6.1. Hâm nóng tình cảm

Hoàng Nhân Tuấn lơ đãng nhìn xa xăm không có tiêu cực chẳng biết đích đến của ánh nhìn ở đâu, tay khuấy cà phê trong cốc như robot lặp đi lặp lại không nhanh không chậm, khuấy đến nổi cái cốc cũng muốn hóa lỏng theo cà phê luôn.

Lý Đông Hách bực bội, vẻ mặt ghét bỏ huơ tau qua lại trước mặt Hoàng Nhân Tuấn mà cũng chẳng thấy phản ứng gì, tức muốn lộn mề. Hẹn người ta ra đây ngồi để ngồi xem bức tượng này hả?

"Hoàng Nhân Tuấn mày bị ai nhập vậy, hay mày kẹp cổ tao như trước kia đi. Mày im lặng tao không quen."

Hoàng Nhân Tuấn chán nản ném cho Lý Đông Hách ánh nhìn ghét bỏ, tay phải tiếp tục khuấy cà phê, tay trái chống cằm, rầu tĩ lên tiếng:

"Lạ lắm"

"Cái gì lạ?"

Hoàng Nhân Tuấn ngó ngang ngó dọc, dò xét xung quanh như thể xem mình có bị theo dõi không, dí sát vào mặt Lý Đông Hách thều thào:

"Thì ông La Tại Dân nhà tôi ấy. Dạo gần đây lạ lắm."

Lý Đông Hách trời sinh có đầu óc suy diễn đỉnh cao, chỉ cần ánh mắt, sóng âm phát ra của Hoàng Nhân Tuấn là biết cái "lạ" kia là cái gì.

Lý Đông Hách đổi chỗ sang ngồi bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn, kéo ghế giảm khoảng cách giữa hai người.

"Nói tao nghe biểu hiện xem."

Hoàng Nhân Tuấn hơi ấp úng, đem chuyện riêng tư của gia đình ra nói thì chẳng phải việc hay ho gì, nhưng chỉ có Lý Đông Hách là đủ tin tưởng để cậu giả bày tâm sự trong lòng, hơn nữa Đông Hách dù sao cũng có kinh nghiệm hơn cậu.

Thấy cậu ấp úng, Lý Đông Hách chẹp miệng nôn nóng, cái thằng này cái tính ôm phiền muộn trong lòng là không bao giờ bỏ, có gì cũng phải nói ra thì người ta mới biết đường mà lần chứ.

"Bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng nay rồi."

"Bà mẹ nó, hơn một tháng rồi mà giờ mày còn ngồi đây ủ rũ, sao không nói cho tao biết sớm hả cái thằng ngốc này."

Hoàng Nhân Tuấn hoảng hồn vội nhảy lên bịt miệng cái đứa đang la làng la xóm chuyện không vui nhà cậu ở chốn đông người. Sau khi xác định không ai để ý thì tim mới nhảy về đúng chỗ, thở dài một tiếng, ngồi lại lên ghế, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm giúp cậu xuôi giọng.

"Nói chi tiết tao nghe xem."

"Ừ thì, hơn một tháng nay La Tại Dân hay về muộn hơn thường ngày, mà hơn hai phần ba là trên người lúc nào cũng có mùi rượu, có lúc trên người ảnh còn có mùi nước hoa nữa. Lúc đầu tao nghĩ chắc do ảnh đi gặp đối tác nên có hơi quá chén, chốn đông người không tránh khỏi ảnh hưởng mùi cho nhau."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn Lý Đông Hách một cái, thấy sắc mặt cậu ấy khó coi đến lạ nên tim cậu cũng đập theo, phỏng chừng Lý Đông Hách đang nghĩ điều cậu đang sợ sệt trong lòng.

"Còn gì nữa không?"

"Ừ thì dạo gần đây thì mùi rượu ít đi, thay vào đó là mùi nước hoa càng nồng mà mùi kiểu của con gái ấy, chứ không phải mùi mạnh mẽ như đàn ông đâu... Rồi...rồi...." Hoàng Nhân Tuấn hơi ngập ngừng, cậu cắn răng, chữ lên tới cuống họng rồi mà không biết làm sao thốt ra được.

"Rồi làm sao?" Đã sốt ruột mà còn bị thái độ ngập ngừng của Hoàng Nhân Tuấn làm cho ngứa ngáy tay chân, Lý Đông Hách không khỏi giận dữ hơi gằn tiếng hỏi lại.

" Hôm qua tao phát hiện trên áo của La Tạo Dân có dấu son."

Lý Đông Hách há mồm đỡ trán, Hoàng Nhân Tuấn thấy vậy cũng muốn khóc tới nơi.

Lý Đông Hách là người ngoài cuộc, lại có kinh nghiệm gia đình hơn so với Hoàng Nhân Tuấn, đương nhiên sẽ tỉnh táo hơn, vậy mà nghe cậu nói xong cũng phải á khẩu mất gần một phút mới khôi phục tinh thần.

