Chap 22

Phía sau Lucie, Minh Triệu đứng không hiểu ra sao. Cô không biết vì sao vị tiểu thư này lại đến nhà tìm cô, còn sống chết van xin cô đến công ty Kỳ Duyên, không lay chuyển được cô ấy, không thể làm gì khác hơn là theo tới.

Eunji đã từng gặp qua Minh Triệu ở hôn lễ một lần, bộ dạng ôn nhu kiều diễm, lần đầu tiên gặp mặt đã thân với cô.

"Minh Triệu, em đến rồi." Eunji cực kỳ thân thiết nắm tay Minh Triệu, không còn bộ dạng hung hãn như vừa rồi " Hôm nay nhất định em phải giúp chị, ngàn vạn lần đừng để chồng em tiếp tục hoành hành ngang ngược, giết người bừa bãi." Eunji càng nói càng khoa trương, đem toàn bộ hi vọng đều ngửi gắm trên người Minh Triệu.

Cô thân thiết đem Minh Triệu đẩy lên trước mặt Kỳ Duyên, mà lúc này Kỳ Duyên vẫn ngồi bất động trên ghế tựa như cũ, cặp mắt lạnh lùng nhìn những người tìm Minh Triệu tới.

Kỳ Duyên liếc Lâm Anh một cái, không cần nghĩ cũng biết, người đề ra chủ ý ôi thiu này, khẳng định không phải Eunji.

Minh Triệu hoàn toàn không rõ tình hình, chỉ biết bọn họ giống như đang tranh chấp cái gì.

"Triệu, qua đây." Kỳ Duyên ra lệnh, không muốn Minh Triệu bị cuốn vào trận phong ba này.

"Minh Triệu, nói giúp chị." Eunji không đồng ý thả người, tay lôi kéo Minh Triệu.

Kỳ Duyên đứng dậy, kéo Minh Triệu vào lồng ngực mình, hướng ba người kia, nói " Ra ngoài!"

"Kỳ Duyên....."Minh Triệu kéo kéo ống tay áo anh, trực giác nói cho cô biết, chuyện bọn họ tranh chấp tựa hồ có liên quan đến cô.

" Không có việc gì."

" Cái gì không có việc gì, rõ ràng là một sự kiện lớn." Eunji vội vàng đem chân tướng sự việc giải thích cho Minh Triệu. Sau khi nói xong, vẻ mặt chờ mong hi vọng cô giúp đỡ, nói hộ một chút.
" Em xem, chồng em vì giúp em trút giận, trực tiếp đối phó với công ty người ta. Hiện tại người ta muốn xin lỗi, cậu ta không thèm để ý, làm hại chị cũng gặp họa theo." Eunji một bên quở trách, một bên vì chính mình kêu oan.

Nghe vậy Minh Triệu sửng sốt, một câu cũng không nói được. Cô chưa từng nghĩ tới, Kỳ Duyên sẽ vì cô mà đắc tội với khách hàng. Trước, mỗi ngày cô đều phải đối mặt với thái độ ôn hòa của mẹ Nguyễn, lại bị mẹ Phạm trách cứ, ngày ngày cô đều nghĩ cách thương lượng với anh, giải quyết như thế nào mới hợp lý, nhưng anh chỉ có lệ nói qua.

Thì ra, đây là kết quả anh muốn.

Chỉ là Minh Triệu không hiểu,Kỳ Duyên cùng lắm là muốn thân thể cô, vậy vì cái gì anh có thể vì cô làm như vậy? Nếu lúc trước bọn họ không phải lấy phương thức kia kết hôn, có lẽ cô sẽ cho rằng Kỳ Duyên thật sự yêu cô, nghĩ muốn lấy lòng cô, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Cô không muốn tự mình đa tình, cho rằng Kỳ Duyên thích cô, thậm chí yêu cô, cho nên mới lấy phương thức này để người ngoài hiểu rõ cô đối với anh rất quan trọng.
Anh không, Kỳ Duyên không thích cô.

Minh Triệu không đoán được tâm tư của Kỳ Duyên, cô cũng không muốn hỏi. Chỉ là hiện tại có cảm giác không phải như vậy, cô quay đầu nhìn Kỳ Duyên một chút. Vẫn không mở miệng, ủy khuất quá nhiều nhưng vẫn cố nén nước mắt, không nhịn được liền tích tụ trên khóe mắt.

Vừa thấy Minh Triệu khóc, ánh mắt giết người của Kỳ Duyên quét qua những người trước mặt. Eunji vốn đang muốn nói nữa, thấy vậy chỉ nhếch môi lên, lời nói cũng nuốt vào bên trong. Sau cùng vẫn bị Lâm Anh lôi kéo cô cùng Lucie rời khỏi phòng họp, cho hai người một không gian riêng.

