Chương 62
Ruốc cuộc Cao Đông Thành cũng không xuất hiện.
Mười mấy người đứng ở bên ngoài biệt thự của Cao Đông Thành, trên tay đều mang vũ khí, chỉ chờ người ở bên trong đi ra, người ở đầu tiên sẽ lập tức lao tới. Cao Đông Thành cho dù có bao nhiêu căm tức , có bao nhiêu sốt ruột , hắn cũng không có khả năng vì một phút nóng nảy mà làm hỏng việc , hắn vẫn đợi ở trong phòng, không đi ra ngoài cứng đối cứng.
Tứ Phương dù sao cũng còn vướng bận bởi Tái Văn, nửa giờ trôi qua, không đợi Cao Đông Thành nữa , anh liền lập tức quay về Vĩnh Châu.
Vừa vào cửa, anh liền hỏi Vương thúc, "Người đâu?"
"Ở trên lầu, cha cậu cùng cô ấy đang nói chuyện ?"
Tứ Phương tức giận , "Có cái gì cần nói chứ , có liên quan gì đến ổng chứ ?"
Vương thúc giúp bên nào cũng không tốt, đơn giản không nói chuyện .
Tứ Phương chạy lên lầu hai, mở cửa thư phòng cha anh ra, thấy hai người ngồi mặt đối mặt với nhau , Hạ Hữu Quân không biết đã nói gì đó, Tái Văn cúi đầu, không nói một câu.
Tứ Phương đi qua kéo Tái Văn, "Đi thôi, em cùng ông ta không có gì để nói cả ."
Hạ Hữu Quân mắng to, "đứa con bất hiếu này, ta cùng nó sao lại không thể nói chuyện chứ ?"
Tứ Phương khẩu khí rất kém "Có thể nói cái gì chứ ? cha không phải sẽ nói mấy câu kia sao? Cô ấy cùng cha dù thế nào cũng không quan hệ, cuộc sống của chúng ta thế nào, ngươi tốt nhất cứ làm như không thấy."
Hạ Hữu Quân tức chết mất thôi, đứa con trai này hiện tại là càng ngày càng không để hắn vào mắt , "Ta mẹ nó là cha mày đấy , ta làm sao có thể làm như không thấy, trừ phi ta là người mù "
Tứ Phương không muốn căng thẳng cùng hắn nữa , "Tái Văn bây giờ đã trở lại, chúng ta sẽ sống cuộc sống thật tốt , cha tốt nhất không cần nhiều ý kiến như vậy "
"Con dâu của ta , ta làm cha còn không được có ý kiến sao ?" Hạ Hữu Quân tức giận nói, trước kia ông thật sự có ý kiến với Tái Văn, nhưng thời gian dài cô ta không ở đây , ông biết Tứ Phương có bao nhiêu khó chịu, ông dù sao cũng là một người cha , vẫn là đau lòng cho con , mắt thấy con sẽ chết tâm chỉ coi trọng một người con gái này , ông cũng đành rút lại ý kiến của mình ,không muốn kiên trì phản đối nữa . Vừa rồi bọn nó đem Tái Văn mang về nhà, ông muốn thừa dịp Tứ Phương còn chưa quay về , nói chuyện với Tái Văn, nhưng mà còn chưa nói được mấy câu ,Tứ Phương đã xông vào .
Tứ Phương nghe được cha mình kêu Tái Văn là con dâu, trong lòng cực kỳ cao hứng, đây không phải cha anh đã nhận Tái Văn rồi sao , không hề phản đối nữa . Anh có chút ngượng ngùng với thái độ vừa rồi của mình , "Cha , thực xin lỗi, con không phải cố ý ."
"Nói xin lỗi cái gì , quên đi quên đi" Hạ Hữu Quân khoát tay, con đã gọi cha , còn có gì không thể tha thứ , Tứ Phương rất ít gọi hắn là cha , từ nhỏ đến lớn, số lần gọi ông là cha không vượt qua năm lần. Đáng thương tâm tư cha mẹ trong thiên hạ, Tứ Phương gọi một lần ba ba, cơn tức Hạ Hữu Quân cái gì cũng không có .
