Ngoại truyện 9: Cảm ơn vì anh đã có mặt trên đời

"Hai, ba,....Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday dear Rei-san. Happy birthday to you....."

Vừa mới về nhà, Rei chỉ mới mở cửa đi vào, cả căn phòng tối om khiến anh còn chưa kịp định hình thì những lời hát đáng yêu này đã vang lên.

Phải rồi, hôm nay là sinh nhật của anh mà.

Rất lâu rồi Rei đã không còn nhớ về ngày sinh nhật của bản thân. Vì anh chỉ là một cô nhi từ rất nhỏ, lớn lên, khó khăn lắm mới cảm nhận được tình cảm ấm áp từ bạn bè thì họ đều đã mãi ra đi ở cái tuổi đẹp nhất.

Một kẻ cô đơn thì làm sao dám mơ về những điều nhỏ nhặt như thế.

Nhưng giờ Rei đã có gia đình nhỏ của mình nên giờ anh xứng đáng được cảm nhận điều này.

"Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu của em, Rei-chan." Trên tay Azu lúc này đang cầm một cái bánh kem, cô lại gần thơm lên má anh một nụ hôn nhẹ "Thật vui vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời này, cảm ơn anh nhiều lắm."

Đây là lần đầu tiên cô chủ động tỏ bày tình cảm với Rei.

Anh nhận ra cái bánh kem cô cầm trên tay, đó là loại bánh Red Velvet mà hai người đã từng làm chung tại cửa tiệm Poirot để tặng cho bà Tsurayama hồi xưa.

Đó là chiếc bánh kem mang nhiều kỷ niệm nhỏ nhưng dễ thương giữa hai người. Thế mà cũng thật trùng hợp, nó còn mang ý nghĩa đại diện cho tình yêu.

Chính cái bánh đã đem hai người lại gần với nhau.

"Đúng vậy. Chúc mừng sinh nhật papa nè."

Cả Mon và Pon đều chạy lại ôm chân của Rei đầy quấn quýt.

"Chúng con đều yêu papa lắm luôn."

"Papa cũng yêu các con lắm này." Rei xúc động xoa đầu lũ nhóc nhà mình "Cảm ơn các thiên thần nhỏ nhé."

Sau đó, anh quay sang ôm lấy vợ, cái đầu nhỏ vàng hoe rụi vào hõm cổ cô, những giọt nước mắt hạnh phúc dâng lên trong đôi mắt đẹp như sao của Rei:

"Cảm ơn em nhiều lắm. Rất lâu rồi...đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được một sinh nhật như thế này. Lúc trước, anh đã không hề nghĩ về những điều như thế này, còn tưởng bản thân sẽ không được trải nghiệm nó."

Azu vội đặt cái bánh kem xuống chiếc bàn gần đó, một tay cô xoa xoa cái đầu nhỏ đầy dễ thương kia.

"Anh nói gì thế? Chúng ta vốn là một gia đình mà. Gia đình là phải ở bên cạnh nhau mãi mãi, là phải nên quan tâm và làm mọi thứ cho nhau."

Cô ôm lấy mặt Rei, vuốt vuốt nhẹ nhàng đầy tình cảm:

"Cho nên sau này, anh phải nhớ kỹ đó. Không được liều mạng như trước nữa đâu."

"Được. Anh sẽ nhớ kỹ."

Nhưng ở một góc tối trong phòng nào đó....

"Ê, sến quá. Tao nổi da gà rồi nè."

Bầu không khí xúc động bỗng chốc trở nên thành cảm lạnh ngang.

Vâng, người rất biết cách phá hoại mọi loại bầu không khí đó, không ai khác chính là Matsuda Jinpei yêu quý của chúng ta.

"Trời ạ! Im lặng đi, Jinpei-chan. Một Zero biết làm nũng đáng yêu thế này không phải lần nào cũng được thấy đâu."

Kenji vội bịt chặt miệng cậu ta lại.

"Thật đúng là....Lớn già đầu rồi mà cái tật nói chuyện tào lao vẫn không bỏ được là sao?"

Giọng nói chỉ trích đấy là đến từ phía của một nhân vật gắn liền với cái tên của nhóc con nhà Furuya, Doraemon.

Tại sao Doraemon lại ở đây ư? Vì Doraemon và đám báo của nhà F4 vẫn còn có sự liên lạc với nhau. Đó chính là điểm bất ngờ.

"Nè, con chồn xanh kia. Nói ai tào lao hả?"

"Này, nói rồi nha, tôi là mèo máy đến từ thế kỷ 22, Doraemon, không phải chồn xanh nha."

"Thôi nào, hai người yên lặng chút đi." Hiro lên tiếng "Chúng ta còn phải tạo bất ngờ cho Zero nữa. Chúng ta mà phá hỏng, vợ cậu ấy lại nổi cơn thịnh nộ lẻn là cả lũ toang đó."

Nhớ lại những chuyện trước đó, một cú rùng mình không hẹn mà có của cả bốn ông anh đây khiến họ nồi da gà mà sợ hãi.

Làm nóc nhà nhà Furuya đâu phải chuyện dễ dàng gì, nhìn cô dịu dàng, nhỏ bé thế chứ cũng đáng sợ lắm a.

***

"Rei-chan. Lại đây, em dẫn anh đi gặp một bất ngờ."

Azu kéo tay Rei đi về phía trước, đám Mon và Pon cũng ở đằng sau đẩy anh lên.

"Papa, phải nhắm mắt lại nữa nè. Không được ti hí đó nha."

