Chương 85: Khởi đầu mới.
Khi tôi và Natsu trở về nhà trong bộ dạng ướt át đến thê thảm, tất cả mọi người đều vội vã chạy ra đón, khuôn mặt ai cũng ánh lên sự lo lắng, mệt mỏi.
- Mẹ, Gru, cụ Shita... xin lỗi tất cả mọi người...
Tôi rưng rưng nói rồi ôm chầm lấy ba người, òa khóc nức nở, những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cuống họng, nước mắt tuôn trào nơi khóe mi, nóng hổi.
Chúng tôi khóc như chưa bao giờ được, khóc cho mọi nỗi đau đã phải hứng chịu, và khóc để kết thúc nỗi đau ấy, để tìm ra một con đường, một tương lai mới, sáng sủa hơn, tươi đẹp hơn.
Rồi nỗi đau này sẽ đi qua nhanh thôi, bình yên và hạnh phúc sẽ đến với chúng tôi. Chắc chắn rồi, tôi tin là vậy.....
-----
Ánh nắng ban mai của buổi sớm lọt qua tấm rèm che, phủ lên mặt khiến tôi giật mình thức giấc. Sau bao ngày mệt mỏi với những cơn ác mộng hành hạ, cuối cùng tôi cũng có được một giấc ngủ yên bình, ko mộng mị, ko nước mắt, mệt mỏi.
Kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, tôi vươn vai đứng dậy và đi ra ngoài, cố gắng bước thật nhẹ để ko làm ai thức giấc
- Đã đến lúc kết thúc cuộc sống cũ của mình rồi.
Tôi thì thầm với chính mình rồi cầm cây kéo đẩy cửa bước ra ngoài.
Gió mang hương bưởi thổi đến, nồng nàn quấn lấy người tôi, vờn tóc tôi một cách thích thú. Tôi khẽ mỉm cười, để mặc cho những cơn gió nô đùa với mái tóc dài mượt của mình. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng trước khi tôi để cho những lọn tóc kia bay mãi theo cơn gió.
Có người đã nói, khi một người con gái quyết định cắt mái tóc tâm huyết của mình, nghĩa là cô gái đó muốn từ bỏ con người cũ muốn bắt đầu với một cuộc sống mới, một con người mới. Có lẽ tôi cũng như vậy.
"- Ba ơi, con cắt tóc nhé!
- Sao vậy? Mái tóc của con rất đẹp mà.
- Nhưng nó vướng víu và rất khó chịu. Hơn nữa mẹ nói trẻ con ko nên để tóc dài, luộm thuộm lắm.
- Tóc đẹp con đừng cắt, nếu vướng ba sẽ mua tặng con một chiếc cặp tóc thật đẹp nhé!
- Thật hả ba?
- Dĩ nhiên rồi, ta đi nào..."
....
- Anh Loke có mẫu người mình thích ko?
- Dĩ nhiên rồi.
- Vậy anh thích một cô bé như thế nào?
- Ừm...một cô bé có mái tóc dài, vàng óng, có đôi mắt màu chocolate dịu êm và nụ cười thì ấm áp như ánh dương. Cô bé đó giống như... Lucy vậy.
- Giống em?
- Ừ giống em.
...."
Nhắm mắt, để cho những giọt lệ nóng hổi tràn ra khỏi khóe mi, tôi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mượt mà đang vờn nhẹ bên má.
Bao nhiêu sợi tóc là bấy nhiêu sợi nhớ sợi thương, bấy nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ trong quá khứ. Đã đến lúc để gió cuốn trôi đi tất cả, để cho quá khứ ấy chìm vào hư vô.
- Ba ơi, cặp tóc gẫy rồi mà tóc con thì lại rối bời trong gió. Ko thể gỡ nó con chỉ còn cách cắt đi mà thôi. Hãy tha lỗi cho con vì sự yếu hèn này. Con không đủ dũng khí để đối diện với mọi thứ, chỉ có thể chạy trốn, chạy trốn mãi mãi mà thôi.
Cách tốt nhất để quên đi nỗi đau là tìm cho mình một con đường mới, một khởi đầu mới, một con người khác, một cuộc sống khác.
Tiếng kéo sắc ngọt bất chợt vang lên trong không gian. Tôi khẽ lơi lỏng lòng bàn tay để gió cuốn đi những lọn tóc vàng mượt mà, nụ cười xuất hiện nơi khóe môi, có chút ngẩn ngơ, tiếc nuối, lại có chút thỏa mãn như vừa được giải thoát khỏi nỗi đau.
------
- Mọi người ơi, Lucy biến mất rồi.
Tiếng hét thất thanh của Gru bất chợt vang lên khiến ai nấy đều giật mình tỉnh giấc.
Bà Layla và cụ Shita từ trong buồng ngủ vội vã chạy ra, lo lắng nhìn khuôn mặt tái mét của Gru:
- Có chuyện gì vậy Gru?
