Tuyết đầu mùa (1)

"Chớ tưởng rằng ta tới, sẽ là địa thượng thái bình. Ta tới, không phải mang theo thái bình, mà là gươm đao loạn lạc. Bởi vì ta tới, là để con người chia cắt máu mủ, con cái và cha mẹ trở nên xa lạ, mẹ chồng nàng dâu bất hòa. Kẻ thù của các ngươi, sẽ xuất phát từ chính gia đình của các ngươi" – Matthew, 10:34-36.

Tuyết đầu mùa

Na Jaemin nhìn vết giày mà bản thân giẫm lên, có vẻ không giống ngày hôm qua.

Mục sư và người giúp việc lớn tiếng gọi, nói rằng phải rời đi rồi. Đây là lần đầu đi truyền giáo, nói hắn phải chăm chỉ học tập. Hắn lập tức cầm lấy chiếc túi làm bằng da của mình, đeo lên vai, nhảy lên xe ngựa.

Đây là đôi giày làm từ da bò mà Na Jaemin đã một mình đến của hàng đóng giày để mua. Không giống như những đôi giày trước, sẽ luôn có người tới lấy số đo, chọn kiểu, chọn màu, chọn chất da cho. Lần này là do hắn tự mình chọn bừa số giày, rồi tự đi mua.

Cha hắn sẽ không thích đôi giày này, sẽ ghét bỏ nó xấu xí, làm bại hoại phong cách từ trước tới nay luôn được thống nhất một cách nề nếp của gia đình bọn họ. Đôi giày này, không có hoa văn, không được chạm trổ, càng không có cảm giác của da mới được làm xong, chỉ là đôi giày dùng chút bạc là mua được. Nhưng hắn thích. Nhìn xem, không giống như những đôi giày cũ, đến cả bước đi nhấn gót cũng phải theo lễ nghi. Thật tuyệt.

Hắn vui tới mức nhảy một vũ khúc ngắn, kể cả lúc chơi đàn cũng không ngăn được bản thân dẫm chân thêm vài lần, làm việc đi truyền đạo cũng không còn quá buồn chán.

Một ngày mùa thu nọ, Na Jaemin và đám bạn gia nhập một hội nhóm. Hội này trông có vẻ bí hiểm, mọi người ngày ngày đều được mời tới thảo luận xem thế nào là dân chủ. Có một người bảo, vấn đề dân chủ này ấy, Nhật Bản cũng đang mâu thuẫn gay gắt, vì muốn thực hiện có nhiều điểm khó khăn, chính phủ cũng một phe khởi xướng, một phe muốn quản chế, tiến thoái lưỡng nan. Điểm khó nhất là gì? Chính là có người muốn nhân cơ hội này nhét những thứ khác vào. Mọi người biết mà, dân chủ không thể thực hiện như vậy. Nhưng người Nhật sợ nói ra vì bọn họ còn có Thiên Hoàng. Na Jaemin, nhà cậu không phải có rất nhiều phòng sao? Chúng ta có thể lấy một phòng thảo luận không?

Hắn nghe cũng không hiểu, cái gì mà Capua, cái gì mà giai cấp vô sản, văn học rồi vận động, rồi còn cái gì đó nữa. Nhưng hắn vẫn có hứng thú, thích những ánh mắt hào hứng của mọi người khi tranh luận. Bình thường hắn cũng không có gì để phát biểu, giờ nghe muốn mượn phòng, bèn gật đầu bảo được thôi. Nhà tôi cũng rất nhiều phòng trống, cứ tới đi.

Hắn biết, ai cũng yêu thích kiểu ngốc ngốc luôn nói được thôi. Nhiều người coi hắn là kẻ ngốc, không có mắt nhìn. Nhưng thế cũng tốt. Hắn không muốn thành kẻ như cha từng dạy, nhẫn tâm, ra tay tuyệt tình, tuyệt không để lại đường lui của kẻ thù. Cứ diễn tròn vai một sinh viên đại học ngây thơ luôn ngồi rìa mỉm cười vỗ tay và "nghe hay thật" là được.

Hắn dẫn theo một đoàn sinh viên về nhà, bảo mẫu hỏi có chuyện gì vậy, sao trong nhà nay lại có nhiều người tầng lớp trí thức như vậy. Hắn không nói nhiều, chỉ yêu cầu người giúp việc mang điểm tâm đồ uống lên. Một đám thanh niên mười mấy tuổi sức ăn như hổ đói, thế nào cũng không no. Phòng bếp tuy đang bận rộn, nhưng thiếu gia nói tất nhiên bọn họ phải tuân theo. Nhất là mấy người giúp việc nữ trẻ tuổi, đều muốn nhân cơ hội này tranh thủ bê trà lên thêm nhiều lần. Bình thường lão phu nhân muốn một cốc nuớc thì đều phải gọi mới tới, hôm nay bọn họ chạy đi chạy lại mấy lần bưng đồ ăn thì không thấy kêu gì.

Nói cho cùng, đó là Na Jaemin, con trai độc nhất của nhà này, ai cũng đều mong hắn có thể nối dõi hương hỏa cho gia đình. Càng nhiều càng tốt, toàn là con trai là tốt nhất. Tất nhiên, nên bỏ qua những điều linh tinh mà ông thầy bói nói cách đây mười mấy năm trước. Nếu không phải là thời đại thay đổi, triều đình học tập Tây phương, có lẽ ông thầy bói kia đã bị lão Na làm cho hết đường hành nghề, sau này chỉ có thể ngồi bên đường ăn xin.

Dòng họ Na sẽ không bị tuyệt hậu. Điều này lão Na có thể khẳng định. Con trai ông từ khi lọt lòng mẹ đã tuấn tú hơn những đứa trẻ khác, tinh xảo xinh đẹp, vóc dáng cũng thuộc hạng nhất, có lẽ do dưỡng chất tích tụ trong tử cung của mẹ sau khi có đến năm người chị. Khi cấp hai đã là quán quân giải điền kinh, tuy không quá thông minh nhưng lại chăm chỉ, bây giờ đang là sinh viên nghành y của một trường đại học. Tất cả những điều này đều đến từ sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình hắn.

Hiện tại, tất cả các chị gái đều được gả vào những gia đình tốt, giờ tất cả mọi người trong nhà đều đang muốn tìm một nàng dâu thật tốt cho hắn. Gia đình họ Na chỉ có một người con trai này, bất cứ giá nào cũng phải nuôi thành tài.

Ông Na sau khi biết con mình dẫn bạn học tới thảo luận, nói chuyện rất vui vẻ. Phần tử tri thức nói chuyện bọn họ nghe cũng không hiểu được, chỉ đành bảo thiếu gia đang bàn luận về triết học. Triết học là khó hiểu nhất, vấn đề gì cũng khó hiểu, nên cứ coi như cái mà họ đang thảo luận là triết học đi.

Bọn họ không chỉ nói chuyện về triết học, mà còn nói chuyện về chính sách cải cách. Hắn ngồi ăn bánh nghìn lớp, cười theo mọi người. Hắn vốn giỏi nhất là việc phản ứng nhanh, biết khi nào nên ngừng lại, khi nào nên tham gia thảo luận, khi nào nên đồng ý, khi nào nên bác bỏ. Hắn hiểu nhất việc nhìn sắc mặt người khác. Ai ai cũng cho rằng, hắn là đứa con được yêu thương nhất nhà, khi trưởng thành sẽ kế nghiệp gia sản và danh tiếng của nhà họ Na. Nhưng Na Jaemin mỗi ngày ăn sáng đều đã hình thành thói quen liếc nhìn sắc mặt cha mình, sau đó mới quyết định xem hôm nay nên ăn nhanh rồi chạy hay từ từ ăn rồi thong thả ngồi xe đi học.

"Jaemin, sao không nói gì? Cậu nói xem. Những thứ giáo viên tiếng Anh nói trên lớp, quốc tịch, quốc gia, tự mình vươn lên, tình yêu – bỏ qua cái này đi – sao phải nói nhiều đến thế? Chúng ta đã làm được chưa? Nếu chưa thì có cần không?"

"Hả?" – Hắn không nghĩ đến việc mình bị xướng tên, may sao bản thân vẫn đang giả vờ suy ngẫm. Nghe đến đây, hắn cũng không có đáp án, chỉ có thể mỉm cười.

"Cậu nghĩ xem, quan điểm không thể thành hiện thực, có phải quan điểm tốt không? Hay đó chỉ là điều hão huyền thôi?"

"Ừm" – Na Jaemin vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hai tay đan vào nhau – "Cậu vừa nói yêu đương, cũng rất quan trọng phải không? Thầy Lee Kwangsoo bảo, tình yêu, nam nữ, chỉ là để thử nghiệm đạo đức một con người... mà thôi."

"Gì chứ? Nói một tràng dài như vậy, cậu chỉ nhớ được hai chữ tình yêu" – Một người khác cười xấu xa – "Thích cô nương nhà nào rồi đúng không?"