"Đã muộn rồi , con mang Tái Văn đi ngủ trước ."
"Đi đi " Hạ Hữu Quân nói.
Từ thư phòng mặt đi ra, Tứ Phương hỏi Tái Văn, "ông ấy nói với em cái gì ?"
Tái Văn nhẹ giọng nói, "Không có gì" Tái Văn cũng ngượng ngùng nhiều lời, Hạ Hữu Quân không biết chuyện cô mất trí nhớ , vẫn nói cô như thế nào tùy hứng như vậy, chạy đến chỗ đâu đâu còn không chịu quay về , còn bắtTứ Phương đi tìm,làm hắn lo lắng , khổ sở, Hạ Hữu Quân nói cô về sau đi theo Tứ Phương phải sống cuộc sống cho thật tốt , sớm một chút sinh cho Tứ Phương một đứa con trai.
Theo thái độ Hạ Hữu Quân đối với cô , Tái Văn lại một lần xác thực định thân phận chính mình, hắn đối với cô bất mãn, trách cứ, kỳ vọng còn có nhắn nhủ , đều tự nhiên và đương nhiên như vậy, Tái Văn một bên nghe ông giáo huấn, một bên không ngừng ở trong lòng tâm niệm: anh thật sự quen biết cô , cô thật sự là Tái Văn, cô thật sự là người Vĩnh Châu, nơi này mới là nhà của cô .
Tứ Phương nhìn sườn mặt trầm tư của cô nói, "Người khác nói cái gì cũng không cần nghe, em chỉ cần nghe anh nói là được , biết không?"
Tái Văn có chút cảm động, lại có chút vô thố, cô không biết mở lời thế nào nên đành hỏi , "Anh quay về lúc nào ?"
"Vừa trở về" Tứ Phương nói.
"Cao tiên sinh thế nào ? Hắn có nói cái gì không ?"
"Hắn tốt lắm, không nói cái gì." Tứ Phương hy vọng Cao Đông nói cái gì đó , đáng tiếc hắn luôn ở trong biệt thự không đi ra.
"Tôi gọi điện thoại cho Cao tiên sinh được không? Giải thích với hắn một chút, để hắn không cần lo lắng." Tái Văn nghĩ, nếu nơi này là nhà của cô ,vậy cô về sau khẳng định phải quay về nơi này, hiện tại Tứ Phương cường ngạnh đem cô kéo về như vậy, một chốc cũng không có khả năng rời nơi này đi, vậy cô tốt nhất là ở bên người Tứ Phương đi, trong khoảng thời gian này suy nghĩ một chút, xem có thể nhớ lại chuyện trước kia hay không, cơ thể đến bác sĩ trị liệu cũng được , Tái Văn hy vọng sớm một chút nhớ lại mọi chuyện , như vậy chính mình có thể sớm trở lại quỹ đạo bình thường, Tứ Phương cũng có thể bớt vất vả.
Tứ Phương không biết suy nghĩ của cô , lúc này anh lo lắng nếu Tái Văn gọi điện thoại choCao Đông Thành, Cao Đông Thành nếu dùng thủ đoạn tồi tệ khuyê cô Tái Văn có thể đòi đi về hay không . Anh nghĩ nghĩ nói, "Hiện tại đã khuya , Cao Đông Thành có lẽ đã muốn đi ngủ , ngày mai em lại gọi điện thoại cho hắn ."
Tứ Phương muốn cô ngày mai gọi điện là có lý do , báo cáo DNA buổi sáng ngày mai sẽ đến tay anh , ngày mai sau khi Tái Văn xem qua , dù Cao Đông Thành khuyên như thế nào, cũng sẽ không anh hưởng mấy nữa .
Tái Văn hơi hơi mân mê miệng, "Vậy được rồi." Hiện tại không được cũng phải được, cô vội vàng xuống lầu, bây giờ có muốn gọi điện thoại, cũng phải được Tứ Phương đồng ý mới được , anh đã quyết định như vậy , cô cũng chỉ có thể để ngày mai gọi .
