Cậu là ai ?
Mọi người đứng đó chứng kiến cuộc trò chuyện ai cũng hồi hộp và như nín thở lại để. Một bên là tên tay to mặt lớn con trai của tập đoàn viễn thị còn một bên thì là quán quân giải bóng chày tỉnh. Zin túm tóc thằng nhóc đang cúi đầu đó
- Cúi lâu không thấy mỏi à nhóc con ? Đi thôi
- Dạ...rõ
Cậu nhóc chạy theo Zin nhưng không quên quay lại cúi đầu chào Angle một cái rồi đi theo
"thú vị"
Thế rồi cậu nhóc đi thẳng về lớp. Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán về cuộc trò chuyện vừa rồi
Sáng hôm sau
Hôm nay là thứ 4, vậy là đã 4 hôm rồi Devil chưa tới trường. Không biết có chuyện gì xảy ra với cậu ta không nữa ? Zin vẫn từ từ bước chân trên đường tới trường. Hôm qua Nim đến nhà Lệ Lệ để làm bài chuẩn bị cho câu lạc bộ của hai người họ. Bỗng có chiếc ô tô đen vượt lên trên, Zin thoáng nhìn thấy biển số xe 3333. Đó là xe của Devil.
"xui xẻo thật"
Cô bé nhìn theo chiếc xe rồi lắc lắc cái đầu
Vừa tới cổng đã thấy tài xế của Devil chạy ra mở cửa xe, cậu nhóc từ từ bước ra, gương mặt cũng còn chút tái tái, có lẽ vết thương vẫn chưa lành. Chiếc áo trắng che đi mảnh băng dày quấn sau lưng, Zin thấy vậy nhưng vẫn làm ngơ rồi từ từ bước vào cổng trường. Để Devil thấy mặt lúc này chắc cậu ta ói máu mà chết mất.
Không biết có phải là có duyên hay vô duyên khi mà xe ô tô chở Angle cũng tới trường ngay lúc đó.
Hai chiếc ô tô nằm ở vị trí đối đầu nhau, một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng, hai con người bước ra từ chiếc xe, kẻ thì lành lặn, người thì bị thương, kẻ thì mất tích nay trở về, người thì vừa trốn ra tử cõi chết, tất cả đối diện với nhau ...trong ngạc nhiên và ngỡ ngàng....
Zin vẫn không để ý mọi thứ cô từ từ bước vào, tuy không được cao cho lắm nhưng cô rất được mọi người tôn trọng
Ra về.
Nim bước đi ra cổng một mình. Nhưng hôm nay cô bé sẽ về với Zin. Cứ nghĩ đến đó, Nim lại thấy vui vui trong lòng.
Tiếng người ồn ào sau lưng khiến Nim quay lại, những vệ sĩ cùng Devil đang bước ra. Nim đứng dạt sang một bên. Sau đó thì Angle cũng bước ra. Nim lắc nhẹ đầu rồi lên vỉa hè đứng đợi Zin, cô bé thậm chí không dám nhìn lấy một lần 2 con người đó.
- Ê! Con nhỏ kia ! Uả con nhỏ bé tí đó hôm nay không đi cùng mày hả ?
Nim giật mình. Lại những kẻ hay thích gây chuyện.
- Sao thế? Mày đang mong chờ con nhỏ bé tí đó ra cứu như hôm bữa à? Mơ đi con! Hôm nay tụi này chuẩn bị kĩ lắm rồi! – thằng nhóc tên Long tiến lại phía Nim giọng đầy trêu chọc.
Nim toát mồ hôi. Dù không phải lần đầu bị chúng nó trêu chọc nhưng Nim vốn yếu đuối, đối diện với khó khăn khi chỉ có một mình khiến cô bé mất bình tĩnh.
- Hôm nay tao có món quà tặng mày đây!
Long cười cười rồi đưa lên một con sâu lông lá đen sì đang quằn quằn mình cỡ bự nhất trước mặt Nim
- Thế nào? Đẹp chứ?
Nhưng xui cho tụi nó là Nim không sợ sâu!
- Không sợ hả? Hay là sợ quá đến mức không nói nên lời?
Nim đứng yên không phản ứng.
- Á à! Được lắm! Tụi bây! Đưa tao con khác coi !
Thế là lũ bạn xung quanh rút ra trong cái bì ni lông đen một con vật mà hễ đứa con gái nào trong thấy cũng hãi hùng, nhẹ thì la lên chạy đi, nặng thì ngất trên giàn quất.
