đang làm gì. Vì thế, cũng không thể nhìn rõ ràng hoặc là ít người nhìn thấy thì vẫn tốt hơn.

Khuôn mặt Cố Du ửng đỏ, bản thân cô biết rằng mình không có cách nào để từ chối Giang Mạc Thần, nên đã nghĩ đến việc giảm sự xấu hổ xuống. Giang Mạc Thần hôn cô ta, không dễ gì chiến đấu với "kẻ thù quần áo", nâng lên, nhưng lại phát hiện Cố Du đang ngơ ngác?

Cái con tiểu nha đầu này không để mắt đến anh ta, trong lòng phản kháng anh ta thì đã thôi, tại sao lại có thể khi làm điều này mã nghĩ đến người khác.

Anh ta thậm chí chinh phục phụ nữ, quyến rũ thu hút sự chú ý của phụ nữa không còn nữa sao?

"Đồ vật nhỏ, đang nghĩ đến ai?" Giang Mạc Thần với giọng nói ngột ngạt, với sự không hài lòng rõ ràng: "Nghĩ đến người đàn ông hoang dã nào!"

Cố Du trợn mắt, cô ta từ khi nào đi nghĩ về người đàn ông hoang dã khác? Bây giờ cô ta chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông xấu xa này.

Nhưng người đàn ông xấu xa này đột nhiên hỏi như vậy...

"Đúng vậy, tôi đang nghĩ người đàn ông khác đấy, như không phải đàn ông hoang dã, mà là người đàn ông tôi thích. Anh ta cao ráo, đẹp trai và hiểu biết, hào phóng, dịu dàng và ân cần...Nói tóm lại, tất cả những từ đẹp trên thế giới này đều được dùng để miêu tả anh ấy. Nếu không phải vì côn đồ lưu minh như anh theo đuổi tôi thì khi tôi về nước sẽ đi tỏ tình với anh ta, Cố Du như tôi xinh đẹp dễ thương, anh ta nhất định đồng ý."

Cố Du càng nói càng thấy vui sướng, hoàn toàn không chú ý nét mặt của Giang Mạc Thần càng tối sầm đi.

"Lưu manh thối tha, tôi nói cho anh biết, dù cho anh muốn cơ thể tôi nhưng anh có thể điều khiển được trái tim tôi không? Tôi sẽ không nhượng bộ trước sự xấu xa của anh! Tuyệt đối không!"

"Tuyệt đối, không? Phải không? Hả?" Trong lòng Giang Mạc Thần đã nổi cơn giận, anh ta còn chưa có thời gian để điều tra xem đồ vật nhỏ này đã có đối tượng chưa. Vừa cao, vừa đẹp trai, vừa hiểu biết? Vậy thì chính là một nam sinh viên nào đó hoặc trưởng bối?

Xem ra, sau khi về, anh ta cần phải có chuyến thăm hiệu trưởng rồi!

Nhưng mà, dù cho tiểu nha đầu này thích thì sao? Sự yêu thích của những người trẻ tuổi, hầu như chỉ là sự ngưỡng mộ và ám ảnh mù quáng phi thực tế, những người chưa tỏ tình đàn ông có thể xem như chỉ là đối tượng! Nhưng nếu là người Giang Mạc Thần thích thì những người bên cạnh đều nhượng bộ, ai dám bước nửa bước thì giết!

"Đồ vật nhỏ, cưới tôi đi." Với đầy suy nghĩ này, Giang Mạc Thần cuối cùng cũng nói lời như vậy.

"Hả?" Cố Du đột nhiên dừng lại, như thể không nghe rõ: "Anh nói gì?"

"Anh muốn em, cưới cho anh đi!" Giang Mạc Thần lặp lại trong sự nóng nảy.

"Anh mơ đi!" Cố Du vẫn rất bực mình: "Tại sao tôi phải cưới anh? Tại sao tôi phải cưới một người bạo lực với tôi!"

"Giang Mạc Thần, đừng nghĩ rằng tôi không phản kháng anh và mãi mãi không kháng cự nhé. Đợi đến khi tôi về Vinh Thành, anh đừng mơ rằng sẽ chạm vào ngón tay của tôi!"

"Không muốn để anh chạm vào ngón tay của em?" Giang Mạc Thần cười trong sự quyến rũ xấu xa: "Như vậy cũng được, tôi không đụng vào ngón tay của em, tôi đụng vào chỗ khác cũng được! Cố Du, bây giờ em không thể kháng cự bổn thiếu, thì mãi mãi không thể kháng cự. Đợi đến khi về Vinh Thành, thì em chuẩn bị cưới cho tôi đi!"

"Anh nằm mơ!" Khuôn mặt Cố Du chuyển sang màu xanh.

Giang Mạc Tầm không hề tức giận: "Không sai, điều mà bổn thiếu thích làm nhất là mơ, sau đó khiến giấc mơ trở thành sự thật!"

"Anh...."

"Bổn thiếu làm sao?" Đôi mắt Giang Mạc Thần mắt nhắm mắt mở nói giọng nhỏ nhẹ: "Đồ vật nhỏ, chắc hẳn là em không biệt, với sự phát triển của mình thương mại điện tử thì ngành truyền thống càng lùi bước và khó làm ăn. Nhưng tôi biết rằng, việc kinh doanh của Cố gia, một năm ngày càng tệ, nghe nói có rất nhiều siêu thị đều không thu nhập gì. Em nói thử xem, nếu như bổn thiếu ngay lúc này cạnh tranh với Cố gia thì sao...."

"Khốn nạn!" Cố Du đột nhiên hoảng loạn. "Anh chính là một nhân vật phản diện!"

"Bổn thiếu có nói rằng bổn thiếu là một quý ông không?" Giang Mạc Thần với khuôn mặt đầy sự vô tội là do bản thân cô ta tự nghĩ sai.

"Giang Mạc Thần, nếu anh là một người đàn ông, có gì thì làm với tôi chứ đừng liên luỵ đến gia đình tôi!" Cố Du không thể không cho người đàn ông thối nát này vài cái tát, nhưng cô ta biết rất rõ, so với Giang gia thì Cố gia chỉ là một con tép. Giang Mạc Thần nếu như thực sự muốn ra tay với Cố gia thì chắc chắn Cố gia sẽ bị huỷ hoại trong vài phút. Đây là lợi thế của sự giàu có, và dễ dàng đè bẹp người yêu hơn mình!

"Anh có phải người đàn ông không, không phải em đã trải nghiệm nó sâu sắc rồi sao?" Giang Mạc Thần nói: "Về việc có liên quan đến gia đình em hay không vậy thì phải xem biểu hiện của em."

Nói dứt câu, anh ta đột nhiên buông Cố Du, ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế sau. Rất tự nào và nói: "Ngoan, đến hôn anh!"

Cố Du không di chuyển, một đôi mắt to và sáng đang rực lửa nhìn chằm vào Giang Mạc Thần. Như thể đang cố gắng muốn lộ da, rút xương, hút máu anh ta.

Giang Mạc Thần không gấp gáp, thậm chí đâu đó ở phần thân dưới đã nóng như hòn đá.

"Hãy nghĩ về ba mẹ mình, nghĩ về việc kinh doanh của Cố gia, và nghĩ về sự điên rồ chúng ta đã có trước đây."

Lời nói này, một mặt là nhắc nhở cô ta quan tâm đến những gì anh ta có thể làm với Cố gia, một mặt cũng là muốn nói bóng gió với cô ta, chúng ta đã ngủ qua một lần, thêm một lần nữa thì có sao?

"Giang Mạc Thần, tôi chúc không có con cháu tiếp nối!"

"Bổn thiếu không có con cháu tiếp nối không sao, không phải vẫn còn em sao? Dù sao, em đã là vợ tương lai mà bổn thiếu đã định trước rồi, cái gì của em chính là của bổn thiếu gia, hehe."

"Mau lên, cho em thêm 3 giây, nếu không thì tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho Vinh Thành làm việc, một, hai,...."

Giang Mạc Thần nhân cơ hội nhấc điện thoại và quay số.

