Chương 05
La Tại Dân khó có được một kỳ nghỉ phép, hiển nhiên là ở lỳ trong nhà tìm vui đến cùng. Mà đúng lúc Hoàng Nhân Tuấn đến cuối học kỳ, mỗi ngày hai người đều ở nhà phần lớn thời gian, một người nằm trên ghế sofa đọc kịch bản, một người ngồi trước bàn con đọc giáo trình làm bài tập.
La Tại Dân bảo Hoàng Nhân Tuấn nước đến chân mới chịu nhảy. Hoàng Nhân Tuấn không nghĩ vậy, còn nói bất kể thế nào cậu cũng ôm chân Phật. La Tại Dân thấy cậu bình thường đi học được chăng hay chớ, đến giờ mới chỉ mong sao mỗi ngày có hẳn 48 tiếng để học bài.
Trong thời gian này Hoàng Nhân Tuấn có về nhà một lần, vốn định tránh Hoàng Huệ nhưng vẫn bị bà chặn trên cầu thang. Hoàng Huệ tỉ mỉ quan sát cậu một lượt từ đầu xuống chân sau đó như cười như không lên tiếng: “Nghe nói anh yêu rồi?”
Tâm trạng Hoàng Nhân Tuấn chợt chùng xuống.
Đối với Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Huệ như dây leo độc, quấn chặt lấy cuộc đời cậu. Bà mãi mãi xuất hiện với tư thế thanh lịch nhìn từ trên cao, sau đó mỉm cười bóp nát từng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu. Hoàng Nhân Tuấn biết, rằng bà biết chuyện cậu hận bà, kể từ sau khi bà phá hủy tuổi thơ và tuổi xuân tươi đẹp của mình, cậu hận bà, nỗi hận đục khoét xương cốt bao phủ khắp máu thịt cậu.
Thế nên khi cậu và La Tại Dân trở về từ siêu thị, nhìn thấy chiếc Audi A8 quen mắt dưới bãi đỗ xe ngầm, tài xế mở cửa sau xe, ánh mắt Hoàng Huệ nhìn về phía Hoàng Nhân Tuấn hết sức phức tạp. Tuy nhiên Hoàng Nhân Tuấn không buồn nghĩ ngợi đã xông lên chặn trước mặt La Tại Dân: “Mẹ đến đây làm gì?”
Dường như Hoàng Huệ rất ngạc nhiên với người đàn ông xuất hiện phía sau cậu, ánh mắt đảo quanh thật lâu giữa cậu và La Tại Dân, tiếp đó như cười như không lên tiếng: “Nhân Tuấn, anh thích chơi bời mẹ cũng không cản, nhưng con mắt chọn đàn ông của anh chẳng ra sao cả.”
Hoàng Nhân Tuấn cười khẩy: “Tất nhiên tôi đâu biết chơi, nào biết nhìn người như mẹ. Làm sao so được với đàn ông mẹ chọn, một lòng một dạ với mẹ mà bị mẹ thẳng chân đá bay vẫn không trách móc không hối hận...”
Còn chưa nói hết, mặt Hoàng Nhân Tuấn đã bị tát lệch sang một bên, Hoàng Huệ thu tay về, nét mặt lạnh nhạt nhìn cậu: “Đã bảo không được phép nhắc lại chuyện này rồi cơ mà.”
“Mẹ đã dám làm vì sao không dám nói!”
Bàn tay giơ lên lần thứ hai chuẩn bị giáng xuống, nhưng cảm giác đau đớn mãi không thấy, Hoàng Nhân Tuấn mở mắt phát hiện La Tại Dân vốn đứng sau lưng mình giờ đang đứng bên cạnh tóm chặt bàn tay dừng giữa trời. Khi Hoàng Nhân Tuấn định bảo anh không cần ra mặt, chuyện không liên quan đến anh, La Tại Dân vung cổ tay kia đi, mặt mũi lạnh lùng không có một chút xíu hòa nhã nào, cứ như đang trách cứ: “Bà không thương em ấy thì để tôi thương.”
May mà giờ này bãi đỗ xe ngầm không có người khác, La Tại Dân xách túi đồ, tay kia ôm vai Hoàng Nhân Tuấn đi về phía cửa thang máy, để lại Hoàng Huệ còn đang ngơ ngác đứng im tại chỗ, cho đến khi Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân bước vào thang máy dần dần đóng cửa, Hoàng Huệ mới nở nụ cười cay miễn cưỡng.
