Chương 12

Năm cuối nhà trường yêu cầu học sinh phải ở trong khuôn viên trường. Vì để có thể chung sống hòa bình, trước đó học sinh có thể tự lập nhóm bốn người, sau đó báo với kí túc xá. Hoàng Nhân Tuấn không thèm suy nghĩ, viết cả tên bốn người vào đơn đăng kí.

Sau khi cố gắng cả kì hai của năm hai và kì nghỉ hè, đầu năm nay cuối cùng La Tại Dân cũng đã có mặt trong top 200, mà Hoàng Nhân Tuấn không ngoài dự liệu xếp thứ hai. Hạng một chính là Lý Mẫn Hanh. Từ đầu năm hai, hạng nhất và hạng hai đã trở thành cuộc đọ sức giữa Hoàng Nhân Tuấn và Lý Mẫn Hanh.

Vì để khích lệ La Tại Dân học hành, cậu cũng không còn ngủ ở trên lớp nữa. Cả ba ngoài thời gian yêu đương ra thì đều quên mình học tập, mà Lý Đông Hách cũng vừa đi học vừa phải tập huấn để tham gia kì thi nghệ thuật cũng bận đến váng đầu rồi.

Chỉ có cuối tuần mới có thể ra ngoài, nhưng bình thường Hoàng Nhân Tuấn đã nhờ cậu em họ đang học năm nhất Phác Chí Thịnh mang đồ vào cho mình, từ đó mà phát hiện ra có một đoạn bị hỏng ở chỗ rào chắn phía sau trường học, có thể chui ra ngoài từ đó.

Thời gian trôi qua rất nhanh, toàn bộ đều dùng để làm bài tập đến nửa đêm. Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân về đến kí túc xá cũng liền bò đến bàn học làm đề, thi thoảng lặng lẽ hôn nhau, đến khi tách ra thì cũng đã mười lăm phút trôi qua.

Hoàng Nhân Tuấn bấm bút, mệt lử ném sách lên núi đề thi. Năm cuối đã biến thiếu niên tươi rói như hoa nở thành bông hoa héo rồi.

"Kì nghỉ chúng ta ra ngoài chơi đi."

La Tại Dân nằm dài trên bàn nhìn cậu, đôi mắt xinh dẹp cong lên: "Nhân Tuấn muốn đi đâu thì chúng ta tới đó."

"Ý tớ là" – Cậu dí sát mặt vào bạn – "Thi xong tớ muốn come out với gia đình."

La Tại Dân bật dậy.

"Tới lúc đó bất kể xảy ra chuyện gì, tớ hi vọng cậu nhất định phải một mực tin tớ, được không?" – Cậu mỉm cười, siết chặt tay bạn.

La Tại Dân có hơi e dè – "Nhất định phải nói sớm vậy sao?"

"Như vậy mới có thể sớm công khai. Nếu tớ có thể khiến phụ huynh thỏa hiệp, vậy thì cần gì quan tâm người ngoài." – Cậu nhún vai.

"Nhân Tuấn, tớ cảm thấy tốt hơn hết là đừng..."

Cậu đặt một ngón tay lên môi bạn, bất chấp sự lo lắng lộ ra trên gương mặt người kia: "Tớ thật sự muốn nắm tay cậu đi trong đám đông, bất kể đó là Cát Lâm, Hạ Thành hay bất kì nơi nào trên thế giới này."

La Tại Dân có hơi ảo não, từ học kì trước Lý Đông Hách đã không còn thời gian về trường nữa. Bạn cảm thấy Lý Mẫn Hanh rất cô độc, nhưng chỉ vừa nghĩ đến điểm số của bản thân, bạn đã chẳng còn thời gian để đi đồng cảm với ngời khác. Bạn hi vọng mình có thể thi thật tốt. Bạn biết rằng Nhân Tuấn có thể thi vào một trường thật tốt, và bạn muốn ở cùng một chỗ với cậu.

Ngày kết thúc đợt thi giữa kì, Hoàng Nhân Tuấn đang ở kí túc xá vừa làm đề vừa ngủ gật, người kia khẽ đến sờ đầu cậu, nhẹ hôn. Sửa đề xong, La Tại Dân ngẩn ra. Nếu là một năm trước, bạn chưa từng nghĩ đến mình sẽ như thế này. Tất cả là nhờ có Hoàng Nhân Tuấn.

