Chap 7
Trở về nhà, trước cửa người giúp việc xếp thành 2 hàng chào đón cô. Quản gia bước ra cung kính chào " Phu nhân !" cô mĩm cười chào ông rồi bước vào phòng thay đồ. Ít phút sau, cô mặc chiếc váy màu xanh lá bước xuống. Bây giờ, cô thật sự rất buồn , liền đi ra ngoài cửa ngồi thẫn thờ . Gió chợt thổi mạnh, càng làm khóe mắt cô cay thêm , Quản gia thấy cô ngồi cúi mặt ở trước cửa liền đến bên, nói " Phu nhân , ngồi ngoài này lạnh lắm , ngài nên vào trong đi . Đừng chờ Ông chủ . Ngài ấy sẽ về trễ lắm đó. " Lucy lắc đầu không trả lời " Không sao. Tôi không phải chờ anh ấy , chỉ là tôi đang ngồi hóng gió thôi . Không sao đâu . Bác vào nhà đi ".
Quản gia đành phải đi vào nhà . Gió lạnh như vậy nhỡ cô bị cảm , ông chỉ sẽ khiển trách ông thôi. Ông liền đi vào nhà lấy chiếc áo khoác cho cô. Cô đưa tay cầm lấy.
Lucy ngồi thơ thẫn ở đó . Quản gia không biết làm gì hơn đành phải bỏ mặc cô , đột nhiên trời lại mưa , nhưng cô vẫn chẳng động đậy , vẫn ngồi im , mưa rất lớn . Quản gia vội vã mang dù ra che cho cô " Phu nhân, cô vào nhà đi . Cô sẽ bệnh đó. Phu nhân à. " Đáp lại tiếng gọi của ông là sự im lặng của cô. Quản gia lo lắng lên tiếng " Phu nhân à ".
" Bác vào nhà đi ... cháu không sao . Mặc kệ cháu . Vào nhà đi." - Giọng cô khàn khàn, cố gắng trả lời ông, lão quản gia nhìn cô lắc đầu. Ông biết cô đang khóc , nhưng ông không biết phải là sao. " Đừng gọi cho anh ấy .... Bác vào nhà ngủ đi ... " Mưa rất lớn, nhưng nó nào có thương thầy cứ vô tình ồ ạt trút xuống thân hình bé nhỏ kia. " Híc ... ư....huhu " Cô òa khóc ... Tại sao họ có thể đôi sử với cô như vậy !? ..... cô cứ ngồi khóc dưới mưa từ 19h cho đến 22h đêm khuya . Ông quản gia ngồi trong phòng cứ lo lắng bồn chồn , chịu hết nổi ông liền đi ra cửa xem thử , thì không thấy bóng dáng cô đâu. Chắc cô đã lên phòng rồi, lúc này ông mới an tâm mà đi ngủ.
11h khuya hắn mới về. Tên vệ sĩ thấy anh liền chạy lại mở cửa xe. Natsu hỏi " Có xảy ra chuyện gì không ?" Tên vệ sĩ một mực cung kính đáp " Lúc trở về phu nhân lên phòng thay đồ sau đó ra bậc thềm trước cửa ngồi . Phu nhân cứ ngồi đó từ 7h tối cho tới 10h khuya ạ ".
"Trời mưa cũng không đi vào sao ?"
" Vâng ạ , Quản gia có khuyên can , cũng có đem dù ra nhưng phu nhân nói không cần".
Lông mày của hắn nhíu lại , hắn thô bạo đóng cánh cửa xe lại . Hung hăng đi lên phòng cô.
"Lucy, em có thôi đi không." - Chân hắn đạp mạnh cánh cửa phòng, lớn tiếng quát, nhưng khi căn phòng hiện ra, anh chỉ thấy cô đang ngồi dưới đất gục mặt lên giường. Anh tiến lại gần cô "Lucy ..." người cô nóng ran , anh thở dài , bế cô lên giường thì đột nhiên cô tỉnh dậy " Anh ... làm gì vậy" - Giọng cô thì thào như đang cố gắng hết sức để nói.
" Đưa em lên giường nằm " - Anh lạnh lùng trả lời.
" Natsu ... anh nói đi ... tôi đã làm gì sai " - Giọng ủa cô lúc này như sắp bật khóc , anh nắm chặt bả vai cô, trong mắt hiện rõ tia lửa đỏ "Em không làm gì sai . Là họ bỏ rơi em , lợi dụng em . Đến bao giờ em mới thôi đau khổ vì họ hả !"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top