Một cái tát của Hoàng Huệ hoàn toàn không nương tay, in dấu đỏ trên một bên má Hoàng Nhân Tuấn, còn sưng phù lên, thậm chí còn có vết xước bị nhẫn trên ngón áp út của Hoàng Huệ lờ mờ cào qua. La Tại Dân đau lòng ôm mặt cậu, cầm trứng gà mới luộc chín bóc vỏ nhẹ nhàng lăn trên má cậu, trên má đau rát, khiến La Tại Dân tiếc thương vuốt ve má cậu.
“Sao em lại đứng chắn đằng trước, nên là anh bảo vệ em mới phải.”
“Bà ấy ra tay tàn nhẫn, ai biết được sẽ nói gì làm gì. Ngộ nhỡ làm anh bị thương bị sao, em không muốn bạn trai của em bị thương.” Nói xong Hoàng Nhân Tuấn ngậm miệng, ánh mắt cũng không dám nhìn vào đối phương, lời cậu buột miệng nói ra không nhớ chừng mực, Hoàng Nhân Tuấn nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Trái lại La Tại Dân vẫn nhẹ nhàng lăn trứng trên má, hai mắt khẽ nâng lên liền bắt gặp ánh mắt do dự của đối phương. Chắc là cái tát ban nãy, đau đớn trong nháy mắt khiến ánh nước long lanh trong mắt cậu, hệt ánh sáng lấp lánh trên mặt dòng suối chảy qua cửa nhà trong ký ức tuổi thơ.
Anh cúi đầu, trán kề trán, giọng nói khẽ đến mức gần như nỉ non: “Ai là bạn trai em cơ?”
Hoàng Nhân Tuấn ngẩng mặt lên, chóp mũi hai người chạm nhau, cậu cố lấy hết can đảm vòng tay ôm cổ anh, ngửa mặt hôn lên môi anh: “Anh làm bạn trai em nhé?”
Vì hành động của cậu nên hô hấp của La Tại Dân hơi nặng nề, tay thoáng dùng thêm sức đẩy Hoàng Nhân Tuấn ngã xuống ghế sofa, anh cúi người xuống, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve đôi môi cậu.
“Được.”
Một câu nhận lời khiến gò má Hoàng Nhân Tuấn từ từ ửng đỏ, trong mắt dập dềnh sóng nước. La Tại Dân nhẹ hôn môi cậu, Hoàng Nhân Tuấn không chịu yếu kém khẽ cắn một cái lên khóe môi anh, như thể hai người đang chơi trò đuổi bắt khiêu khích nhau.
Cho đến khi La Tại Dân chân thành sâu sắc nhìn cậu chăm chú, cúi người thu nụ hôn của cậu vào túi, Hoàng Nhân Tuấn dần hòa tan dưới người anh, La Tại Dân liếm vành tai cậu làm cho Hoàng Nhân Tuấn nhạy cảm run rẩy, anh nở nụ cười, bàn tay nóng bỏng men theo eo cậu thò vào dưới vạt áo...
La Tại Dân bế Hoàng Nhân Tuấn vào nhà tắm giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt cậu lên giường, vén chăn cẩn thận, từ đầu đến cuối Hoàng Nhân Tuấn luôn trong trạng thái ngủ mơ màng. La Tại Dân không phải người có nhu cầu cao, nhưng vừa rồi quả thực đã hơi hung hãn với Hoàng Nhân Tuấn.
Lúc tiến vào, Hoàng Nhân Tuấn hai mắt ngấn lệ mờ mịt ôm cánh tay anh, hơi thở phập phồng không ổn định.
“Anh không được quên, em giao lần đầu tiên cho anh rồi, anh không được phép không cần em!”
Nước mắt rơi vì cao trào thấm đẫm khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn, nơi hai người kết hợp bên dưới cũng chảy nước một mảng lớn. Khi đó Hoàng Nhân Tuấn vừa khóc vừa rên rỉ còn nhất định muốn nói ngắt quãng: “Em yêu anh, La Tại Dân, em yêu anh...”