Bạn biết, với bản thân mình mà nói, càng khó tưởng tượng hơn chuyện người mà bạn luôn ngước nhìn từ xa đã thuộc về mình là sẽ có một ngày, người đó trở thành tất cả của bạn. Có lẽ đây là chuyện may mắn duy nhất trong cuộc đời bạn.

Sinh nhật mười bảy tuổi của Hoàng Nhân Tuấn được tổ chức ở phòng Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách thuê chung. Cha mẹ muốn đến chúc mừng, đã bị cậu nói ngọt dụ dỗ bỏ cuộc.

Chỉ có bốn người bọn họ, cậu đội mũ sinh nhật, hồi hộp đứng trước chiếc bánh sinh nhật, mái tóc mềm mại bị ánh nến hắt vào biến thành màu vàng ấm áp.

"Điều ước duy nhất của tớ là La Tại Dân sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tớ."

Lý Đông Hách nói có thể ước ba điều.

Cậu nói, La Tại Dân chính là điều ước năm mười bảy tuổi của cậu.

Đêm đó, cậu đứng trước cửa sổ to bằng bức tường hỏi La Tại Dân bị cậu giữ lại đây, điều ước có thể trở thành sự thật không?

Sắc mặt cậu rất khó coi, không rõ là muốn cười hay muốn khóc, rút điếu thuốc ra kẹp giữa hai ngón tay nhưng không châm lửa. Bạn ôm chặt người kia vào lòng, mãi không trả lời. Bạn không biết Nhân Tuấn từ khi đầu đã phát hiện ra suy nghĩ của bạn, cũng không dám cho cậu một câu trả lời xác đáng.

"Tớ không biết có phải cách nghĩ của tớ khiến cậu rất khổ sở không, tớ cũng không biết những gì cậu đã trải qua khiến cậu mệt mỏi đến đâu, nhưng cuộc đời cậu mới chỉ bắt đầu, tớ cũng không muốn buông tay cậu..."

"Nhân Tuấn nhớ không, ước nguyện của tớ là điều ước của cậu sẽ trở thành hiện thực."

"Nhớ chứ."

"Muốn biết điều ước của Nhân Tuấn có thành hiện thực hay không, có lẽ phải chờ đến lúc một trong hai chúng ta rời khỏi thế giới này. Nhưng tớ sẽ định nghĩa độ dài cuộc đời này của mình là cho đến khi không thể ôm cậu vào lòng thêm nữa."

Học sinh cuối cấp không cần tham gia đại hội thể thao, nhưng nhà trường đã tốt bụng cho học sinh nghỉ buổi sáng. Hoàng Nhân Tuấn cầm đống đồ Phác Chí Thịnh đem tới, ngồi trên bãi cỏ như thể đang đi dã ngoại.

"Lâu lắm rồi mới có thời gian rảnh như này, mặc dù vẫn chưa giải được bài tập." – Lý Mẫn Hanh uống một ngụm nước dưa hấu, càng nhớ Lý Đông Hách hơn. Hằng ngày bọn họ chỉ có thể gọi video cho nhau trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.

Hoàng Nhân Tuấn trợn mắt: "Có thể đừng nhắc tới bài tập không vậy?"

Hạng mục tiếp theo là nhảy cao. Cậu bỗng bật cười, nghiêng người về phía bạn: "Cậu còn nhớ năm ngoái tớ cũng thi nhảy cao, còn chưa kịp thi đã bị thương, cậu còn cõng tớ không?"

"Nhớ." – Bạn nhìn một học sinh cao gầy đang chuẩn bị thi đấu. Ồ, là Phác Chí Thịnh.

"Lúc đó tớ cõng Nhân Tuấn về đến nơi rồi cũng không muốn thả cậu xuống, vì thả cậu xuống là sự chú ý của Nhân Tuấn sẽ đổ dồn vào người khác."

"Cái gì vậy, lúc đó tớ đã rất v..."

"Đàn anh!"

Cậu mới nói được một nửa đã bị một nữ sinh tóc ngắn đi từ đâu tới cắt lời. Ánh mắt cô dán chặt vào La Tại Dân, khiến cậu hơi khó chịu.

La Tại Dân gật đều với cô, nhưng không hề có ý định nói thêm gì.