Lý Đông Hách với tay lấy ly cà phê trên bàn uống ừng ực, quay sang thấy mát Hoàng Nhân Tuấn đỏ hoe mới vội nắm lấy tay cậu an ủi.

"Bình tĩnh đã nào. Vậy còn thái độ của anh ta với mày như thế nào?"

"Cũng ....cũng bình thường."

Tiểu tổ tông cả tôi ơi, sao mà ông thấy được bình thường hay vậy, đi sớm về khuya thế kia mà ông nói thái độ với ông bình thường. Tôi thấy đầu ông lú, à không mọc cái sừng rồi kia mà ông nói bình thường.

"Tao nói cho mày biết, mấy kiểu như La Tại Dân dù không có trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài thì ong bướm nó cũng không tha đâu. Không biết giữ là coi như mất."

"Nhưng trước kia Tại Dân đâu phải người như thế."

"Ông ngốc quá ông ơi, trước kia yêu nhau nó khác bây giờ sống chung như bạn đời rồi nó phải khác. Mấy thằng cha đó không biết hâm nóng tình cảm thì ra ngoài dễ bị cám dỗ lắm."

Hoàng Nhân Tuấn ủ dột, sao Tại Dân lại như thế được cơ chứ. Yêu nhau ba năm, kết hôn rồi sống với nhau cũng được gần bốn năm rồi. Phải nói tình yêu nào thì cũng có sóng gió, hai người cũng chia tay rồi quay lại, có lúc cãi nhau đến nỗi xem nhau như kẻ thù tưởng chừng không bao giờ gặp mặt nhau nữa, đường này anh đi thì tôi không bao giờ đặt chân tới. Nhưng cuối cùng hai người nhận ra họ vẫn cần nhau, tình cảm hai người dành cho nhau quá lớn không thể nói đoạn tuyệt là cắt đứt, nhưng sao bây giờ La Tại Dân thay đổi ư? Hai người vẫn không thể vượt qua lời nguyền bảy năm sao?

"Ngơ ngác cái gì đấy, mày có nghe tao nói cái gì không? Thằng đàn ông nào cũng thế, hơn nữa La Tại Dân cao phú soái, lại lanh mồm lanh miệng được sếp ưu ái cho đi tiếp chuyện với khách hàng nhiều. Bị cám dỗ là chuyện sớm muộn thôi."

"Nhưng tao cũng đi làm, cũng đi tiếp chuyện với đối tác nhưng tao có như thế đâu."

Lý Đông Hách bó tay. Trời ơi ông đây nói khô nước miếng mà đầu cậu chứa đất hay sao mà cứ ngu nga ngu ngơ thế không biết.

"Chúng ta thì khác, mình là người nắm giữ mấu chốt hạnh phúc mà. Tuy mày bị La Tại Dân đè nhưng người muốn mày đè cũng đâu có ít. Muốn hay không chủ yếu do mình thôi."

"Mày nói chuyện đàng hoàng được không, tao rầu thúi ruột rồi mà mày còn..."

"Tao vẫn không tin La Tại Dân là người thay lòng đổi dạ đâu."

"Thay hay không phải thử mới biết. Ông giời Lý Đế Nỗ nhà tôi cũng thế, lâu lâu phải biết cách hâm nóng tình yêu thì mấy chả mới không chán, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu mà. Hơn nữa mấy chả dễ bị mấy con hồ ly, tiểu tam dụ dỗ lắm."

"Nhưng mà thử bàng cách nào? Rồi hâm nóng hâm lạnh gì gì đó thì làm sao?"

Lý Đông Hách đưa tau lên sờ cằm ra vẻ suy nghĩ rất đăm chiêu, lâu lâu lại nhăn nhó mặt mày như kiểu "ca này hơi khó" nhưng không sao vì hạnh phúc của thằng bạn tri kỉ thì anh đây nguyện làm quân sư không công hiến kế đỉnh cao cho cậu nắm giữ tình yêu vậy.

"Ca của mày thì khó hơi của tao nhiều nhưng không phải là không có cách. Trước tiên mày phải tuyệt đối nghe theo lời của tao chỉ dẫn không được làm khác dù chỉ một một chữ."

"Chuyện của tao phức tạp vậy sao? Thôi được, dù sao mày cũng có kinh nghiệm hơn tao. Tao nghe lời mày vậy."

"Tốt. Trước hết mày cứ về quan sát tình hình cái đã. Nhớ phải quan sát thật kĩ từng li từng tí ngay cả hành động, biểu cảm của La Tại Dân rồi báo cáo cho tao biết để tao còn nghĩ kế sách đối phó."

"Được rồi, tao sẽ chú ý."

Lý Đông Hách vỗ vai Hoàng Nhân Tuấn như động viên cho cậu. Cố lên người anh em cứ tin vào Đông Hách tớ đây.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn ra xa xăm ngoài cửa, buồn bã thở dài một tiếng. La Tại Dân ơi là La Tại Dân tôi mà biết anh đào hoa thế này thì hồi đó tôi đá quách anh cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top