Dư vị cao trào rất lâu sau chưa hết, La Tại Dân ôm câu vào lòng, đáp lại tình yêu của cậu, dạt dào vui mừng: “Anh yêu em, Hoàng Nhân Tuấn, La Tại Dân cũng yêu em.”
Đang ngồi bên mép giường ngắm khuôn mặt cậu khi ngủ, nhìn bộ dạng ngủ say của cậu lại không nhịn được gạt sợi tóc mái trên trán cậu sang bên rồi đặt một nụ hôn lên đó. Lúc này điện thoại trên tủ đầu giường đột ngột đổ chuông. La Tại Dân đảo mắt qua, trên màn hình nhấp nháy một chữ.
Mẹ.
Nhìn người trên giường đang say ngủ, bất kể thường ngày có thể hiện bướng bỉnh và xem thường Hoàng Huệ đến đâu thì suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ khát khao tình mẹ.
Anh nhận điện thoại, ngay giây đầu tiên đã nghe thấy giọng nói nhã nhặn của Hoàng Huệ truyền qua sóng điện từ: “Muốn biết anh đã chọn một người đàn ông như thế nào không?”
La Tại Dân nhẹ nhàng lên tiếng: “Là tôi.”
Nửa tiếng sau La Tại Dân cúp điện thoại, đi đến bên giường vén chăn lên rồi nằm xuống cạnh Hoàng Nhân Tuấn, sau đó duỗi tay kéo cậu ôm vào lòng. Có lẽ động tác hơi mạnh đã quấy rầy tới Hoàng Nhân Tuấn đang ngủ say, nhưng cậu chỉ khẽ động một chút rồi tìm tư thế thoải mái trong lòng anh tiếp tục ngủ say. La Tại Dân vùi đầu trên đỉnh đầu cậu, tham lam cảm nhận hơi thở của cậu, chầm chậm nhắm mắt lại.
-
Một ngày, Hoàng Nhân Tuấn nằm sấp trên ngực anh, buồn chán cùng anh đọc kịch bản. Hoàng Nhân Tuấn hỏi anh bao nhiêu thoại như thế này học kiểu gì, đổi lại thành cậu có khi nổ đầu từ lâu rồi.
“Em học thuộc kiến thức chuyên ngành của em thôi là tốt lắm rồi.” Nói đến đây, La Tại Dân chợt hỏi cậu có kết quả thi hết kỳ rồi phải không, có bị trượt môn nào không.
“Còn lâu em mới trượt nhé! Anh coi đầu em như nắm bột nhão thật hay sao!”
Hôm qua La Tại Dân định quay về đoàn phim, xe đã đến dưới lầu nhà anh rồi, tổ sản xuất thông báo với anh bắt đầu từ tuần sau sẽ quay phân cảnh quan trọng tại sân bay, nên bảo anh không cần quay lại nữa. La Tại Dân vui vẻ nhàn tản, gửi một tin nhắn cho Chử Sở rồi về nhà.
“Khi nào anh đi quay phim?” Hoàng Nhân Tuấn nhớ đến nữ chính trong bộ phim này lúc trước là thành viên nhóm nhạc nữ, hiện giờ đổi sang làm diễn viên. Trẻ con mà, có ai không thích ngắm thần tượng đâu. La Tại Dân nghe cậu nói “ý tại ngôn ngoại”, quả nhiên nghe thấy cậu hỏi tiếp anh đến sân bay quay phim có thể đưa em đi xem không.
“Em muốn xem cái gì?”
“Muốn xem anh quay phim chứ gì.”
Cố gắng kiểm soát nét mặt, bĩu môi không vui: “Anh còn không hiểu em quá đi, em muốn đến xem nữ chính thì có! Ha!”
Hoàng Nhân Tuấn luôn bảo cậu không thích làm nũng, ai bảo cậu làm nũng cậu sẽ giết kẻ đó, nhưng cậu đâu biết cậu vô tình nũng nịu mới là chết người nhất: “Đi mà, đi mà, Tại Dân? Nana?”
La Tại Dân không trêu cậu nữa mà ôm cậu nhận lời, còn nói cho câu biết nhược điểm nhìn vào mắt cậu là sẽ mềm lòng của anh, cứ tiếp tục như vậy dù cậu có muốn trăng sao trên trời anh cũng nghĩ cách hái xuống cho cậu.
Hết chương 05.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top