Khi những người không có chức vụ kia đi ra ngoài, Kỳ Duyên lau khô nước mắt của Minh Triệu, nâng cằm cô lên "Lần sau, không cho phép đem tất cả tội lỗi ôm vào người, hiểu không?"
Minh Triệu không ngừng rơi lệ, nghe Kỳ Duyên nói, gật gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Kỳ Duyên cảm thấy mỹ mãn ôm cô vào lòng " Anh là chồng em, bị ủy khuất, liền nói cho anh, không được ngốc nghếch cái gì cũng không nói, hiểu không?"

Minh Triệu vùi đầu trước ngực anh, gật đầu.

" Cô gái ngốc, bị bắt nạt còn muốn đi xin lỗi?"

"Nhưng mẹ...."

"Không có việc gì, bên mẹ anh sẽ xử lý, em chỉ cần để ý anh vui hay không vui là được."

"Vậy anh còn tức giận không?" Cô lo lắng hỏi, vừa rồi sắc mặt anh cực kỳ dữ tợn, làm cô sợ hãi.

"Nếu em lại khóc, anh liền ôm em vào phòng nghỉ sửa chữa cho thật tốt." Bên trong đe dọa là tán tỉnh, làm cho Minh Triệu sửng sốt.

"Anh...." Mặt cô đỏ bừng. Đưa tay muốn đẩy anh ra, ngược lại không kịp lên tiếng, đã bị Kỳ Duyên ôm vào trong ngực, giống như muốn đem cô ép vào thân thể anh, tiếp theo cúi đầu nặng nề hôn cô.
"Chuyện mẹ tức giận cái gì anh mặc kệ, nhưng em muốn báo đáp anh như thế nào?" Sau khi hôn xong, thấy mặt cô đỏ lên, níu áo sơ mi anh, hai tay Kỳ Duyên để trên cặp mông tròn trịa của cô, đẩy về phía bụng của mình, mập mờ ám chỉ.

Nửa người dưới của hai người khít hợp, anh muốn cái gì sớm đã không cần nói cũng biết. Bị anh ức hiếp lâu như vậy, làm sao Minh Triệu không biết, chỉ có thể cắn môi, ngượng ngùng gật đầu. Dù cô nói không cần, anh liền cứng rắn, cô nói muốn, chẳng qua là bị hành hạ khổ sở hơn thôi.

...

Một tháng sau, bằng năng lực dỗ dành của Minh Triệu ,tâm tình của Kỳ Duyên cũng tốt hơn. Hơn nữa ngày ngày Eunji ở lì nhà anh không đi, phiền đến nỗi anh không thể đuổi cô ra, rốt cuộc cũng đáp ứng bỏ qua cho công ty ba nhà kia, quan hệ hợp tác trở lại.
Trải qua chuyện lần này, Minh Triệu phát hiện mình cùng Kỳ Duyên, trong lúc đó, dường như có chút thay đổi. Mặc dù cô không dám nhìn thẳng anh, nhưng cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì nhìn sẽ mặt đỏ tim đập mạnh, tim như nai con đi loạn, cô không hình dung ra cảm giác như vậy.

Mỗi lần, cô đều muốn nhìn lén Kỳ Duyên, ví như lúc anh lái xe cô đều liếc trộm anh, anh nhìn giấy tờ, cô giả vờ đọc sách trong thư phòng để cùng một chỗ với anh, anh ngủ, cô nhất định chống cằm nhìn.

Cô biết, mình đã rung động với Kỳ Duyên.

Đồng thời Minh Triệu còn phát hiện, sau khi mình kết hôn, số lần nghĩ đến Minho cũng ít đi. Hiện tại trong đầu cô cũng chỉ có bóng dáng Kỳ Duyên, lần nào cũng thật cẩn thận giấu diếm loại cảm tình này, nhưng khi anh bá đạo đòi lấy thân thể cô, cô vẫn không chịu nổi mà chiều chuộng anh. Nhưng cô vẫn kiềm chế mình lại, biết Kỳ Duyên là người đàn ông chuyên chế, cương quyết như vậy, cô sợ trèo cao té đau.
Mặc dù Minh Triệu không dám thừa nhận tình cảm của mình đối với Kỳ Duyên, nhưng những thay đổi của cô, ngay cả người giúp việc nhà họ Nguyễn cũng nhìn ra, bọn họ cũng phát hiện, thiếu phu nhân yêu cười, nói cũng nhiều hơn.

Kỳ Duyên đương nhiên cũng nhận ra điều này.

Ngày hôm đó đi làm, anh mặc áo sơ mi vào, Minh Triệu đứng trước tủ quần áo tìm cà vạt cho anh "Cái này được không?" Cô lấy cà vạt đo trước người anh.

" Ừ."