Tứ Phương nhìn cô quyệt miệng, trong lòng ấm áp vui vẻ, đã bao lâu anh không nhìn thấy Tái Văn như vậy? Hiện tại rốt cục Tái Văn đã quay lại bên cạnh anh , thật sự vui vẻ. Hắn mỉm cười kéo Tái Văn vào phòng mình , "Đã muộn rồi , em tắm rửa đi rồi đi ngủ một giấc, chuyện này sáng mai nói sau."
" ừ "hiện tại cũng chỉ có thể như vậy ,cô ngẩng đầu lên đánh giá căn phòng , không biết là phòng ai, đô đạc không nhiều, chỉ có chiếc giường thật to , màu sắc đồ dùng trên giường ấm áp, tủ quần áo rất lớn, chiếm một không gian rất lớn, bên cạnh còn có một bàn trang điểm, trên bàn để đủ loại chai lọ lớn nhỏ , đây vừa không là phòng một người đàn ông , cũng không phải một phòng phụ nữ , là phòng ngủ hai người.
Tứ Phương cẩn thận nhìn Tái Văn, từ phía sau anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "phòng của chúng ta trước kia là như vậy."
Hô hấp nóng rực phả vào lỗ tai mẫn cảm của cô , Tái Văn đỏ mặt , cô chiếp chiếp nói, "Tôi muốn tắm rửa "
"Ừ" Tứ Phương giống như lên tiếng , nhưng cũng không lập tức buông cô ra , anh dùng chóp mũi nhẹ nhàng ma sát lỗ tai đỏ rực Tái Văn rồi đến cổ, hơi thở càng ngày càng kích động dồn dập. Anh rốt cục vẫn không thể khắc chế bản thân, hung hăng ôm Tái Văn vào trong lòng, nhanh như vậy, thân mật như vậy.
Đầu của anh cúi thấp , dán ở mặt Tái Văn, chậm rãi ma sát, nhịn không được hôn đôi môi màu đỏ của cô . Cả người Tái Văn đỏ bừng, lý trí nói cho cô phải tránh ra, nhưng là sâu trong nội tâm lại có một thanh âm không ngừng la lên: ôm anh, ôm anh...
Tứ Phương hôn hôn khuôn mặt đỏ rực của cô , "Bảo bối, hoan nghênh về nhà", anh cười nói , nhưng lại có nước mắt từ trong hốc mắt anh chảy xuống, một giọt đọng nơi cổ Tái Văn.
Tái Văn muốn ngẩng đầu lên, lại bị Tứ Phương ôm chặt lấy, oa vào trong ngực, ngữ khí nghẹn ngào nói, "Không cần, bảo bối", anh hắn không muốn người yêu nhìn thấy bộ dáng chật vật không khống chế được của mình .
Tứ Phương hung hăng quay mặt, nắm bả vai Tái Văn, cười nhìn cô nói, "Tắm rửa đi thôi? Tẩy xong rồi ngủ một giấc."
Tái Văn lẳng lặng không trả lời, biểu tình trên mặt dại ra , cô còn chưa tỉnh lại sau sự rung động vừa rồi , trong lòng vẫn còn khẽ đau .
Tứ Phương kéo Tái Văn vào phòng tắm, anh bước đến bồn tắm mở nước ,từ bên trong ngăn tủ lấy bọt biển, sửa tắm , sửa rửa mặt , đều là những thứ trước kia Tái Văn rất thích dùng, sau đó để bên cạnh bồn tắm lớn, anh lại về phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy bộ váy ngủ màu trắng, đây cũng là bộ quần áo Tái Văn trước kia thường xuyên mặc , Tứ Phương sợ cô lúc trở về , không có quần áo mặc nên thường xuyên giặt quần áo cho cô .
Tứ Phương chuẩn bị tốt mọi thứ , anh vỗ hai má Tái Văn, "Tắm đi nhé ?"
Tái Văn như lọt vào trong sương mù phản xạ có điều kiện gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top