chap 3
Khoảng mười phút sau, Vương Tuấn Khải ngồi trước bàn kính, được ba bốn người vây quanh.
Người thì mang áo, người thì tóc giả, còn cả giúp đỡ cho Vương Nguyên trang điểm.
Ngoại trừ Vương Nguyên, tất cả đều là con gái, cho nên Vương Tuấn Khải ngồi đó, các cô ai cũng hưng phấn chết đi được, hăng hái giống như được đánh máu gà, cứ thế líu ríu không ngừng.
Vương Nguyên là người làm chính, cậu cầm một bản pha màu, đầu tiên che khuyết điểm, bởi vì quầng thâm dưới mắt anh khá rõ.
Vương Tuấn Khải chú ý động tác trên tay Vương Nguyên. Bàn tay của cậu rất đẹp, hơn nữa động tác chủ yếu đều là ở bằng tay.
Cho nên, nhưng ngôi sao cậu từng trang điểm qua, dù vô tình hay cố ý, ai cũng đều nhìn thấy.
Đại thần cũng không ngoại lệ.
Bình thường quay phim vương Tuấn Khải rất ít khi hóa trang, cũng là nam thần đẹp trai có tiếng trong giới.
Các nét trên mặt anh rất rõ, dù không trang điểm cũng rất ăn hình.
Đúng là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Kết quả là Vương Nguyên còn không cần tô thêm kem nền cho anh, trực tiếp đánh thẳng sang lớp phấn trang điểm.
Vương Nguyên cảm nhận được Vương Tuấn Khải đang nhìn mình, không ngừng tự nhắc nhở, liên tục hít sâu.
Phải bình tĩnh, phải chuyên nghiệp.
Không được làm ẩu, không được dọa người.
Cùng lúc đó Vương tuấn Khải dời tầm mắt xuống bản tên công tác của cậu.
" Chữ thứ hai trong tên cậu đọc là Viên sao?" Anh thình lình hỏi.
" Không phải"
" Vậy là Nguyên sao?"
Vương Nguyên có phần kinh ngạc, rất ít người biết chữ Viên đồng âm với chữ Nguyên trong tên cậu.
" Đúng vậy"
" Ồ"
Vương Nguyên lại thầm đắc ý, đúng là thần tượng của cậu, đúng là giống như trên mạng nói, đạo diễn quả không chọn sai nam thần, dù là ngữ khí hay giọng đọc. Cộng thêm âm sắc của anh rất tốt, cao mà không chói, thấp mà không trầm, nói nhanh cũng không vấp, nói chậm cũng không ngân. Cho nên, vai diễn mà anh đóng rất hiếm khi làm hậu kì, đa số là do anh tự phối âm, hoặc thu âm tại hiện trường. Nghe nói có khi nếu kịch bản có vấn đề, anh cũng không dùng từ linh tinh mà còn đề xuất ý kiến với biên kịch và đạo diễn.'
Vương Nguyên đưa cọ lên, đánh đánh dưới mắt anh.
Được rồi, rất tốt.
Cậu nói: " Em không đánh phấn cho anh, chỉ che khuyết điểm thôi, lát nữa mà chụp hình thì sẽ sáng hơn một chút, được không?"
" Ừ" Vương Tuấn Khải nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt hờ hửng.
Vương Nguyên đánh nhanh phần tam giác trên mặt anh, cộng thêm phần hốc mắt và sóng mũi., rồi lại lấy thêm kem, chấm từng điểm rồi tán đều ra, đây là loại kem che khuyết điểm.
Cậu bôi kem lên tay, tán quanh vùng bên cạnh.
Vương Tuấn Khải lại không nhịn được đánh giá bàn tay kia.
Trắng nõn đến mức chói mắt.
Mỗi móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, không để dài, chỉ vượt qua đầu móng tay chút xíu, phần móng bóng loáng, không hề có góc cạnh.
Rất mềm mại, cũng rất nhẹ nhàng.
Tay chính là khuôn mặt thứ hai của người con gái, câu này quả thực không sai. Nhưng để áp dụng lên người con trai trước mặt thì có hơi sai sai, phải sửa lại một tí.
" Bình thường cậu không để móng tay à?" Đại khái cũng vì nhàm chán, cho nên Vương Tuấn Khải nói chuyện với cậu cho hết thời gian thôi.
" Vâng" Cậu nhìn xuống bàn tay mình: " Công việc cần ạ."
Vương Tuấn Khải nghi ngờ " Tôi từng thấy vài thợ trang điểm để móng tay mà."
" Thế ạ" Vương Nguyên che khuyết điểm cho anh xong, đưa tay lên nhìn, đúng là móng tay rất thấp: " Cái này... chắc là tùy người thôi ạ, có nhiều người đa số đều dùng tay, em kĩ thuật không được tốt lắm, sợ để móng tay làm xước mặt người ta ạ, thế thì đối phương cũng sẽ không thoải mái."
Vương Tuấn Khải nhướng mày: " kĩ thuật không tốt?"
Vương Nguyên lúng túng, có vẻ câu trả lời đã hãm hại đoàn phim rồi, cho nên cậu vội vàng chữa cháy: " Không phải đâu, em ..em khiêm tốn đấy ạ, là khiêm tốn đấy ạ."
" À, tôi hiểu" Vương Tuấn Khải vô cùng tốt bụng cho cậu bậc thang đi xuống.
Vương Nguyên quay về chủ trì chính: " Vương tiên sinh, màu môi của anh hơi thâm, hay là đánh chút kem nhỉ, trong buổi họp báo nếu màu môi tươi hơn cũng khiến sắc mặt được tốt hơn.