Rei trong lòng đầy tò mò, không biết ba mẹ con chuẩn bị thêm cho mình bất ngờ gì nữa.

"Cạch."

"Chúc mừng sinh nhật cậu, Zero."

Tiếng pháo giấy nổ lên bất ngờ, hình ảnh F4 xuất hiện khiến Rei càng thêm bất ngờ.

Rõ ràng từ lâu anh đã không hề ngạc nhiên trước hình ảnh một F4 năm 22 tuổi nhưng....

Sao có vẻ Đội trưởng, Kenji, Jinpei, Hiro lại trông già hơn so với tuổi 22 chứ?

Dáng vẻ như rất giống anh hiện tại.....

"Không thể nào đâu....Gì đây? Sao các cậu lại trông chững chạc quá vậy? Còn Đội trưởng nữa, sao chân cậu lại tập tễnh quá vậy?"

"Nhìn vẻ mặt cậu hề thật đó, Zero." Hiro cười cười "Giờ bọn tôi già rồi nên cậu không định ôm chào bọn tôi nữa hả?"

"Các cậu....là thật sự đấy à? Nhưng...nhưng mà..."

Rei ôm đầu đầy choáng váng.

"Bình tĩnh nào, Rei-chan. Đây là món quà sinh nhật bất ngờ của bọn em dành cho anh."

"Thật sao? Vậy là em cũng biết vụ này hả?"

"À thì...." Cô gãi đầu "Em mới biết vụ này tuần trước xong. Họ đã đến tìm em và vì sắp đến sinh nhật anh nên chúng em đã giấu nhẹm vụ này làm bất ngờ cho anh."

"Nhưng....nhưng bằng cách nào? Rõ ràng là không thể mà."

"Papa lại bắt đầu rồi đó." Pon đẩy đẩy tay Mon, kèm cái nháy mắt đáng yêu "Thiệt tình, ai nghĩ papa là người đàn ông hơn ba mươi tuổi chứ."

"Suỵt, thôi nào. Sao anh hai lại nói xấu papa thế? Nay sinh nhật papa đó."

Mon véo véo tay ông anh nhà mình cùng cái lườm nguýt.

"Rồi, rồi, anh sai. Anh xin lỗi."

Ở góc bên này, Rei lại lần nữa bắt đầu lặp lại.

"Nhưng....nhưng bằng cách nào? Rõ ràng là không thể mà."

"Đừng ngốc thế, đương nhiên là vì có tớ giúp đỡ can thiệp đó."

Giữa biển người cao lớn, chú mồn lèo đầu xanh tròn lông lốc Doraemon xuất hiện và lên tiếng.

***

Câu chuyện của mười năm trước....

Đầu tiên là về Kenji.

Đáng lẽ anh sẽ mất trong vụ nổ lớn năm ấy nhưng....

Khoảng 5 phút trước đó, một lỗ hổng xuất hiện và một bàn tay trắng tròn vo xuất hiện đã kéo lấy Kenji ngay khi vụ nổ sẽ diễn ra.

Điều này đã cứu anh một mạng.

Tiếp đến là về Jinpei, may vừa kịp lúc vụ nổ diễn ra, vẫn là bàn tay đó cứu thoát anh.

Rồi đến Hiro.

Viên đạn xuyên tim ấy đáng lẽ đã lấy mạng anh.

Nhưng vẫn là 5 phút huyền thoại trước đó, một bản sao đã kịp làm ra.

Nó đã cứu thoát mạng anh.

Và cuối cùng là đến Date.

Cũng may anh được cứu thoát ra kịp khỏi vụ nổ xe sau cú đâm kinh hoàng vào cây.

Nhưng tai nạn khiến anh bị gãy chân khá nặng và giờ thì phải đi cà nhắc.

Và họ đã cùng nhau đi xuyên qua thời gian bằng cỗ máy thời gian huyền thoại. Vẫn đề là mọi thứ ở thế giới lượng tử, đều diễn ra chậm hơn so với thế giới thực.

Cho nên phải đến thời điểm một tuần trước sinh nhật của Rei họ mới đến đây.

Sinh nhật với anh lần này thật ý nghĩa.

***

"Anh có thích món quà của em không?"

Azu tựa vào vai anh.

"Cảm ơn em nhiều."

Rei thơm nhẹ lên mái đầu nhỏ màu nâu của riêng anh.

"Em biết là anh đã xúc động rất nhiều như thế nào mà."

"Nhưng anh còn thích hơn cái này nè."

Rei đưa ra tờ giấy trong tay cho cô xem.

"Anh thích thời gian dành cho em hơn. Lần này, các con không phải tặng em cho anh sao? Hay chúng ta đi chơi du lịch trăng mật lần nữa đi? Hai chúng ta thôi."

"Được rồi." Cô chỉ lên mũi anh "Vậy các con thì sao? Chúng còn nhỏ mà."

"Anh sẽ nhờ Kazami trông hộ."

Rei mỉm cười đầy ranh mãnh.

"Ổn không đó?"

"Ổn, ổn chứ. Em tin anh đi, cậu ta làm được."

"Nghe anh, chồng yêu."

Azu bắt đầu ngái ngủ mà dụi dụi vào lòng anh.

"Vậy chốt nhé?"

Rei cúi xuống nhìn cô vợ nhỏ nhà mình dần đi vào giấc mộng, anh cúi đầu xuống mà thơm lên má cô

"Yêu em, tình yêu của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngan#oanh