Giúp Kỳ Duyên thắt cà vạt, là sự ăn ý mà mấy ngày hôm nay bọn họ bồi dưỡng ra được. Minh Triệu trước đem tóc cài vào sau tai, sau cầm lấy cà vạt thắt lên cổ Kỳ Duyên không thuần thục thắt thanh nút.

Động tác của cô không nhanh, vẻ mặt chuyên chú, Kỳ Duyên thấy cô chăm chú như vậy, cũng không thúc giục cô, cùng lắm anh không ra khỏi cửa nữa, sớm cũng không còn kịp.
Khí trời từ từ trở nên lạnh, biệt thự nhà họ Nguyễn luôn mở máy sưởi nên sáng sớm Minh Triệu chỉ mặc quần áo ren.

Từ tầm mắt Kỳ Duyên nhìn xuống, xuân sắc trong cổ áo nhìn không sót thứ gì. Tiếp theo, anh xấu tính vuốt ve eo thon của cô, một đường đi tới ngực, vuốt ve ngọc nhũ của cô.

Minh Triệu vì quá tập trung, không để ý thấy anh đang ra tay, một bên cắn môi, một bên cởi cà vạt ra " Hình như không được ngay ngắn, em thắt lại một lần nữa."

Kỳ Duyên vốn cũng không nói nhiều, đáp lại một tiếng cho phép cô tiếp tục chiến đấu với chiếc cà vạt, mà mình thì nhàn nhã kéo eo cô vào, tiếp tục xoa bầu vú cô, trên dưới đều vuốt, hưởng thụ xúc cảm.

Minh Triệu ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, co thân thể lại "Anh như vậy em không thắt cà vạt được."
Đáng tiếc, Kỳ Duyên không để ý đến kháng nghị của cô, tiếp tục giở trò như cũ, còn càng sờ càng hưng phấn, làm Minh Triệu cắn môi buông cà vạt ra, giữ chặt tay anh.

" Kỳ Duyên... Không nên."

"Ừ! Tại sao?"

" Nơi đó của em còn đau...."

Một tháng nay anh so với trước ở trên giường hành hạ cô còn tệ hại hơn, mỗi sáng sớm cô phải mạnh mẽ giữ vững tinh thần rời giường giúp anh chuẩn bị, nhưng có khi thú tính của anh lại bộc phát.

Nghe vậy, Kỳ Duyên nhăn mặt cau mày "Sao lại đau?"

Nơi đó của cô thật quá yếu đuối, mỗi lần anh muốn tiếp, cô sẽ khóc kêu đau, có khi anh tốt tính sẽ bỏ qua cho cô, nhưng có khi chính anh cũng không kiềm chế được, chỉ biết mạnh hơn, nhìn cô đáng thương hầu hạ dưới thân.

Minh Triệu không nghĩ tới anh sẽ hỏi lại cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên một mảng.
Thấy bộ dạng thẹn thùng này, Kỳ Duyên không nhịn được ôm chặt cô, bắt lấy cằm cô, liếm hôn môi cô, mãi đến khi thỏa thích mới nói, " Đêm nay em theo anh đi tham gia một tiệc rượu."

Minh Triệu bị hôn đến choáng váng, nghe lời gật đầu.

"Sau khi tan tầm, anh cho lái xe tới đón em."

Minh Triệu lại gật đầu, tiếp theo cảm giác thân thể của mình đột nhiên bay lên, sợ tới mức nắm lấy bờ vai của anh "Kỳ Duyên..."

Kỳ Duyên ôm cô lên trên giường, nhẹ nhàng hôn vào cánh môi cô "Ngủ tiếp một chút, tối hôm qua hầu như em không ngủ." Lời nói của anh lộ vẻ trêu chọc.

Nghe vậy, Minh Triệu xấu hổ kéo chăn qua, không dám nhìn anh, trong phòng lại truyền đến tiếng cười đắc ý của Kỳ Duyên.

...

Tới gần tối, Minh Triệu vừa hát, vừa bày lễ phục buổi tối muốn mặc ra, đây là quà sáng hôm nay Kỳ Duyên tặng.
Cả thân lễ phục màu tím mềm mại, cổ tay áo làm bằng ren, vai nhỏ một chữ lĩnh, phía trước eo là một băng gấm được thắt nút lại rất đẹp.

Lúc Minh Triệu cầm lễ phục so trước gương, di động trên giường vang lên, cô để lễ phục xuống đi nghe, trên màn hình xuất hiện dãy số của Kỳ Duyên.

"Là anh" Kỳ Duyên đầu bên kia vội vàng kiểm tra lại tài liệu chuẩn bị họp, điệp thoại kẹp bên tai.

" Sao vậy?" Minh Triệu ôn nhu hỏi, không biết sao anh lại gọi điện thoại di động cho cô. Trước kia đều trực tiếp gọi về nhà, để người hầu báo lại, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn anh gọi vào di động của cô.

" Thích bộ lễ phục anh tặng cho em không?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top