Chương 6: Hoàng Thượng


Dưới sân Ninh Vân các, Triệu Uyển Nhi bắt đầu “giúp” Hoàng Tử Thao.

- Nào lùi qua bên này chút.

Nàng ta nhếch môi, dùng khuỷu tay huých vào người Hoàng Tử Thao.

- Ngươi tránh ra,  ta có thể tự tập.

Cậu nghiến răng nói, hận không thể cho nàng ta một đạp.

- Sao thế được? Ngươi xem, cách để tay cũng chưa đúng.

Nói rồi đập mạnh vào  ngón tay cậu.

- Ngươi....

Cậu muốn nhịn xuống cũng không được nữa, mắt trừng lớn hướng Triệu Uyển Nhi.

-  Ngươi ấm ức hay sao? Muốn đối đầu với ta, còn không biết lượng sức?

- Đừng ỷ thế bức người quá đáng!

-  Ngươi!

“Thái hậu nương nương giá đáo!”

Đột nhiên Triệu Uyển Nhi hất cổ cầm xuống , ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm mặt đầy vẻ uỷ khuất.

Tử Thao nhất thời không hiểu nàng ta đang làm gì, chỉ biết mở to hai mắt nhìn.

- Tham kiến thái hậu nương nương!

- Triệu Uyển Nhi, ngươi sao vậy?

Nàng ta hai mắt đầy lệ, uất ức nói

- Hồi nương nương, tiểu nữ thấy Hoàng tú nhân động tác sai sót, liền nói muốn giúp, ai ngờ hắn không nhận thành ý của tiểu nữ, còn ra tay đánh tiểu nữ...

Hoá ra là đang diễn kịch!

Bây giờ cậu có một trăm cái miệng cũng không thanh minh nổi.

Hoàng Tử Thao mím môi quỳ xuống

- Thảo dân suy nghĩ nông cạn, xin thái hậu nương nương thứ tội!

- Hừ, người đâu, lôi Hoàng tú nhân ra ngoài phạt quỳ cho ta, chưa hết ba tuần hương không được phép đứng lên.

Thái giám vừa chạm tới Tử Thao, liền bị cậu tránh.

- Ta có thể tự đi

Triệu Uyển Nhi trong mắt lệ còn chưa tan, nở nụ cười chế giễu hướng Hoàng Tử Thao

Hai cánh môi hoa đào mím chặt, Triệu Uyển Nhi, ta chính là loại người bị người đánh một quyền, ta liền đâm lại một dao. Uất ức ngày hôm nay, sẽ có ngày ta trả lại cho ngươi gấp mười lần!

Tử Thao quỳ bên ngoài Ninh Vân các, giữa trời nắng chang chang.

Ngô Diệc Phàm vẫn đứng yên bất động trên Vọng Nguyệt lâu, ánh mắt nhìn đến bóng dáng  ngoài sân.

Mồ hôi trên trán cậu rịn ra, mấy sợi tóc mai bết vào trán, làn da đỏ ửng lên.

Đầu gối cậu không còn cảm giác gì nữa. Đầu cũng rất choáng váng muốn gục xuống.

Tuần hương thứ hai, mây đen ùn ùn kéo đến, không bao lâu trời đổ mưa lớn.

Từ đầu đến chân cậu ướt sũng.

Đầu đau nhức như búa bổ vậy, cậu sắp không trụ nổi nữa.

Đúng lúc tưởng rằng mình sắp ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, thì toàn thân bỗng nhiên được một vòng tay rắn chắc ôm lấy, hơi ấm bất chợt lan toả khắp người rất dễ chịu.

Tử Thao cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, trong mắt thoáng thấy soái ca Ngự thiện phòng hôm qua, rồi  thiếp đi không còn biết gì nữa.

Ngô Diệc Phàm ôm Tử Thao trong tay, mang  vào trong Ninh Vân các.

“ Tham kiến hoàng thượng.”

Triệu Uyển Nhi nhìn đến bóng dáng trong vòng tay Ngô Diệc Phàm , lập tức hoa dung thất sắc.

- Hoàng nhi, con làm sao lại tới đây?

Thấy sắc mặt hắn lãnh khốc khác thường, thái hậu liền không hỏi nữa.

- Truyền thái y!

Ngô Diệc Phàm đặt Tử Thao xuống giường.

Tiểu Thanh vội vã lấy y phục, kéo rèm trướng lại thay cho cậu.

- Hoàng thượng...

Triệu Uyển Nhi ngọt ngào lên tiếng.

- Câm miệng!

Triệu Uyển Nhi gương mặt tái mét, thức thời lui ra.

Thái hậu không vui nói

- Hắn ta đánh người, bị ta phạt quỳ, chẳng qua chỉ là ngất đi, cũng không phải lỗi của Triệu Uyển Nhi, con tức giận gì chứ?

Ngô Diệc Phàm gằn giọng

- Ngươi tự có miệng nói?

Triệu Uyển Nhi uỷ khuất

- Hoàng thượng, tiểu nữ thực không hiểu ý của người.

- Không cần nhiều lời, lôi nàng ta ra ngoài quỳ, khi nào tạnh mưa mới được tha!”

- Hoàng nhi, con đừng giận chó đánh mèo! Tại sao phạt Triệu Uyển Nhi quỳ chứ?

Ngô Diệc Phàm không hề để tâm

-  Lập tức lôi ra!

- Hoàng thượng, tiểu nữ bị oan... thái hậu nương nương... thái hậu nương nương!

Triệu Uyển Nhi bị kéo ra ngoài.

- Hoàng nhi, con làm như vậy có còn coi mẫu hậu ra gì không?

Thái hậu tức giận nói.

-  Mẫu hậu, người có biết nàng ta giá hoạ cho Hoàng Tử Đào hay không? Trẫm tận mắt thấy.

Thái hậu chẳng còn lời gì để nói nữa.

Lúc Tử Thao tỉnh lại, trời đã tối.

Ngoài trời mưa tầm tã.

Cậu đánh thức Tiểu Thanh bên cạnh.

- Thiếu gia người tỉnh rồi!

Tử Thao chưa kịp nói gì, Tiểu Thanh đã nói không ngừng

- Thiếu gia có sự đại hỷ, người biết không, sáng nay người đang bị phạt quỳ, liền ngất đi, hoàng thượng đã cứu người về đây, còn triệu thái y tới bắt mạch, còn vạch trần Triệu Uyển Nhi vu oan giá hoạ...

- Cắt, ngắn gọn chậm rãi!

Tử Thao thật không nghe nổi nữa, lập tức ngắt lời.

- Thiếu gia bị ngất, hoàng thượng bế người về đây, hoàng thượng biết Triệu Uyển Nhi vu oan cho người liền phạt nàng quỳ bên ngoài, khi nào tạnh mưa mới thôi.

- Hoàng thượng ư?

Không phải mỹ nam Ngự thiện phòng?

- Vâng, nhất định người sẽ được ân sủng, chúng ta trong cung không còn sợ bị ức hiếp nữa!

Tiểu Thanh cực kỳ cao hứng.

- Bây giờ Triệu Uyển Nhi còn bị phạt quỳ không?

- Thiếu gia nàng ta vẫn ở ngoài kia.

- Mấy khi có trò vui, mau ra xem.

Chà chà, nhìn nàng ta quỳ mọp bên ngoài, ướt sũng, bộ dạng vô cùng thê thảm, thực là hả dạ.

Cậu không hề nghĩ tới, quan tâm của hoàng đế chí tôn mà đến, sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top