Do thức đêm nhiều ngày liên tục để quay phim khiến sắc mặt người này có phần tái nhợt.Nhất là khi anh không có biểu cảm gì, càng làm tăng lên vẻ lạnh lùng khó gần, giống như một bức tượng thiên thần điêu khắc bằng thạch cao.
Bức tượng bỗng nhiên nở nụ cười: " Trong các chuyên viên trang điểm tôi từng gặp, cậu là người nói nhiều nhất đấy."
"..."
" Trang điểm mà còn giải thích nữa"
"..." Vương Nguyên có phần xấu hổ, thật ra với các ngôi sao khác cậu sẽ không như thế , không nói dự định của mình, cũng không vâng vâng, dạ dạ, suy nghĩ, đắn đo như thế.
" Cậu cứ tự quyết định đi, không cần phải hỏi tôi"
" Dạ"
Dứt lời Vương Nguyên liền đem ít kem nền che khuyết điểm môi lên đầu tay, chấm lên môi Vương Tuấn Khải.
Đây hoàn toàn là thói quen, nhưng sau đó cậu mới phản ứng kịp.
Đây hình như là môi nam thần..
Cảm giác mới mềm làm sao
Trong công việc hằng ngày, Vương Nguyên phải thường xuyên dùng tay
Suốt quá trình trang điểm, thực ra đây là công cụ trang điểm tầm thường mà vô cùng hữu dụng
Nhưng hôm nay đặt lên người Vương Tuấn Khải, chuyện này không giống như trước kia.
Vương Nguyên cũng không biết nó có cái gì khác.
Có phần mạo hiểm, cũng có chút thẹn thùng
Còn có một chút....giống như lấy ở đầu ngón tay để hôn anh vậy...
Nhưng mà đưa lên môi rồi, cậu đành phải bôi kem tiếp vậy
Vì thế ngón trỏ chấm từng điểm một, rồi nhẹ nhàng bôi lên, từ giữa môi đến khóa miệng.
Trong lúc đó Vương Nguyên thoáng nhìn thấy Vương Tuấn Khải thoáng nhăn mày.
Cậu nhìn lại thì quả đúng là vậy.
Đúng rồi, nam thần nhà mình có tính yêu thích sạch sẽ, không thích người khác đụng vào người mình. Cậu vội vàng buông tay như giật điện, vội vàng giải thích: " Vương tiên sinh, tay em rất sạch, anh đừng lo." lúc nãy anh cũng thấy em rửa tay sạch sẽ rồi mà, Vương Nguyên âm thầm bổ sung trong lòng.
" Không sao" vẻ mặt khó chịu của Vương Tuấn Khải tiêu tan ngay lập tức, giống như chưa từng xuất hiện, anh còn đáp lại rất nhanh: " Không liên quan đến cậu, cậu cứ tiếp tục đi"
" A, được " Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Nhưng Vương Nguyên cũng không dám đưa tay lên lần nữa, đành phải thay bằng cọ môi.
Không lâu sau, trợ lí của Vương Tuấn Khải bước vào.
" Xong chưa? Một xuất bình thường cũng không lâu như thế đâu"
" Xong hết rồi." Vương Nguyên còn đang tự hỏi mình có nên đánh bóng mờ nữa không, bởi vì lên ti vi Vương Tuấn Khải đều rất gầy, hai má như đao khắc vào vậy.
Thôi đi, bỏ qua, bằng không các fan thấy lại đau lòng.
Cậu hơi dịch chân, cúi thấp người quan sát Vương Tuấn Khải một lúc rồi nói : " được rồi"
Trợ lý nghe vậy thì đến gần, thấy vương Tuấn Khải còn đang nhắm hai mắt, anh ta cũng hơi bất ngờ, hỏi :" Hắn đang ngủ à?"
" Không biết nữa" Không chắc chắn lắm, nhưng cũng sợ ầm ĩ ảnh hưởng đến nam thần, Vương Nguyên nhẹ giọng trả lời: " Chắc là đang nhắm mắt dưỡng thần"
Hàng mi dài của anh như hai phiến bàn chải nhỏ.
" Không ngủ, đi thôi" Vương Tuấn Khải bỗng nhiên mở mắt, từ trên ghế đứng lên.
Cũng không nói lời từ biệt, cứ thế nhấc chân bước đi.
Vương Nguyên nhìn mái tóc đen phiêu phiêu, bồng bồng của anh, không biết bây giờ mình đang có cảm giác gì.
Cứ như một giấc mộng vừa qua.
..............
Đi băng băng trên đường, trợ lý đi theo phía sau Vương Tuấn Khải thắc mắt hỏi: " Cậu lại phát bệnh gì thế?"
" Anh mới phát bệnh đấy" Vương Tuấn Khải quay đầu lại, làm bộ như muốn đánh anh ta một quyền.
Trợ lý vội vàng chạy nhanh tránh đi: " Vậy cậu nhắm mắt không dám nhìn để làm gì chứ? Anh vừa thấy đã biết cậu giả bộ ngủ, còn nghĩ không chừng lại có gì bất thường rồi."
Vương Tuấn Khải lười quan tâm đến hắn.
Trợ lý sờ sờ cằm : " Nhưng mà tay chuyên viên trang điểm kia đúng là đẹp thật, khuôn mặt hình như cũng rất đẹp, đáng tiếc cậu ta mang khẩu trang nên không thấy rõ cả khuôn mặt"
Vương Tuấn Khải không đáp lời, cứ thế tiếp tục đi, như thể không nghe thấy.
" Cứng thật à?"
" Biến"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top