6

⚠️ Cảnh báo: Chương này chứa nội dung nhạy cảm bao gồm xâm hại tình dục, cưỡng hiếp tập thể, bạo lực gia đình và các yếu tố tâm lý nặng nề. Độc giả cân nhắc trước khi tiếp tục.

. . .

Trước thời gian tốt nghiệp trung học khoảng một tháng.

Ba tát mạnh vào bên má em, một cú đủ khiến tai ù đi. Vị máu tanh tưởi lan đầy khoang miệng. Từng sấp ảnh bị ném vào người em, rơi tung tóe xuống sàn. Là ảnh chụp lén, đủ mọi góc. Tất cả đều là em và cậu ấy. Em nắm tay Nagi giữa phố đông. Em tựa đầu lên vai cậu trong lớp học vắng. Em ôm hôn cậu ấy trong phòng thay đồ.

Ông ta gầm lên như muốn xuyên thủng cả màng nhĩ: "Mày định làm nhục cái gia đình này à?"

Một cú đá nặng như chì giáng vào phía sau đầu gối, khiến em khuỵu xuống sàn.

Một bàn chân thô bạo đạp lên đống ảnh, kéo lê... Nghiền nát cả gương mặt của Nagi dưới gót giày.

Em lao đến, run rẩy nhặt từng tấm một. Nhưng một cái bạt tai nữa lại giáng xuống, mạnh đến mức cả thế giới như xoay nghiêng. Máu chảy ra từ khóe môi, nồng mùi sắt gỉ tanh tưởi. Ông ta đứng đó, thở hồng hộc. Trong ánh mắt không chỉ có giận dữ, mà còn cả sự khinh miệt trần trụi. 

Như thể, nếu em dám phản kháng, ông sẽ giết chết em không chút do dự.

.

Ẩn sau những bữa tiệc xa hoa, giới tài phiệt vận hành một thế giới ngầm đầy rẫy sự thối nát. Quyền lực và tiền bạc không chỉ là phương tiện kinh doanh, mà còn là công cụ thao túng, đe dọa. Những mối quan hệ, hôn nhân, và tương lai của con cái đều là con cờ trong ván cược chính trị và kinh tế. Để bảo vệ danh dự phù phiếm, họ sẵn sàng chà đạp lên mọi thứ, kể cả tình thân. Đằng sau lớp vỏ hào nhoáng là những bi kịch bị chôn vùi...

Đó là một thế giới mà sự thật bị bóp méo, và con người bị biến thành vật hiến tế cho tham vọng. Với quyền lực và tiền bạc, ba của Reo có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ danh tiếng và lợi ích của gia đình, kể cả những hành động tàn bạo nhất, mà không ai có thể can thiệp.

Em bị giam nhốt trong phòng trong suốt một tuần. Cửa ra vào khóa trái, cửa sổ gắn song chắn và điện thoại của em đã bị lấy mất. Hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.

"Chỉ cần mày kết thúc với thằng đó thì sẽ được ra ngoài" - Ông luôn nói câu đó mỗi khi đến. Như thể đang ban phát một đặc ân. Nhưng có lẽ vì lần ấy đã mất hết kiên nhẫn mà chuyển sang đe dọa.

"Bằng không, tao sẽ đánh què chân mày."

Reo không nói, không phản ứng. Chỉ ngồi đó thất thần. Ba nhìn em như thế càng giận dữ, nhưng nghĩ ngợi gì đó xong lại cười khẩy: "Không, phải đánh gãy chân thằng đó chứ. Què rồi thì không đến tìm mày được nữa nhỉ."

Giọng ông ta lạnh băng, như thể đang bàn đến việc nghiền nát một con côn trùng.

"À, nó là cầu thủ mà" - Ông bật cười, tiếng cười đầy méo mó: "Thế nào? Muốn nó thành thằng què không?"

Thời gian như đông đặc lại. Em chết lặng. Cổ họng khô khốc, toàn thân em run lên và chân tay đều mềm nhũn. 

Một loại nỗi sợ nguyên thủy trào dâng, tê liệt mọi phản kháng trong em. Em thấy Nagi- thấy cậu ấy nằm trên sân cỏ, mắt mở trừng trừng, đôi chân gãy gập lại không đúng hướng. Thứ chất lỏng nhòe nhoẹt, sẫm màu và tanh tưởi. Là máu... Máu của cậu ấy.

Nghĩ đến đó, em liền hoảng loạn mà bò lê lết đến quỳ trước mặt ba mình. Bàn tay run rẩy giữ chặt lấy vạt quần của ông, cầu xin như kẻ thấp hèn. Cầu xin ông tha cho cậu ấy. Em hứa sẽ từ bỏ.

Reo đã chọn sẽ buông tay...

. . .

Vậy nhưng sau bảy năm, chẳng rõ ai đã cho em dũng khí để lần nữa ở bên cậu ấy. Đánh cược bằng chính ước mơ và tương lai của cậu.

Reo đã ích kỷ chỉ vì hành phúc ngắn ngủi của riêng mình.

Cậu ấy vẫn như trước.

Vẫn dịu dàng, nâng niu và như muốn moi cả tim gan ra để yêu, để đối tốt với em.

Những ngày bên nhau trôi qua chậm rãi. Không hối hả, không ồn ào. Em tỉnh dậy vào buổi sáng, thấy hơi ấm bên cạnh vẫn còn. Có hôm nấu ăn cùng nhau, có hôm chỉ nằm trên sofa, nghe nhạc cũ, đầu tựa vào vai nhau.

Có lần em giật mình giữa đêm, lưng đổ mồ hôi lạnh và tim đập như sắp vỡ. Nhưng khi mở mắt, thấy bản thân đang nằm trong lòng cậu ấy. Lồng ngực vững trãi kia vẫn đang thở đều đều...

Cảm giác bình yên lại đơn giản như thế.

Chúng em hôn nhau vào những buổi chiều nắng hồng nhạt, trên đoạn đường công viên vắng hay trên sofa khi tối muộn.

Đêm về, dưới ngọn đèn ngủ sáng nhạt nhòa, Nagi gọi tên Reo bằng giọng yêu chiều, hôn lên tóc em, ôm em trong lòng. Những lúc ấy, cậu dịu dàng đến vô ngần, như thể sợ em tan ra mất. Reo vẫn đáp lại cậu - bằng hơi thở gấp gáp, tiếng rên khe khẽ, gương mặt vùi trong hõm cổ quen thuộc.

Ở bên Nagi, Reo không phải sợ hãi. Không cần khúm núm, dè dặt hay cố ngoan ngoãn. Em run, em bất ổn, em đổ vỡ từng mảnh - cậu ấy vẫn ở đó. Đỡ lấy tất cả. Cậu chưa bao giờ đòi hỏi em phải là một Reo của ngày xưa. Chỉ cần là em, dù đã đầy vết xước.

. . .

Thế nhưng... Cuối cùng ba em vẫn phát hiện ra.

Lần này, vì đã tái phạm, cho nên chính ông ta sẽ tự mình nắn chỉnh em.

Ông dạy dỗ em đều đặn mỗi ngày bằng đòn roi để khiến em từ bỏ. Cơ thể Reo như mảnh vải rách, tím tái, trầy trụa và thảm hại quỳ rạp dưới sàn. Ông đứng nhìn, phì cười hỏi: "Ngày mai còn dám đến gặp nó không?"

Không có ai bênh vực...

Em đã không còn phản kháng, chỉ co rúm lại, run bần bật như con chó sắp chết.

Còn mẹ, bà ấy chỉ đứng đó. Tay ôm lấy cánh tay mình, mắt đỏ hoe nhưng không nói lời nào. Mẹ chẳng hề đứng về phía em. Và tất cả những gì em nhận được từ bà ấy chỉ là lời khuyên bảo:

"Ráng nhịn đi con. Ba con cũng vì lo cho con thôi..."