Tất nhiên Cố Du không thể để anh ta hét lên tiếng thứ ba, cũng không thể để anh ta gọi thông báo cho Giang gia để ra tay với Cố gia. Cô ấy sẽ rất đau lòng, vì thế đã hôn Giang Mạc Thần.

Lần trước, con chó đã cắn cô, cô ta cũng không muốn cắn lại. Nhưng con chó này quá độc quá, lần này xem như là cô xui xẻo và cắn lại.

Đôi môi của phụ nữ mềm mại dính chặt và cắn anh ta, một tôi tay nhỏ bé còn cố tình đặt lên vai anh ta, ngón tay tức giận đến bấu vào trong thịt.

Có chút đau, nhưng cái đau này so với nụ hôn chủ động của cô ta thì không là gì.

Để cho cô ta "trút giận" một lúc, cuối cùng anh ta cũng không thể chịu đựng và chủ động lại, ôm cô ấy lên, nhắm kỹ vị trí và nhấn mạnh vào trong.

Đã một lần rồi, nhưng cô ta vẫn đau đến cau mày, nhưng không hét lên chỉ nhìn chằm chằm vào anh đầy giận dữ.

"Đồ vật nhỏ, đừng nhìn bổn thiếu như vậy, em biết rằng khi nào đàn ông thấp kém nhất không, đồ vật nhỏ nào càng hoang dã thì càng muốn chinh phục. Nếu em không biết thừa nhận thất bại thì bốn thiểu càng háo hức với em hơn!" Giang Mạc Tầm cười như một con cáo trộm, vừa chuyển động vừa trêu chọc Cố Du.

Cảm giác này thật hoàn hảo, trong khi tận hưởng sự ngọt ngào của đồ vật nhỏ này, vừa ngưỡng mộ biểu cảm phong phú của cô ấy, nhìn "cơn giận dữ" của cô ấy, cơ thể và tâm trạng anh ta càng nổi dậy hơn.

Mưa, còn đang rơi. Người đi bộ trên đường gần như vô hình. Tài xế ngồi ở trạm xe buýt và thỉnh thoảng nhìn vào xe. Anh ta cảm thấy: "Sức của Giang thiếu đúng là quá mạnh!"

"Tại sao cái miệng lại khô rồi? Chẳng lẽ, tôi cũng muốn phụ nữ rồi sao?"

"Được, lần này về tôi sẽ kiếm một người phụ nữ..."

Ở bên Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh.

Xe lái về nơi cư trú, tài xế xuống xe trước là mở chiếc ô màu đen, Hoắc Nhất Hàng xuống xe cầm lấy và nói: "Mưa lớn, cậu vào trong xe trước, một chút nữa đậu xe trực tiếp trong gara."
"Vâng, ngài Hoắc." Tài xế biết rằng đã hiểu là kêu anh ta đừng bị ướt mưa, gật đầu và trở về xe.
Vân Khuyn xuống xe, Hoắc Nhất HÀng ôm chặt lấy cô và xoay chiếc ô sang một bên về phía cô ta.
Thật ra thì chiếc ô rất to, hai hoặc ba người có thể che nó. Anh ta làm như vậy chỉ là vì che gió cho cô ta.
Vân Khuynh ấm áp trong lòng, tựa vào vòng tay của Hoắc Nhất Hàng, hai người cùng nhau đi về hướng cổng lớn.
Đứng ngay trước cửa, Hoắc Nhất Hàng cất chiếc ô vào, để ở khu vực lưu trữ, quay người và thấy rằng Vân Khuynh vẫn đang nhìn mưa, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Khuynh Khuynh, chuyện gì vậy?" Anh ta hỏi.
"Anh của em và Du Nhi tại sao vẫn chưa về?" Vân Khuynh nói: "Không phải họ theo sau chúng ta sao? Tại sao không thấy xe nữa?"
Hoắc Nhất Hàng đã thay đổi biểu cảm: "Họ có chuyện phải làm, dừng ở giữa đường rồi, đừng nghĩ đến họ nữa, chúng ta vào trước."
Bước vào trong, phát hiện ra người không muốn thấy thì đã thấy ở trong như chủ nhà....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: