Chương 22. Dã ngoại

Mọi chuyện diễn ra vô cùng đột ngột lẫn suôn sẻ ngoài mong đợi khiến Reo có chút khó tin. Ngay sau lần mặn nồng ấy Nagi thưởng nóng cho Reo một vé đi dã ngoại ngoài trời, hắn còn tinh vi chọn một địa điểm hoang vu hẻo lánh, trông chẳng khác nào chốn con người chưa từng đặt chân tới còn hai người là những nhà du hành đầu tiên. Hắn âm thầm sắp đặt mọi thứ, từ nơi ở đến thời gian lẫn cả đồ dùng, để sát hôm đi rồi mới thông báo cho Reo một tiếng. Cậu khoanh tròn ngày 14/10 trên lịch, thầm nghĩ ngợi rồi vẽ ra đôi điều.

Reo cũng ngờ ngợ khi Nagi lại dễ dàng đồng ý vậy, lại còn chủ động sắp xếp mọi thứ nữa chứ. Trong tưởng tượng của cậu, hắn chỉ chấp nhận cho khỏi mất lòng chứ sẽ trì hoãn chuyến đi chơi mãi, không để cho Reo có cơ hội lẻn ra thế giới bên ngoài. Cậu đoán hắn cũng đề phòng việc Reo trốn thoát nên sẽ chọn một nơi xa nhà dân, sâu tít tận trong rừng rú hoang sơ để cậu không có cơ may rời khỏi tên ác ma đó.

Tin mừng này đến quá nhanh nên Reo chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, thứ quan trọng nhất cậu cần lúc này là tâm thế vững vàng và một cái đầu lạnh để đưa ra những quyết định khôn ngoan nhất, bởi Reo biết nếu bỏ trốn bất thành, Nagi sẽ bùng phát cơn phẫn nộ, hắn không bao giờ có thể tha thứ và càng giam hãm cậu chặt chẽ hơn. Chính vì vậy, mọi phương án đều cần chuẩn bị kĩ lưỡng, nếu không sai một ly thì đi một dặm.

__________

Bốn rưỡi sáng, lơ mơ ngái ngủ, Reo đã bị bác đồng hồ chăm chỉ nhưng đôi khi hơi khó tính gọi dậy cho bằng được. Cậu uể oải dụi mắt đi chầm chậm vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Nagi đã thức dậy từ bao giờ, đang lục cục sắp lại đồ. Đánh răng rửa mặt xong, Reo thay quần áo rồi theo hắn ra cửa. Ở đó có một chiếc ô tô chễm chệ chờ đợi.

Hắn xách va li, mở cốp xe rồi để vào đấy. Trước khi cậu bước chân ra khỏi cánh cửa, Nagi đã còng tay Reo lại bằng một chiếc còng số tám, y chang như bắt tội phạm vậy :
"Hơi bất tiện một chút nhưng nó sẽ không làm em đau đâu." - nói xong hắn hôn chụt vào trán cậu.
"Không sao đâu, đi nào Sei."

Tay nắm cửa ngăn cản Reo bước ra bên ngoài nay được mở toang, cảnh vật xung quanh mới buồn tẻ làm cậu có chút mất hứng. Chung quanh chẳng cỏ cây hoa lá gì hết trơn, chỉ có tấm thảm cỏ mơn mởn phủ xanh đồi trọc. Gió mát lùa nhẹ qua mái tóc Reo, những lọn tóc tím bay phấp phới trong làn gió nhẹ, tuy vậy mùi thơm dịu hiền của cỏ cây đất trời làm Reo sảng khoái. Cậu vươn mình đón nắng mới, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy cậu, làm Reo cảm nhận được bản thân như thể được tiếp thêm năng lượng để chào đón ngày mới.

"Aidaaa... Thoải mái ghê." - Cậu phấn khích reo vui.
"Nhìn em vui vẻ vậy tôi cũng vui lây." - Nagi mỉm cười nhìn Reo với ánh mắt trìu mến, hắn thích những nụ cười của cậu, bởi chúng tỏa sáng hơn cả mặt trời.
"Thôi nào, lên xe đi Reo." - Nagi mở cửa ghế lái phụ.
"Vâng."
Chiếc xe bon bon chạy luôn. Nhà cửa, cây cối như những thước phim quay nhanh cứ vùn vụt.

Những cánh rừng trên khắp đất Mỹ đều xanh tốt đem lại khí sự dịu mát cho đất và người. Nhờ khí hậu Địa Trung Hải thuận lợi cho việc phát triển nhiều loại rừng, cũng là nơi tốt nhất để cư trú cho vô số loài động vật hoang dã. Mỗi cánh rừng chứa đựng những vẻ đẹp kì bí hoang sơ đến lạ, vẻ đẹp diệu kì mà mẹ thiên nhiên muốn dành cho tất cả chúng ta những ai biết quan sát, yêu và khám phá thiên nhiên.

Trong khu rừng ấy có quá nhiều cảnh đẹp và ấn tượng làm Reo choáng ngợp, trước đây cậu hay đi đây đi đó nhiều cùng gia đình, khám phá các di tích cổ hay đi bộ trên những hoang mạc nóng bức, chinh phục những đỉnh núi hoặc tận hưởng cuộc sống nô nức ở đô thành cậu đều quen rồi, đến nay được chiêm ngưỡng cảnh đẹp thơ mộng của thiên nhiên làm Reo phải kinh ngạc mở to hai con mắt.

Bắt đầu vào rừng, hắn lái đi loanh quanh giữa bao la thiên nhiên huyền diệu và tươi mát. Bao trùm là đoạn đường đất ẩm là nấm. Nấm mọc rất tốt. Những cây nấm rừng giống như một thành phố nấm, mỗi chiếc nấm như một lâu đài kiến trúc tân kì. Cậu cứ ngỡ mình như một người khổng lồ đi lạc vào kinh đô của vương quốc những người tí hon với những đền đài, miếu mạo, cung điện lúp xúp dưới chân. Khung cảnh trở nên hết sức huyền bí giống như lạc vào một trong những câu chuyện cổ tích nổi tiếng của nhà văn Andersen vậy.

Vì là rừng hoang dã cho nên những tầng lá to che phủ toàn mặt đất. Mặt trời chiếu xuống đất những tia sáng ấm, nắng rọi qua kẽ lá soi xuống mặt đất những ánh nắng của thời ban trưa. Tiến sâu vào khu rừng âm thanh bắt đầu được phát lên bất ngờ, không phải là sự im lìm đến huyền bí như chúng ta thoáng nghĩ. Những loài muông thú chuyền cành và di chuyển dưới mặt đất thoắt ẩn thoắt hiện rất sinh động.

Những con vượn bạc má ôm con gọn ghẽ chuyền nhanh như chớp. Những con chồn sóc với chùm lông đuôi to đẹp vút qua không kịp đưa mắt nhìn theo. Những con nai vàng đang ăn cỏ non, giẫm trên thảm lá vàng tuyệt đẹp làm sao. Chú nai vàng ngơ ngác khi thấy chiếc ô tô đen bóng tiến lại gần, lúc đầu còn hiên ngang đứng ngắm chiếc xe, sau khi xe nổ động cơ thì liền hốt hoảng dùng cặp giò mảnh khảnh chạy vút. Chỉ cần như vậy cảnh rừng đã hứa hẹn đầy những điều bất ngờ lí thú.

Đi tiếp, Reo tìm thấy khu rừng khộp nổi tiếng với vẻ đẹp như rừng mùa thu. Cậu còn nhớ nhung cảm giác lúc đó, Reo phát hiện nó với niềm thích thú, trầm trồ đến lạ. Reo không tin vào mắt mình nữa, cậu phải lấy tay dụi mắt mới dám tin bởi bao trùm toàn khung cảnh ấy là màu vàng. Cảnh vật nhuốm màu vàng ấm áp. Khung cảnh ấy bình yên và không hề thiếu sức sống với những điểm nhấn ấn tượng của thảm lá xanh rì hiện lên giữa trời xanh.

Nhiều lần thấy vật lạ, Reo còn vô tư huých vai Nagi hỏi xem nó là cái gì, nó có hại hay không. Nhìn Reo hồn nhiên như đứa trẻ lên ba, hắn rất mãn nguyện và xiêu lòng. Reo đã thoải mái bắt chuyện với hắn y như thời hai đứa còn là sinh viên, điều này làm Nagi chút nhiều nhớ nhung cái thời học trò non trẻ ấy. Chuyến đi này tựa như một giấc mộng đẹp với cậu, và cả với hắn nữa. Reo được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tự nhiên, còn Nagi được ngắm nhìn một Reo tươi tắn, rực rỡ hệt thời niên thiếu.

Bỗng chốc hai người quay về làm một cậu thiếu niên chỉ mười tám, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau thấu hiểu đối phương. Dường như đây là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất hành trình, nhưng khởi đầu một cơn bão tố luôn luôn là những thước phim đẹp đẽ. Điều đó nhắc nhở chúng ta phải biết trân quý những thứ tốt đẹp mình đang có, vì chẳng bao lâu sau, mọi thứ cũng đều cuốn gói mà bay đi mất.

Sau hai tiếng lái xe trên đường, cậu cảm nhận được địa điểm dã ngoại đã hiện hình ngay trước mắt, hắn đã dựng sẵn lều, chuẩn bị vỉ nướng BBQ theo nguyện vọng của Reo và còn sắp xếp lửa trại. Khung cảnh thật ấm áp làm sao! Hệt như cậu đang sống trọn vẹn với mẹ thiên nhiên vậy. Lúc Nagi chuẩn bị đồ thì Reo được mở khóa còng tay để tự do đi khám phá xung quanh. Để đề phòng, hắn còn dặn dò :
"Em biết em không thoát được khỏi anh đâu, nên đừng cố phí công làm gì."
Reo ậm ừ cho qua, trong đầu đã sớm vạch sẵn con đường tẩu thoát.

Chung quanh tất nhiên là vô vàn cây cối, thậm chí có những chú cáo ranh mãnh đi lởn vởn quanh túp lều của hai người, chực chờ cơ hội con người không để ý mà vụng trộm miếng thịt đỏ tươi hấp dẫn. Vì Reo chỉ được đi vòng quanh khu vực Nagi cho phép, nên tầm hiểu biết của cậu về nơi này còn hạn chế. Ngoài cây cỏ, Reo phát hiện ra một cái ao to đầy cá, mặt nước trong veo in hình cậu trên mặt hồ. Nhìn ngắm mình qua làn nước xanh biếc, Reo thấy một con người phải sống trong cảnh tù túng, bị giới hạn bởi chính người thân yêu mà mình trân trọng.

Cậu buồn thay cho số phận hiu quạnh của mình, nhưng chí ít Reo không cô đơn khi có đứa bé bầu bạn. Giờ con cũng đã đến tháng thứ ba, đánh dấu mốc một tháng rưỡi bị hắn nhốt giam trong ngục. Khác với bà bầu to bụng dễ lộ, bụng cậu phình ra không đáng kể, Nagi cũng chỉ đơn giản nghĩ trước đó cậu quá gầy, ở với hắn cho ăn uống đầy đủ là nom cậu đầy đặn hơn hẳn.

Những chú hải âu sà cánh bay xuống mặt ao, dùng chiếc mỏ to, dài và dẹp mà ngoạm cá. Lần đầu tiên mới nhìn thấy chim hải âu ở cự li gần như vậy, to gấp đôi chim bồ câu, lông mốc xám. Hai ba con, năm bảy con, xòe rộng đôi cánh lượn sát trên mặt ao, như đưa võng để bắt mồi. Con chim hiền lành, cần mẫn, thỉnh thoảng lại cất tiếng kêu "chéc chéc" gọi bạn.

"Em thích chứ?" - Nagi đứng đằng sau lên tiếng, làm Reo giật nảy mình.
"Tất nhiên là rất thích rồi, cảm ơn anh."
"Reo đã đói chưa để anh nướng thịt, dù gì em cũng chưa ăn sáng mà." - hắn ân cần hỏi han.
"Hì hì, chút xíu này không đáng bận tâm."
Dù miệng bảo không đói nhưng bụng lại reo ọc ọc. Bụng dạ cậu đúng là chất phác, thật thà mà.
"Phư phư... Có vẻ như cơ thể em khá mâu thuẫn đấy." - nghe đến đây Reo đỏ mặt ngượng ngùng, tay ôm nhẹ cái bụng báo đời làm chủ nhân ngại đến chín mặt.

Hắn để những miếng thịt tươi sống lên vỉ nướng. BBQ thực sự là một hành trình khám phá với sự đa dạng và sáng tạo trong cách thưởng thức của từng quốc gia trên thế giới. Mỗi nơi lại có phong cách BBQ riêng, tạo nên những món ăn độc đáo và hấp dẫn. Ở Mỹ, BBQ thường đa dạng với các loại thịt như heo, bò, và sườn được tẩm ướp bằng muối, tiêu, tỏi và gia vị khác theo khẩu vị cá nhân.

Nước sốt đa dạng như nước mắm, sốt BBQ hoặc các loại sốt đặc biệt tạo nên vị đậm đà và hấp dẫn cho thực phẩm. Quá trình nướng trên lửa than đỏ hồng là bí quyết để tạo ra một món BBQ hoàn hảo. Lửa than tạo nhiệt độ cao, tạo vỏ ngoài giòn và màu sắc hấp dẫn. Quay thịt đều để đảm bảo nhiệt độ và lớp vỏ không bị cháy, trong khi bên trong thịt mềm mịn, ngấm hương vị của nước sốt và gia vị.

Mùi thơm của thịt cuốn hút đến lạ thường, nó làm say đắm những con người bụng dạ trống rỗng, là "thiên thần cứu cánh" cho Reo ngay lúc này đây. Tận hưởng từng miếng thịt bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ướt làm Reo thấy sảng khoái làm sao. Nagi cũng góp vui mà mời cậu một ly Tempranillo Rosé vì chai vang hồng đó có cả hai đặc điểm của vang trắng và vang đỏ nên dễ dàng phù hợp với cả bữa nướng BBQ. Tiếc là bà bầu không nên có men rượu vào người nên Reo một mực từ chối, bản thân thay rượu bằng một cốc nước trái cây mát lạnh.

Dù vậy, tất cả những thứ trên chỉ là màn dạo đầu cho mục đích thực sự của chuyến đi lí thú này. Mặt trăng đã sáng tỏ, vàng và nhọn như một chiếc ngà non đã ló ra khỏi đỉnh núi phía xa xăm. Bầu trời đêm muôn vàn ánh sao sáng. Gió lồng lộng trên những ngọn cây cao nhưng trong rừng thì hoàn toàn yên tĩnh. Đôi khi có tiếng gió luồn lách qua những kẽ lá, tạo nên một âm thanh khẽ khàng trong đêm.

Khi khác, có những chú cáo con lạc nhà chạy xung quanh đống lửa trại với mong muốn một chút trợ cấp thức ăn, nhưng vì bóng hình con người to lớn lại sợ hãi mà lẩn trốn vào những bụi rậm xung quanh. Nagi và Reo xúm lại bên đống lửa, tay cậu còn cầm que gỗ mà nướng kẹo dẻo trắng. Miếng kẹo dẻo mềm mại, dẻo dai giòn tan trong miệng kéo thành những sợi đường mỏng dính trên môi Reo.

"Kẹo ngon chứ?"
"Ngon, anh ăn không?" - Reo cắm thêm miếng mashmallow vào que rồi hơ ra lửa nóng.
"Có."
Hắn tiến lại gần, dịu dàng nâng cằm Reo lên. Hai người mặt đối mặt, hắn cúi đầu trao cậu một nụ hôn sâu, tham lam liếm láp những sợi đường còn sót lại trên bờ môi quyến rũ của Reo. Hắn không kìm nén được mà kéo người Reo áp sát ngực mình, bàn tay to lớn luồn vào lớp áo mỏng, vuốt ve tấm lưng mảnh mai mà lên tiếng :
"Anh hứng rồi, em phải chịu trách nhiệm đi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top