- Con gì đây nhỉ? Con chuột đó! – tên Long cầm cái đuôi con chuột đung đưa trước mặt Nim, mặt cười nham nhở.
Nhưng có lẽ hôm nay tụi nó bị sao quả tạ chiếu, vì Nim cũng không sợ chuột, mà thích chuột là đằng khác, ở nhà cô bé có nuôi 2 con chuột nữa kìa. Mặc dù con chuột đang nằm trước mặt Nim không được "xinh trai" và "trắng trẻo" bằng 2 con chuột ở nhà.
- Sao thế??? Sao con gì mày cũng không sợ thế? – thằng nhóc đã bắt đầu mất bình tĩnh.
- Thế con này mày có sợ không?
Đó không phải giọng nói của Long, mà là của Lệ Lệ. Cô bé cầm trên tay một con vật dài ngoằng, đang uốn mình hết cỡ và cái lưỡi thì thè thè "làm duyên" trước mặt cậu ta.
- Ối! Ối!
Long cùng đám bạn la thất thanh rồi chạy tán loạn. Vì đó không phải là con rắn giả mà là con rắn thật được Lệ Lệ nuôi đã 2 năm nay. Hôm nay không biết trời xui đất khiến thế nào mà cô bé lại đem nó theo.
- Mày làm tốt lắm! Sự duyên dáng của mày đã khiến cho tụi nó xúc động đến thế cơ đấy! Lần sau cứ phát huy như thế nhé! – Lệ Lệ cầm con rắn trên tay rồi chọt chọt vào cái miệng nó.
Nim cười tươi. Đúng là Lệ Lệ mà! Không có gì là không thể
- Mà đứng đây làm gì ! Còn không mau về đi - Cô bé thắc mắc
- Không, hôm nay mình đợi Zin về cùng - Nim hí hửng
Hôm nay đã là thứ 7 rồi. Thời gian cũng trôi nhanh thật, mới thoắt đó đã một tuần nữa trôi qua.
Giờ ra chơi
Đang ngồi gặm ổ bánh mì chưa kịp ăn hồi sáng, Nim ngẩng đầu nhìn lên khi thấy trước cửa lớp mình tự dưng có rất nhiều người.
Cô bé bỏ ổ mì xuống bàn rồi chạy ra xem.
Và Nim giật mình khi thấy Long mặt mày tím bầm, tay trái bó bột, trên trán có dán mảnh băng to đùng đang quỳ ở đó. Khi thấy Nim ra, Long kêu lên thất thanh:
- Xin lỗi Tiểu Niên ! Bạn cho mình xin lỗi vì trước giờ đã bắt nạt bạn! Làm ơn hãy tha thứ cho mình! Từ nay về sau mình không dám nữa! Không dám nữa!
Nim hoảng hốt cúi xuống vỗ vai Long, gương mặt khó hiểu.
- Làm ơn đi! Hãy nói là bạn tha thứ cho mình! Nếu bạn không tha thứ cho mình! Tụi nó đánh mình chết mất! – và Long khóc ầm lên.
Nim bối rối thật sự. Thế này là thế nào??? Ai đã làm ra chuyện này chứ??? Nim suy nghĩ hồi lâu rồi cúi xuống nhìn Long. Lệ Lệ cũng kịp thời chạy tới.
- Bạn...đứng lên đi...mọi chuyện mình quên hết rồi...tha thứ cho bạn đó
Long mừng như cha chết sống lại. Thái độ đó làm Nim vô cùng lo lắng và khó hiểu, riêng Tú Vân thì thấy rất mãn nguyện.
- Thấy chưa! Tao đã nói với mày rồi! Đừng có kiếm chuyện với bạn tao! Nếu không thì chỉ có nước lết như thế thôi!
Nim lườm Lệ Lệ ngỏ ý đừng nói nữa
- Bạn đứng dậy rồi về lớp đi ! Lớp học bắt đầu rồi đó
- Uh! Uh! Mình đi liền đây!
Đám bạn đỡ Long đứng lên rồi dẫn xuống cầu thang. Mọi người xung quanh nhìn Nim với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ sệt rồi cũng tản ra người nào về lớp nấy. Riêng Nim vẫn còn bối rối về chuyện vừa xảy ra.
- Suy nghĩ làm gì cho mệt! Chắc có hero nào thấy bạn bị bắt nạt nên ra tay tương trợ thôi. Hoặc cũng có thể là Zin đấy hahaa! – Lệ Lệ cười híp mắt.
Nim xua xua tay
- Không, Zin không như vậy đâu
- Vậy chắc chắn có một anh hùng nào rồi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top