lần đầu hai ta gặp gỡ

Tôi và hắn học chung với nhau từ khi bước vào cấp 3, tôi tự đánh giá mình là một đứa trẻ tươi sáng, lạc quan và một chút nghịch ngợm. Trái với tôi, hắn ta ngay từ đầu nhận lớp đã vác lên mặt dáng vẻ điềm đạm và trầm lắng, thật sự rất ra dáng vẻ một học sinh gương mẫu top đầu toàn trường.

Thế nhưng tôi chẳng hiểu tại sao, cái dáng vẻ tĩnh lặng chết tiệt đó của hắn ta,

Tôi lại rất thích, thích đến chết đi được.

Tôi gay. Nhưng tôi chẳng sợ sệt gì cả, và cũng chẳng giấu giếm gì giới tính của chính mình. Tôi luôn tự tin với bản thân và luôn muốn cho mọi người thấy sự lạc quan hiện đại của một gay-z là như thế nào.

Với cả, tôi nghĩ, đâu chỉ mình tôi trong lớp này là gay đâu, nhỉ?

Mà đúng thế thật. Tôi tìm được những người bạn "đồng điệu với tôi" ở trong lớp, tụi tôi bắt chuyện và làm bạn với nhau ngay từ những ngày đầu tiên, cứ như đã quen từ trước vậy.

Tôi làm quen gần như với cả lớp, đến khi lại gần hắn, cũng với dáng vẻ vui vẻ đấy của tôi, tôi chìa tay ra và niềm nở muốn làm quen với bạn mới đẹp trai này

"Chào cậu, mình là Donghyuck, làm quen với nhau nhé"

"..."

Tay tôi để nguyên như thế chắc tầm 2 phút đấy, thế mà hắn ta chỉ cúi gầm mặt xuống quyển sách trước mặt mà chẳng thèm ngó ngàng đến tôi. Này, tôi đang chào cậu đấy tên mọt sách!

Đến khi chừng cánh tay tôi như muốn rụng thì tên kia mới bắt đầu chú ý tới tôi, hắn khẽ đưa mắt nhìn, không bắt, "Chào cậu", đáp như không đáp rồi tiếp tục nhìn vào quyển sách.

Cái khỉ gió, bạn mới gì kì vậy trời?

Tôi mất tự nhiên hẳn, chỉ cười lại một chuyến rồi sau đó đi qua đám bạn mới quen mà chơi, chẳng ngó ngàng đến hắn, nhưng vẫn liếc nhìn được bản tên được cài trước ngực trái, cái họ vừa lạ vừa đẹp.

Na Jaemin, cậu được lắm.

Donghyuck đi được một quãng rồi, mắt hắn khe lay động một chút, ngước lên nhìn bóng lưng, rồi tiếp tục với quyển sách đang dang dở.

.

"Bạn vẫn còn giận anh vì chuyện đó sao?"

Tôi và hắn ta bây giờ đã là người yêu của nhau, đang ngồi trong lòng người hiện tại để vui vẻ kể lại chuyện làn đầu hai ta gặp gỡ nhau như thế nào. Bây giờ thì bọn tôi sắp đá ra khỏi ghế nhà trường rồi, ngồi kể lại một chút trước khi rời khỏi mái đỏ ghế vàng cũng không mất mát gì.

Cơ mà càng kể lại càng thấy bực, tủi thân cũng nhiều. Tôi giở giọng trách móc nhưng không dám lớn tiếng, tay vân vê vẽ vòng tròn trong ngực hắn, thỏ thẻ:

"Nghĩ làm sao mà không giận được chứ hả?" Giọng cậu như trách móc hắn. "Bạn như xem em không tồn tại gần cả nửa học kì đó! Bắt chuyện với bạn lại chủ được nghe giọng bạn vài ba câu, em tưởng bạn thật sự không thích em đến như vậy..." như một bé gấu nâu đang xù lông vậy, đáng yêu quá đi mất! Phải dỗ bé thôi.

"Được rồi, bạn đừng giận nữa. Chỉ là anh khi đó vẫn chưa từng trải qua cảm giác chớm nở bao giờ, nhạt nhẽo và chán ngắt." Anh nhìn cậu, thấy cậu dựa vào ngực anh im lặng nghe anh kể, anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, tiếp tục.

"Bạn biết không, ngay từ lần đầu nhận lớp, được nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ và phấn khích của bạn, anh đã có cảm giác với bạn rồi, không đùa đâu nhé. Ừm, chỉ là anh còn quá nhút nhát, anh chỉ nhìn bạn từ xa thôi. Anh mong chờ phút giây bạn đến bắt chuyện với anh, vậy mà bạn cuối cùng cũng đến, anh thực sự vui lắm. Bạn tha lỗi cho anh nhé, là do anh khi ấy quá nhút nhát thôi."

"Em cứ nghĩ... bạn biết em là gay nên bạn muốn tìm cách tránh xa em ra." Giọng cậu nhỏ dần đi.