"Chuyện là, anh La, bọn em đã sớm nhìn thấy anh. Đàn anh có thể cho em phương thức liên lạc được không?"

Hai má cô đỏ ửng, cô gái đang nắm tay cô đứng bên cạnh cũng không khá hơn. Bạn bỗng nhớ lại chuyện năm ngoái Hoàng Nhân Tuấn được tỏ tình, chợt thấy ghen tị, rồi thấy hình như rất lâu rồi không nhìn thấy cô gái ấy nữa.

"Xin lỗi. Tôi đã có người yêu rồi." – Bạn mặt lạnh tanh, không hề có tia hối lỗi nào. Hoàng Nhân Tuấn ngồi bên cạnh có chút thích thú đang nhìn bọn họ bỗng trở thành mục tiêu tiếp theo.

"Đàn anh Hoàng Nhân Tuấn, vậy số của anh..."

"Tôi cũng có người yêu rồi."

Khi đôi mắt không chịu bỏ cuộc của bọn họ hướng về phía Lý Mẫn Hanh, cậu lên tiếng: "Vị Lý Mẫn Hanh này cũng có nóc nhà rồi."

Chờ bọn họ đi mất, Hoàng Nhân Tuấn mới nháy mắt với bạn: "Có mắt nhìn người phết."

Bạn mỉm cười, tiếp tục nhìn em họ cậu đang thi nhảy cao rồi tự ảo tưởng ra dáng vẻ cậu nhảy cao, nhưng lại thấy không đúng lắm. Trong trí tưởng tượng của bạn, Hoàng Nhân Tuấn như thể chú cáo nhỏ nhảy qua lan can, còn Phác Chí Thịnh kia lại như chú sóc chuột nhảy qua vòng lửa.

Bất giác trời đã chuyển lạnh, Hoàng Nhân Tuấn luôn nghĩ tại sao mùa hè của bọn họ lại trôi qua nhanh như vậy. Thật ra cậu rất muốn tận hưởng mùa hè cùng La Tại Dân, chỉ là chưa kịp thì đã phải chuẩn bị cho cuối kì, sau đó là kì nghỉ đông chỉ vỏn vẹn có mười ngày.

Hoàng Nhân Tuấn cuối cùng cũng gặp lại người bạn thân yêu của mình vào ngày đầu năm. Lý Đông Hách cùng gia đình tới nhà cậu chúc tết, cả hai cùng trốn lên phòng đàn nói chuyện.

"Anh Mẫn Hanh của tớ dạo này sao rồi?" – Lý Đông Hách nhấn phím đàn.

"Lần này là tớ đứng đầu." – Đôi mắt cậu hơi tối sầm lại, không hiểu sức mạnh nào đã khiến bản thân mình lại đi thức đêm làm đề vào hôm giao thừa.

"Ồ."

"Tớ định thi đại học xong sẽ nói chuyện của tớ với Tại Dân cho gia đình." – Hoàng Nhân Tuấn kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh cây đàn.

"Vì sao vậy? Sớm quá!" – Lý Đông Hách kinh ngạc gãi đầu.

"La Tại Dân một mình trải qua năm mới rất cô đơn. Nếu như có một ngày bọn họ đồng ý, tớ sẽ dẫn cậu ấy về nhà, còn nếu bọn họ cứ nhất quyết không chấp nhận, tớ sẽ đến chỗ cậu ấy ăn tết."

Cậu nắm vạt áo – "Những năm gần đây, tớ đã quá mệt mỏi rồi. Tớ không phải muốn lúc nào thi cũng đứng đầu, nhưng nếu thi không tốt thì sẽ cứ bị giám sát. Tớ cũng chẳng mấy khi nổi loạn, việc gì cũng nghe theo mẹ, nhưng việc này kể cả bọn họ không đồng ý tớ cũng sẽ đấu tranh tới cùng."

Căn phòng chợt rơi vào trạng thái im lìm, không ai nói gì.

Cậu chợt nghĩ, cậu đã từng từ bỏ rất nhiều thứ, từ bỏ sở thích, từ lý tưởng và định hướng tương lai của bản thân, bị gia đình sắp đặt đủ điều, nhưng chưa từng oán trách lần nào. Nhưng cậu sẽ không từ bỏ người kia, kể cả là không có sự lựa chọn nào khác, cậu cũng sẽ tự mò ra một con đường, để nắm tay người kia.

Cậu ấy là cánh bướm đậu trên khung của lúc chiều tà, là đóa hồng trắng nở rộ lúc tinh mơ, là mối tình đầu của Hoàng Nhân Tuấn.

"Không sao đâu, vẫn còn bọn tớ đây." – Lý Đông Hách cuối cùng cũng như chợt bừng tỉnh, vỗ vai cậu. Hoàng Nhân Tuấn bỗng thấy cay cay sống mũi.

"Muốn sống một cuộc đời như mình thích, là sai sao..."

Sau khai giảng, Lý Đông Hách cũng quay về lớp học sau khi kì thi nghệ thuật kết thúc. Có vài người lúc ra khỏi kí túc xá để đến lớp mắt đều thâm quầng lại.

Hoàng Nhân Tuấn đánh rơi sách lần thứ 72 trong năm nay. Trước kì thi, bạn đã cẩn thận ghi lại điều này.

Cậu mong chờ kì thi đại học hơn bất kì ai. Tuy rằng cậu cũng có chút sợ hãi về chuyện chọn trường sau khi thi xong, nhưng cậu muốn tốc chiến tốc thắng, bỏ đi được cục đá đè nặng trong lòng. Cậu không muốn cứ bị những suy nghĩ vụn vặt bất chợt nảy ra dẫn đến những suy đoán xa vời, như thể mường tượng ra được khung cảnh "đẫm máu" ở ngày hôm đó. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn biết chỉ cần có La Tại Dân ở bên cạnh là được, bao nhiêu khó khăn rồi cũng sẽ qua.

Rất nhiều người sớm đã không muốn để ý đến ngày tháng nữa, Hoàng Nhân Tuấn cũng vậy. Cả hai hiếm có dịp chầm chậm rảo bước đi về kí túc xá, thỉnh thoảng nhân dịp không có ai thì nắm tay nhau, khi về đến phòng, cậu đầy hoài nghi vì sao rõ ràng có người đã về rồi mà vẫn không bật đèn lên.

Bạn mở cửa, mùi sữa bay ra, khi cậu ngửi thấy, phản ứng đầu tiên chính là La Tại Dân không thích. Thứ cậu tưởng rằng là túi đồ ăn đêm được mua về lại là một chiếc bánh kem có cắm nến bên trên.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Bạn vừa hát vừa đẩy Hoàng Nhân Tuấn đang chôn chân tại chỗ về phía trước, đội chiếc mũ sinh nhật lên đàu cậu, Lý Đông Hách hát theo kiểu nhão nhoét, kéo theo Lý Mẫn Hanh đang đứng trốn đằng sau tấm rèm ra ngoài.

Đến gần khi bài hát kết thúc, Hoàng Nhân Tuấn mới bừng tỉnh. Cậu quá say sưa học, nhưng may sao vẫn còn người giúp cậu nhớ ngày sinh nhật.

Hoàng Nhân Tuấn cười rộ lên, đúng rồi, vẫn còn nhớ giùm cậu, đây là sinh nhật mười tám tuổi. Tuổi mười tám được yêu thương.

"E hèm, bài hát vừa rồi là do ca sĩ số một trong tương lai hát, hãy mau ước đi." – Lý Đông Hách rút điện thoại ra, đầu tiên là cùng Lý Mẫn Hanh chụp một tấm, sau đó mới đổi chế độ quay, giống như trong sinh nhật năm ngoái của Hoàng Nhân Tuấn.

Bạn đi đến bên cạnh, chạm vào tay cậu: "Nhân Tuấn à, ước đi."

"Có thể ước mấy điều?" – Cậu hỏi bạn. Ánh sáng lấp loáng phản chiếu trong đôi mắt bạn như màu hổ phách, loang ra những vụn sáng nhỏ.

"Ước ba diều."

Cậu gật đầu, chắp hai tay, không suy nghĩ nhiều đã nói.

"Điều đầu tiên. Chúng ta come out thành công."

Ba người kia bật cười, một điều ước giản dị của một số người đồng tính.

"Điều ước thứ hai, tự do yêu đương."

Lúc này camera quay thẳng vào hai người. Cậu tươi cười, quay sang nhìn bạn.

La Tại Dân cúi xuống, khẽ hôn lên môi người kia.

"Điều ước thứ ba, La Tại Dân mãi mãi yêu tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top