- Cháu thức dậy định tìm nước uống, lúc đi ngang qua phòng chị ấy thì thấy trống trơn, chẳng có ai cả._ Gru lắp bắp nói, tay chỉ vào căn phòng của Lucy.
Bên trong ko một bóng người, giường chiếu đã được sắp xếp gọn gàng.
- Ko lẽ nó lại định làm chuyện gì dại dột?_ Bà Layla sợ hãi kêu lên, đôi mắt lo lắng nhìn về phía cửa.
- Vậy chúng ta mau đi tìm chị ấy thôi._ Gru sốt ruột nói.
- Rừng núi mênh mông, biết nó ở đâu mà kiếm, ko khéo chưa tìm được người lại còn bị lạc mất._ Cụ Shita khẽ nhíu mày nói.
- Thì... cứ tìm thôi, được đến đâu hay đến đó. Cứ ngồi một chỗ như thế này nhỡ có chuyện gì xảy ra với chị ấy thì sao?
- Gru nói đúng đấy cụ, ta phải đi tìm con bé, nó đang buồn, biết đâu...
- Để cháu đi tìm chị ấy, cô và cụ cứ ở nhà._ Gru nói rồi ko để ai kịp đồng ý nó đã vội vã chạy đi.
- Đứng lại đấy.
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến bước nhanh nhẹn của Gru chợt khựng lại. Từ trong buồng ngủ, một dáng người thanh tú bước ra, khuôn mặt đẹp nhưng lạnh đến rùng mình.
Natsu chậm rãi đi đến bên bàn uống nước, rót ra một chén trà hoa sói, ngồi xuống ghế và bình thản thưởng thức.
- Anh nói cái gì?_ Gru quay lại, nhìn Natsu đầy giận dữ.
- Tôi nói cậu đứng lại đấy, đừng có chạy lung tung._ Bình thản nhấp một ngụm trà, Natsu lạnh lùng ra lệnh.
- Tại sao? Anh định cứ ngồi đó uống trà và đợi đến lúc nhặt xác chị ấy à?
_ CHOANG
Chén trà trong tay Natsu bất chợt vỡ toang rồi rơi xuống đất khiến ai nấy đều giật mình hoảng hốt.
- Đừng có ăn nói bậy bạ, cậu nghĩ ai cũng dễ chết thế sao?_ Natsu khẽ liếm những giọt máu đang tứa ra trên những ngón tay, đôi mắt nhìn Gru đầy lạnh lùng.
- Nhưng...
- Ai cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại, cô ấy cũng vậy._ Khẽ đáp những mảnh sứ vỡ vào thùng rác, Natsu nhẹ nhàng đứng dậy và đi vào trong buồng. Trước khi đi còn ko quên để lại một câu:
- Cơm trưa thì thế nào nhỉ?
Thẫn thờ và bất ngờ, ba người ko ai bảo ai đều quay ra nhìn nhau. Dù là trưởng bối nhưng cụ Shiya và bà Layla vẫn ko thể ko thừa nhận, sự bình tĩnh và sức mạnh của Natsu hơn họ rất nhiều. Cậu ta là người lạnh lùng nhưng ko nóng vội, làm việc gì cũng cẩn trọng, chắc chắn.
Hơn nữa tình cảm đối với Lucy của Natsu ko phải ai cũng ko biết. Cậu ta bình tĩnh như vậy hẳn là có nguyên do. Có lẽ Lucy chỉ là đi dạo cho khuây khỏa, ko nên quá lo lắng, có lẽ... nên đi làm cơm trưa thôi.
........
Mâm cơm đã được dọn ra ngon lành nhưng vẫn ko thấy bóng dáng của Lucy. Ko ai trong nhà nuốt nổi một hột cơm trừ một người vẫn đang ăn ngon lành như thể những lo lắng của ba người kia đối với cậu chỉ là một sự lo lắng viển vông, đầy huyễn hoặc, ví như năm 2012 sẽ là ngày tận thế của Trái Đất, hay thảm họa sóng thần sắp ập đến khu rừng trúc này...
Từng khắc, từng giờ cứ trôi qua bài mòn lòng kiên nhẫn của ba người. Vào khoảnh khắc tưởng như sức chịu đựng đã đi đến giới hạn thì một dáng người nhỏ nhắn chợt xuất hiện nơi hiên nhà.
Mái tóc ngắn, vàng óng dịu dàng ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Trên tóc còn lấm tấm những sợi cỏ lau trắng muốt, tạo lên một nét đẹp hài hòa, vừa trong sáng, thánh thiện lại vừa tinh nghịch, mạnh mẽ.
Ai nấy đều bất ngờ, ngẩn ngơ, kể cả cái người vẫn luôn lạnh lùng từ đầu đến cuối kia.
----- Còn tiếp ----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top