Chap 22

Tờ mờ sáng, Natsu dụi mắt ngồi dậy, tự hỏi sao mình lại thức sớm quá vậy. Cậu đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn, mọi vật vẫn trong tình trạng ngủ say. Một mái tóc vàng óng như ánh nắng đi trong lặng lẽ. Natsu chồm người ra nhìn thật kĩ, đúng là Lucy rồi. Giờ này... cô ấy đi đâu chứ?

Lucy đi gấp gáp, mỗi bước chân như đang chạy, tuy mọi thứ không được rõ ràng lắm vì còn khá tối nhưng cô vẫn có thể tìm được đường đi. Đến rồi. Mộ của mẹ cô. Lucy bước đến, đặt một bó hoa trước mộ Layla rồi ngồi sà xuống trò chuyện cùng bà.

Lucy: mẹ ơi, con gái đến thăm mẹ đây. Con xin lỗi vì không thường xuyên tới đây. Mẹ ơi, con nghe được tin tức, ba... đã qua đời rồi. Tối qua con... con nằm mơ thấy ba, ba đến chúc con sức khỏe và hạnh phúc rồi đi mất. Mẹ ơi, là con ngốc phải không? Ba sẽ không bỏ lại con đâu, phải không mẹ?

Nói đến đây, đôi mắt Lucy đã long lanh nước, tuy vậy mà miệng vẫn nở nụ cười, còn gật gù tự cho là mình suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng chỉ được một lát sau, nụ cười gượng gạo của cô cũng biến mất, những giọt nước mắt chảy dài làm trôi đi niềm vui giả tạo trên mặt cô. Cô cúi đầu nói trong nghẹn ngào.

Lucy: Sao hai người nỡ bỏ lại con như vậy? Hai người không cần con nữa sao. Mẹ ơi. Ba ơi. Đừng để con một mình mà. Con rất nhớ hai người, xin hai người đừng bỏ con đi. Hay ít nhất, cho con đi theo cùng hai người đi. Con van xin hai người đấy.

Cô khóc, khóc thật to để đẩy hết những nỗi buồn trong lòng ra ngoài, càng lúc càng khóc to hơn vì bây giờ cô cũng chỉ có thể khóc, khóc với mẹ, mong sao mẹ có thể giúp cô lau đi những giọt nước mắt nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa. Bao lâu nay cô luôn mong chờ một ngày nào đó, ba cô sẽ trở về rồi cùng cô quay lại Vương quốc Fiore nhận lỗi, làm lại từ đầu, nhưng mà có lẽ ước mong ấy đã quá xa vời rồi. Không còn ba mẹ bên cạnh cô nữa, bây giờ đã vậy, mãi mãi cũng vẫn như vậy, họ bỏ lại đứa con gái nhỏ một mình giữa cuộc đời không người thân, không họ hàng. Xung quanh cô bị bao bởi một màn sương đau buồn dày đặc không lối thoát, cô không còn gì hết, kể cả nơi cô lớn lên là Fiore cũng không thể về... Nỗi đau đó, làm sao để vượt qua đây?

Lucy *khóc*: con là một người thất bại, phải không mẹ?

Một cái áo được choàng lên người cô, một vòng tay ấm áp ôm trọn cơ thề cô như truyền cho cô sức mạnh, niềm tin để tiếp tục đứng dậy.

Lucy: Natsu?

Natsu: ở đây lạnh lắm, em mặc như vậy không đủ ấm đâu.

Lucy: Natsu, anh làm gì ở đây?

Natsu *xoa đầu Lucy*: anh ở đây để lau nước mắt cho em.

Lucy rướn người ôm lấy Natsu, ôm lấy ánh sáng rực rỡ đã cứu thoát cô khỏi màn sương đau buồn lạnh lẽo. Natsu nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, vuốt lại cho cô mái tóc bị gió thổi tung.

Natsu: chúng ta về nhà nhé.

Lucy: đi chỗ nào khác đi, em chưa muốn về.

Natsu: em thích là được rồi. Đi thôi.

Hai người cùng nhau chào Layla rồi thong thả bước đi, đến một nơi yên tĩnh để có thể cùng nhau tâm sự, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn.

Natsu: em đó, sau này đừng đi một mình như vậy, nguy hiểm lắm.

Lucy *bĩu môi*: gì chứ, làm như em là con nít không bằng. Em có sao đâu.

Natsu: đợi đến khi em có sao, anh sẽ phạt em.

Cả hai nhìn nhau cười thật tươi, bao nhiêu buồn phiền đau khổ biến đi đâu mất, chỉ còn lại hạnh phúc ngập tràn. Lucy ôm lấy cánh tay rắn chắc của Natsu, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Một cơn gió lớn từ đâu bất ngờ thổi đến, làm mái tóc cô rối tung lên, chiếc nơ bằng vải cột hờ trên tóc cũng theo gió bay đi ra xa.

Natsu: đồ ngốc hậu đậu, ngồi ở đây, để anh đi lấy cho.

Lucy ngồi nhìn theo bóng Natsu đi, trong lòng cảm thấy rất vui nhưng cũng có chút giận dỗi. Ai hậu đậu chứ? Tại bất cẩn thôi. Nghĩ lại thì lúc nào cũng vậy nhỉ, mỗi khi cô yếu đuối, Natsu luôn đến bên cạnh cô, an ủi, che chở cho cô. Đôi lúc cô tự hỏi mình có quá vô dụng không. Từ bé đến giờ, dường như cô chưa làm được chuyện gì cả, hết ba người bạn thân thuở nhỏ là Erza, Levy và Juvia quan tâm chăm sóc thì lại được hai vị ân nhân là Mira và Lisanna giúp đỡ. Cứ như vậy mãi thì thật tệ, phải không? Một bóng người phủ xuống đỉnh đầu Lucy, cô vui mừng ngước mặt lên cười thật tươi.