"Sao em lại nghĩ anh là người kì thị người phi giới tính thế?" Anh hơi chút ngạc nhiên, nhưng lại quay lại dỗ dành bạn bé của mình.

"Bạn biết không, trước khi gặp bạn, anh cũng nghĩ mình sẽ là nam thẳng. Nhưng kể từ khi nhìn thấy bạn, anh biết mình đã bị bạn đánh cắp mất trái tim rồi."

Cậu cúi mặt vào ngực hắn sâu hơn một chút, như để che đi cảm xúc của mình lúc này vậy. 'gì vậy chứ, ngại chết đi được' nhưng sự ngượng ngùng lại được hắn thu vào tầm mắt nhìn cậu cả rồi. Nhìn xem, đôi tai đỏ ửng lên hết rồi kia kìa.

Đáng yêu quá đi mất.

Em đáng yêu như vậy, tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra thế này? Lỗi của anh, lỗi của anh em ơi

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cậu, bắt cậu nhìn vào ánh mắt của hắn. Ánh mắt như xoáy sâu vào tâm trí của cậu cùng với những lời hắn sắp nói như thể sẽ khảm vào tâm trí cậu mãi mãi. Hắn nhẹ nhàng rơi một nụ hôn ngay khoé môi của cậu, rồi trở lại nhìn vào mắt cậu:

"Anh biết mình khi ấy đã ngốc đến nhường nào mới không nhận ra tình cảm của em dành cho anh cơ chứ. Anh thật xấu xa phải không?" Hắn áp lòng bàn tay vào bên má cậu, xoa xoa. "Mọi hành động của em anh đều biết cả, em luôn nhìn anh mỗi khi anh chăm chú nghe giảng, em biết anh học hành nhiều nên lúc nào cũng lén để đồ ăn thức uống dưới hộc bàn của anh, anh đều biết hết. Trách là trách anh quá ngu ngốc, vì không nhận ra tấm chân tình của em dành cho anh"

"Đồ ngốc này, đừng trách bản thân mình nữa mà" Cậu đáp lại lời của hắn, tay kia nắm lấy bàn tay đối phương đang để trên má mình hai bàn tay đan vào nhau, siết chặt không rời.

"Em không hề trách bạn, cũng không hề lo lắng rằng liệu mình có được đáp lại tình cảm hay không. Em chủ nghĩ rằng, cả quãng đường cấp 3 này, được thấy bạn và được thích bạn, thì em đã vô cùng mãn nguyện rồi. Vì trong lòng em thành thật mà nói, vẫn mong bạn sẽ kiếm một người thật tốt để đi bên cạnh thật lâu, thật lâu mà thôi."

"Không phải chúng ta bây giờ đã ở bên nhau rồi sao? Em chỉ quan tâm đến hiện tại mà thôi, anh đừng nghĩ về quá khứ nữa, nhé"

Hắn nhìn cậu một hồi lâu, như thể để nhìn lại bản thân mình có thực sự xứng đáng với những tình cảm em ấy dành cho mình hay không. Đoạn, anh ôm chầm lấy cậu, đặt cằm lên vai cậu, nhỏ giọng nói

"Anh sẽ không thề thốt gì ở đây cả. Nhưng anh nhất định sẽ dành cho em những gì tốt đẹp nhất, ấm áp nhất dành cho em. Anh có lẽ hơi khô khan trong lời nói, nhưng anh sẽ không để em chịu thiệt thòi bất kì điều gì đâu.

Anh yêu em, rất nhiều."

Cậu ngồi trong lòng anh siết chặt vòng tay hơn, mỉm cười gật gật đầu. Đâu cần anh phải nói như thế chứ, ta ở bên nhau là đủ rồi không phải sao, vậy mà nói rằng mình không nói hay chứ cái đồ đẹp trai dẻo miệng này!

"Em cũng thế"

.

"Cậu hẹn tôi đến đây vì chuyện gì vậy Donghyuck?"

Mất mát gì nữa đâu hyuck ơi, nói luôn đi nào.

"Jaemin, tôi, tôi thích cậu. Thích cậu từ lúc khi vào, vào cấp 3 cơ." Chết rồi, tôi lại lúng túng nữa rồi, đã chuẩn bị rất kĩ rồi cơ mà. "Tôi chỉ muốn nói ra hết những gì trong lòng thôi,..."

Vì tôi sẽ bức chết nếu không nói mất.

"Có lẽ là lần cuối tôi nói lời này với cậu. Nhưng tôi thích cậu, Jaemin à. Cậu không cần đáp la-"

Jaemin không để cậu nói hết câu, hắn bước một bước dài đến trước Donghyuck, vừa vặn với tầm nhìn của cậu, một thấp một bé.

"Tôi cũng thích cậu, Donghyuck. Không có gì là lần cuối ở đây cả."

Dưới tán cây phượng hè đỏ rực năm lớp 11, có một đôi bạn đã va phải vào tim nhau như vậy.

_________________________
Lần đầu mình viết và công khai thế này cho chiếc otp bé nhỏ của mình ㅠㅠ mong mọi người sẽ thích nó, mình sẽ cải thiện nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top