Vừa nói ra đã thành đề tài mọi người quan tâm. Giờ tất cả mọi người chỉ chăm chú chuyện thích mẫu hình cô nương như nào, đi đến nhà thổ hay chưa, có hôn ước với con gái nhà ai chưa. Suy nghĩ của hắn đã chạy tới thế giới riêng của bản thân. Người kia đốt nhà xong đã chạy đi, và cũng không ai để ý ngọn lửa bắt nguồn từ đâu.

Hóa ra mọi ngày đều trôi qua như vậy. Đi học, nghe giáo viên ngoại quốc giảng những vấn đề khó hiểu, cùng bạn học xem những bộ phim mới, ngẩn ngơ qua ngày, tranh luận về những tưởng tượng không giới hạn. Thỉnh thoảng, khi bọn họ ra đường, hắn đi phía sau, đôi mắt vô định nhìn mọi người vui vẻ nô đùa, chơi trò đuổi bắt. Khi bị đuổi theo, hắn đều rất vui, không con dáng vẻ vô hồn như khi đàm đạo. Hắn thích chạy trên đôi chân của mình cho dù là không có mục đích gì hơn.

Không phải ai cũng như Lee Kwangsoo và Jiang Jing Ae, có thể viết ra những tác phẩm tràn đây lí tưởng lại sâu sắc. Và không phải ai cũng thông minh như vậy. Na Jaemin tự biết mình không thể hòa nhập được với nhóm người này.

Na Jaemin biết mình không thông minh, mãi mới đậu vớt được vào Yonsei, miễn cưỡng thành một sinh viên ngành Y, nhưng khi lên lớp, giảng viên nói gì cũng không hiểu. May sao cậu có quyển sổ ghi chép của một người chú là bác sĩ đã mất. Thật ra, muốn vào y cũng là vì mối liên kết này. Hắn dám nói rằng mình từ bé đã theo chân chú đi ra ngoài khám bệnh. Tuy rằng không phải bệnh nhân, nhưng cũng có một chút kiến thức.

Cha hắn cũng đồng tình với điều này, còn chuyện mỗi tuần phải đi nhà thờ, và đi học piano. Hắn thật ra không thích piano, mà thích đánh trống hơn.

Vì vậy, khi mà ông biết được nội dung lần gặp gỡ trước, đã giận đến mức gần như muốn lật nhà.

"Anh đang làm gì vậy? Đồ ngu, sao lại có thể làm loạn như vậy. Sao anh có thể quên nguồn cội như vậy. Sao tôi lại có đứa con không biết xấu hổ như anh."

"Con chỉ nói chuyện với bạn học."

"Đồ khốn! Anh đang làm phản đấy. Loại sách rác rưởi như này mà cũng đọc. Anh đây là muốn lật đổ nhà vua. Đừng quên, cái ăn cái mặc của anh là ai ban cho." – Cha tát hắn rất mạnh, tiếp tục hét vào mặt - "Gì mà vận động? Gì mà cải cách? Anh có hiểu gì không? Sinh viên thì nên học cho tốt, sau này đi làm bác sĩ, kế thừa nhà họ Na. Anh đâu phải không biết tôi chỉ có thể có một người con trai duy nhất là anh để trông cậy."

"Không phải..."

"Lần sau còn dám làm loạn với bọn họ, cẩn thận tôi nhốt anh lại."

Ông xé cổ áo hắn. Trên chiếc áo sơ mi trắng đầy những đồ ăn thức uống của bữa tối. Ông già chết tiệt ra tay không hề biết nặng nhẹ. Đánh chết con trai thì được, nhưng tuyệt đối không được buông lời phỉ báng một chế độ vương triều đã lụi tàn? Đây thứ luân thường đạo lý chết tiệt gì vậy?

Chỉ vừa mắng thầm vài câu trong lòng, chị ba đã bê một chậu và khăn đi tới phòng hắn, áp lên hai má sưng tấy, nói:

"Em đã là sinh viên đại học rồi, sao vẫn không biết cách nhìn sắc mặt cha vậy, nói dối vài câu cho qua chuyện không phải là xong rồi sao?"

Chị vừa về tới nhà, đã bắt gặp cảnh tượng em trai đang bị bố dạy dỗ thậm tệ. Bọn họ đều biết cha mình đối với đứa con trai mong mãi mới có này, không hề nâng niu yêu chiều, mà còn trói buộc bằng thiết quân luật, bức ép như dùng lửa trui rèn một thanh sắt để đập nát hắn. Nếu không có năm người chị bảo vệ, e rằng người con trai duy nhất này đã sớm bị bức điên rồi đánh chết. Mẹ sau khi sinh em gái xong đã mắc bệnh qua đời. Sau đó, cha càng nghiêm khắc với hắn hơn, mỗi lần gặp mặt đều nói "Nếu mẹ anh còn thì tốt rồi" đến tận khi tái hôn.