Lucy: Natsu, anh tìm thấy r... Các người là ai?

Hai tên mặt mũi băm trợn đứng chắn trước mặt cô, nhìn cô cười thích thú.

Tên thứ nhất: cô em gì ơi, sao ngồi một mình vậy?

Tên thứ hai: đi theo bọn anh cho vui nha.

Lucy hoảng sợ vội đứng dậy chạy đi nhưng cánh tay đã bị một tên nắm lại, hắn ra sức kéo cô đi theo mình.

Tên thứ nhất: nè, đừng có chạy, hậu quả không tốt đâu.

Tên thứ hai: ngoan ngoãn mà đi theo đi cô bé.

Nước mắt Lucy bắt đầu ứa ra, toàn thân cô run lẩy bẩy có vẻ như đứng không vững nữa, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết can đảm đấu tranh với bọn chúng.

Lucy *giãy giụa*: buông ra. Buông tôi ra. Nếu không tôi la lên đó.

Hai tên đó nghe vậy cười phá lên, siết chặt lấy tay cô lôi cô đi.

Lucy *hét lớn*: NATSU, CỨU EM VỚI. NATSU...

Bốp...

Một trong hai tên tát vào mặt Lucy. Má cô lập tức sưng vù lên, đỏ ửng.

Tên thứ nhất: câm mồm, nói nữa là coi chừng đấy.

Hắn ta giơ tay lên định tát Lucy thêm một cái nữa nhưng bàn tay chưa kịp hạ xuống đã bị bắt lại.

Natsu: mày mới phải coi chừng đấy tên khốn.

Natsu kéo Lucy ra sau mình rồi lao đến, đấm liên tục vào mặt tên to gan dám tát Lucy. Sự tức giận bao trùm lấy lí trí cậu, những cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng xuống, không chút nương tay, cho đến khi hắn ta không thể tự đứng dậy được nữa.

Tên còn lại *run cầm cập*: tên rồng kia, ngươi... đừng tưởng... bọn ta... sợ ngươi... nha...

Natsu *cười*: thì đã sao. Ta đây không quan tâm. Ngươi muốn giống nó không?

Vừa nói Natsu vừa bẻ rắc rắc các ngón tay, vào tư thế chuẩn bị đánh tiếp. Đến đây thì tên kia đã quá sợ hãi, vội lôi tên còn lại đang nằm bẹp dưới đất chạy mất. Natsu nhìn chúng chạy, cười khinh bỉ vài tiếng rồi quay sang cô gái nhỏ đứng cạnh cậu.

Natsu *lo lắng*: em không chứ Lucy?

Lucy: em không sao.

Cô vừa trả lời vừa lấy tay che lại phần má bị sưng nhưng làm sao có thể qua khỏi mắt của Natsu. Cậu nhanh chóng giỡ tay cô ra, sờ nhẹ lên má cô xuýt xoa.

Natsu: đau lắm không?

Lucy *gật gật*.

Natsu: chúng ta về nhé. Anh sẽ thoa thuốc cho em.

Lucy: cảm ơn anh.

Mới sáng đã gặp chuyện xui xẻo rồi. Tâm trạng của Natsu cũng không khá lắm, tuy miệng vẫn nói cười với Lucy nhưng trong lòng đang rất lo lắng. Dạo gần đây nghe tin rằng một con rồng bị trục xuất nào đó đang lên kế hoạch bắt cóc những cô gái loài người bán đi làm làm nô lệ. Thật ra tên đó là tên nào, dám làm ô danh long tộc hùng mạnh, đã vậy còn dám động vào Lucy. Không thể tha thứ được.

Lucy: Natsu, anh sao vậy? Sao im lặng vậy?

Natsu: hả? À, không có gì. Chúng ta đi nhanh một chút nhé.

Lucy: vâng.

Về chuyện này, có lẽ cậu phải báo lại cho Igneel rồi nhanh chóng tiến hành điều tra. Nhưng mà như vậy thì... thời gian ở bên cạnh Lucy sẽ không còn nữa. Chắc chắn Lucy sẽ cô đơn lắm, hay là giao cô ấy cho Erza, không được, như vậy Lucy sẽ buồn cậu cho xem với lại Erza còn cuộc sống riêng của cô ấy, lỡ như gặp chuyện gì, Erza cũng đâu thể một mình lo liệu được. Ở bên cạnh Lucy, vừa chăm sóc, vừa bảo vệ cô ấy, vậy đi, còn mấy chuyện khác... tính sau.

Natsu: Lucy nè, muốn bay cho nhanh không?

Lucy: ừm cũng được, như vậy sẽ mát hơn.

Natsu bế Lucy trên tay, tung cánh bay về phía lâu đài. Dù mai này ra sao, cậu cũng sẽ giống như bây giờ, ôm chặt Lucy, cùng nhau tiến về phía trước.

Natsu: khi về, anh nhất định sẽ phạt em.

Lucy: sao lại phạt em, em có làm gì sai đâu?

Natsu: trước đó em nói là em không phải con nít, em sẽ không sao. Giờ thì xem, mới rời em một chút đã xảy ra chuyện.

Lucy: anh mà bắt nạt em, em sẽ mách Erza. Đã vậy anh còn không tìm được nơ của em, chuyện này cũng mách Erza luôn. Để xem chị ấy xử anh thế nào.

Natsu *nuốt nước bọt*: thôi thì... nể mặt Erza, không tính toán với em.

Lucy *cười*: cảm ơn anh nhé Natsu.

Natsu: vì chuyện gì?

Lucy: vì đã luôn ở bên cạnh em.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: