Chap 30

"Jungkook!"
Jiyeon hoảng sợ nhìn gương mặt như đã bình ổn của người nàng vẫn xem như hảo hữu (bạn tốt), rốt cuộc chỉ thấy ẩn sâu trong đôi con ngươi trong suốt là một vẻ vừa đau đớn vừa kiên quyết, nàng yếu ớt mở miệng:
"Ngươi đã quyết định sao? Vô pháp vãn hồi rồi sao?" Giọng nàng run run không giấu được tuyệt vọng, bởi mặc dù đang hỏi... nhưng trong lòng nàng đã biết câu trả lời của Jungkook.
"Jiyeon, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta điều gì, ta biết ngươi là người thủ tín." Jungkook mỉm cười ôn nhu, nhưng khí thế trong giọng nói tuyệt không cho phép nàng phản bác.
"Lẽ nào ngươi muốn bí mật này vĩnh viễn thối nát trong bụng ta sao?? Ngươi muốn Vương gia vĩnh viễn hiểu lầm như vậy ư?? Ngươi cam tâm ư?" Vẫn chưa chịu thua, Jiyeon cố gặng hỏi tiếp, dụng ý kích động đến bản tính cao ngạo của Jungkook.
Chỉ thấy Jungkook nhàn nhạt trả lời: "Nếu ngươi cho rằng như vậy quá tàn nhẫn... thì ở độc một thời khắc, ta cho phép ngươi nói ra."
"Là lúc nào!?" Jiyeon kinh hỉ hỏi dồn, nàng biết rõ Vương gia trong lòng chỉ có một điều khúc mắc, một khi hắn biết được điều này mọi chuyện chắc chắn đều có thể dễ dàng giải quyết rồi.
"Sau khi ta chết."
Giọng nói của Jungkook vẫn thập phần bình tĩnh, chỉ có nụ cười trên môi là càng lúc càng sâu, trong một khắc Jiyeon tưởng như nụ cười kia còn chứa một tia cay độc, lòng nàng đột ngột run rẩy, hiểu rằng sự tình đã đến bước... không thể vãn hồi nữa rồi.
"Jiyeon, sau khi ta chết, mặc kệ là mấy tháng, mấy... không, kể cả mấy chục năm sau... dù hắn đã thành một lão nhân hấp hối, ngươi cũng phải đem bí mật này nói cho hắn biết. Đây... là lễ vật đầu tiên, cũng là cuối cùng ta tặng hắn. Ngươi nhất định phải giúp ta giao cho hắn.
Jiyeon, đây cũng là điều sau cùng ta cầu ngươi thay ta hoàn thành, bằng không dù ta trở thành lệ quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi."
Khóe miệng Jungkook vẫn chưa phai nụ cười, nhưng đôi mắt đã mịt mờ hận ý. Jiyeon bản thân cũng là nữ trung hào kiệt, sóng gió trải qua không ít, nhưng nhìn Jungkook lúc này đột nhiên khiến nàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy giá lạnh thấu tận xương tủy.

...
Jungkook đỡ cha mẹ và em gái đi xa dần, thoáng chốc đã tiêu thất khỏi tầm mắt những người còn lại Sơn Sắc hiên. Mina và Sana thấy cái đinh trong mắt cuối cùng đã không còn, lòng phi thường đắc ý; hai nàng hí hửng quay lại phía Kim Taehyung, tươi cười mời rượu. Nhưng Kim Taehyung không hề để mắt tới, chỉ nhìn Jiyeon ngây ngẩn đứng bên cửa, hắn buồn bã cười, tự rót một chén rượu rồi uống cạn; cuối cùng mới uể oải nói:
"Có chuyện gì muốn bẩm, ngươi nói mau lên. Bản vương mệt rồi."
Jiyeon mãi lúc này mới ngước đầu nhìn Vương gia uy phong tôn quý, thần thái phi dương trong phút chốc tựa hồ toàn bộ khí lực bị vắt kiệt, mệt mỏi tựa bên ghế, trong mắt hắn vẻ lãnh khốc vừa tận lực ngụy tạo đã tan như mây khói, chỉ còn hằn lại độc một màu đau đớn. Nàng trong lòng vừa bất nhẫn vừa oán hận, nhịn không nổi liền ai oán nói:
"Vương gia, vì sao Jungkook không thể làm Vương phi? Dù hắn là nô lệ, nhưng có được bao nhiêu vị chủ nhân cẩm y ngọc thực bì được lòng cao thượng của hắn? Hắn vì sao không thể làm Vương phi?? Tục lệ của Tuyết Duyên ta thực không thể thay đổi sao? Là ngài cũng không thể sao?"

Kim Taehyung đứng dậy, bước tới bên cửa sổ rồi yên lặng nhìn xuống, đã giữa thu rồi, hoa viên rực vàng màu kim cúc... chỉ duy nhất không còn dáng người vẫn vương vấn trong tim hắn...
Không trả lời những câu hỏi của Jiyeon, Kim Taehyung chỉ đạm mạc nói: "Jiyeon, ngươi cũng thay đổi rồi."
Hắn nói xong thì xoay người bước xuống khỏi Sơn Sắc hiên, để Jiyeon đứng lại nhìn bóng lưng lầm lũi của chủ tử, chợt nhớ chỉ mấy khắc trước, Jungkook cũng theo chính những bậc thang này mà rời đi... chỉ khác một điều bóng lưng lúc ấy còn gắng gượng gồng mình ưỡn thẳng...
Hai hàng lệ vô thanh vô sắc trào rơi trên má nàng...
...
"Ai nha~ yêu mị cuối cùng cũng trừ được rồi a, Vương phủ lại có thể bình yên rồi."
Sana và Mina bừng bừng cao hứng, phe phẩy phiến quạt trong tay. Không lo Vương gia hiện giờ không buồn đế ý đến các nàng, còn gì phải gấp gáp, chỉ cần không còn Jungkook thì bằng thủ đoạn của các nàng, sớm muộn gì cũng lại được Vương gia sủng hạnh thôi. Càng nghĩ càng hưng phấn, hai nàng hào hứng nắm tay nhau, dáng bộ thân thiết, cùng bước xuống Sơn Sắc hiên.
Một màn đắc ý khoa trương như vậy khiến cả kẻ luôn cẩn ngôn thận hành*, kính cẩn ôn hòa như Park Tae Min cũng chịu không nổi, hạ giọng: "Làm bộ làm tịch, đắc ý gì chứ? Thiên hạ người đếm không xuể, đâu chẳng tìm được người hơn các ngươi."
*cẩn ngôn thận hành: thận trọng từ lời nói tới việc làm.
Jiyeon bật ra một tiếng cười khổ, nói như thì thầm: "Tìm không ra đâu... tìm không ra Jungkook cương liệt, không sợ bạo quyền; thiện lương, ôn nhu săn sóc; tìm không ra Jungkook không vì phú quý quên gia bần; vì vinh hoa mà luồn cúi... sợ rằng mãi mãi tìm không ra đâu..."
Nàng nói tới đây thì lệ tuôn đẫm áo, miệng vẫn lẩm bẩm không dứt: "Vương gia, ngươi... ngươi sao có thể buông tay... một người như vậy, ngươi... ngươi sao có thể hiểu lầm hắn... Lẽ nào ngươi đã quên các người từ khi mới gặp mặt đã thế nào sao?? Ngươi nhất định sẽ hối hận... Vương gia à..."
Jiyeon nói không sai. Thực sự Kim Taehyung lúc này đã mơ hồ thấy hối hận.
Không còn Jungkook, Vương phủ đối với hắn mà nói chỉ còn như một lăng mộ không có cả sinh khí lẫn hy vọng. Hắn bần thần ngồi trong thư phòng, hồi tưởng lại mới đêm hôm qua... Jungkook môi phiếm nụ cười bưng nước trà, điểm tâm cho mình. Ai có thể ngờ được ấy là thời khắc cuối cùng mình và hắn nhu hòa bên nhau...
Hắn trở về sẽ thế nào đây? Kim Taehyung không kìm được tự hỏi liệu Jungkook có bị khinh rẻ, bị cười nhạo? Tuy đời sống nô lệ giờ so với trước đã cải thiện nhiều rồi, thế nhưng hắn đã quen sống thảnh thơi bao nhiêu ngày, liệu còn chịu được cuộc sống kham khổ ấy không???
Hắn biết mình không nên nghĩ đến Jungkook nữa, càng không nên để tâm tới cuộc sống sau này của hắn nữa...
Thế nhưng thanh thiên chứng giám, hắn thực sự... thực sự không khống chế được chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top