Có chút ù tai.

"Em chưa nói được gì."

"Em còn chưa kịp mở miệng."

"Không cần đâu." – Hắn cầm lấy chiếc khăn, áp lên mặt mình – "Sao em phải nịnh cha? Ông ấy có phút giây nào từng thương em chưa? Nếu không thì đừng nghĩ em phải giả vờ vâng lời. Em đã rất vâng lời rồi."

Chị biết hắn đang nói về chuyện thi đại học, làm bác sĩ, rồi những chuyện chưa từng từ chối khác, như những buổi uống trà chiều xem mắt. Cha yêu cầu gì, Na Jaemin đều làm theo.

"Chị đi ngủ đi." – Hắn nói – "Mãi mới về nhà một lần, mai em vẫn chờ chị dẫn em đi sở thú chơi."

"Được rồi. Cháu em cũng rất mong đó, vừa nói về nhà gặp chú Jaemin, không cần chị giục cũng đã sắp xếp xong đồ đạc rồi. Ấn mạnh lên, đừng thả tay ra, thế mới nhanh tiêu sưng được."

Cuối tuần đó, hắn gặp đứa cháu ngoại đã lâu không gặp, chị ba, cùng đi sở thú mới mở. Gần đường ray rất nhiều người, hắn cõng cháu trai trên vai, nhìn đám sư tử ỉu xìu bao người vây quanh.

Sau đó, bọn họ đi tới いちはつ ăn cơm tối. Cháu trai không ăn măng tây sốt xì dầu, mayonnaise rắc tiêu đen, bỏ hết sang đĩa của hắn. Ghét nó sao? Lần sau chú sẽ làm món măng tây ngon nhất cho con, đảm bảo sẽ khiến con thích măng tây. Chú phải cho thêm nhiều tôm, còn phải cho thêm bơ vừa thơm vừa đặc vào, rồi cho thêm mực nữa, muốn ăn gì thêm đó, tuyệt đối không thể dở được.

Sau ngày cuối tuần đó, Na Jaemin đeo một chiếc túi da lớn, bỏ nhà đi.

____________________

Một chiếc fic dài thấy tía luôn. Fic này viết bối cảnh lịch sử khá nhiều, cũng có nói một chút về tôn giáo. Tôn giáo mình còn biết một chút và tra được chứ lịch sử với vốn tiếng Hàn về mo của mình thì mình chịu á T~T. Mình nghĩ đây chắc có lẽ lại là một chiếc fic ghi chú và chú thích dài như sớ rồi. Nhưng chú thích hầu hết là mình tra trên mạng thôi,  nên có gì sai sót thì mọi người nói cho mình nhé.

Sách Phúc Âm: Trong Thiên Chúa, Phúc Âm còn gọi là Tin Mừng hay Tin Lành, à thông điệp về nước trời (Vương quốc của Thiên Chúa) về cái chết và sự phục sinh của Christ, cũng như về sự hòa giải của con người và Thiên Chúa. Sách Phúc Âm gồm bốn quyển, là bộ sách đầu tiên và quan trọng nhất của Kinh Tân Ước. (Kinh Thánh gồm hai bộ là Cựu Ước và Tân Ước). Bốn quyển đó bao gồm Phúc Âm Matthew, Phúc Âm Mark, Phúc Âm Luke và Phúc Âm John.

Thánh Matthew: Là một trong mười hai sứ đồ của Chúa, là tác giả của quyển Phúc Âm thứ nhất, là người thu thuế, biểu tượng là con người. Tên Matthew có nghĩa là "Món quà của Chúa". Ông xuất thân từ dòng dõi thế giá nên khi đó được đi học để nắm chức vụ quan trọng trong việc trị nước trị dân, cộng thêm quan hệ mật thiết với hoàng gia nên ông nắm giữ chức vụ quan trọng trong sở thuế.

Mình nghĩ đây là lí do bạn tác giả lấy một câu trong Phúc Âm Matthew (mình đoán vậy thôi chứ mình chưa đọc Phúc Âm, nhưng nếu không thì chắc cũng là tài liệu gì đó liên quan) để mở fic. Vì hoàn cảnh Jaemin trong đây cũng tương tự vậy á.

Đăng lên cho có động lực mà làm tiếp =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top