Giọng bà nhỏ, không có sức nặng. Giống y như tình thương của bà – nhạt nhòa, không đủ lớn, cũng chẳng đủ sức nặng để cứu rỗi ai cả.

Reo biết mẹ chưa từng thực sự yêu thương em. Lí do là vì... em từng có một người anh trai. Nhưng chưa từng gặp, chỉ nhìn qua di ảnh. Anh ấy từ lúc mới lên bảy đã chết yểu. Là vì không may bị đuối nước... Rất đáng thương. 

Sau cái chết của anh ấy ba và mẹ đã phải chịu một cú sốc không thể vượt qua, họ dần trở nên mâu thuẫn và cãi vã, cuối cùng quyết định ly hôn. Thế nhưng trước khi đệ đơn ly hôn lên cục dân chính mẹ phát hiện đã mang thai em. Reo Mikage, sự xuất hiện không đáng có của em đã trở thành thứ ràng buộc cuộc hôn nhân sớm đã đổ vỡ của ba mẹ mình.

Dù đã qua nhiều năm nhưng mẹ em vẫn chưa nguôi nỗi đau buồn và nhớ nhung người con đầu lòng.

Hồi còn nhỏ, mẹ thường gọi em là Rei - tên của người anh đã khuất. Mẹ nói em rất giống anh ấy, chỉ khác biệt ở đôi mắt. Có lẽ vì thế mà mẹ hiếm khi nhìn thẳng vào em.

Quần áo cũ của anh, mẹ đem ra cho em mặc. Mấy cuốn vở ngày trước anh viết dở, mẹ bảo em dùng tiếp. Và cả căn phòng hiện tại của em cũng là phòng của anh khi trước. Khi em làm tốt điều gì, mẹ không khen, mà bảo rằng: "Rei trước đây cũng giỏi như vậy." Em làm sai, bà sẽ thở dài, trách: "Anh con sẽ không như thế."

Reo dần trưởng thành, dưới cái bóng của anh trai em - người con hoàn hảo trong mắt ba mẹ. 

Em từng nói không thích mái tóc sáng màu của mình, muốn nhuộm một màu khác, nhưng lại chưa làm được vì mẹ bảo anh Rei rất thích nó. Thế nhưng em lại chẳng nghe lời. Năm mười lăm tuổi, em nhuộm tóc đen. Đó cũng là lần đầu tiên mẹ đánh em, cái tát ấy in hằn bên má, đỏ rát.

Lúc đó em chỉ im lặng mà đập vỡ bình hoa trên kệ. Cúi xuống nhặt mảnh sứ vỡ vung vãi dưới sàn rồi rạch lên mặt mình. Vết rạch dài và sâu ở bên má phải, máu chảy ướt cả cằm, đỏ loang trên cổ áo. 

Cảm giác đau đớn là vậy nhưng em lại chỉ nhìn mẹ, cười bảo rằng: "Bây giờ con không còn giống anh nữa."

Từ đó trên gương mặt em có một vết sẹo. Còn mẹ, bà ấy không còn gọi em là Rei. Cho nên, dù là năm đó khi em mười tám tuổi, hay bây giờ khi hai mươi sáu tuổi, bà ấy cũng chưa từng đứng về phía em. Dần dần, Reo học cách im lặng trong bữa cơm. Học cách nuốt trôi những lời tàn nhẫn cùng với cơm canh nguội lạnh. Dù cho những điều ấy thật mệt mỏi...

Ba em gọi đó là "giáo dục".

Còn mẹ em bảo "vì lo cho tương lai".

Còn đối với em đó chính là sự bóp méo.

Từng chút một, họ lột bỏ Reo khỏi chính em. Như gọt đi lớp da cuối cùng trên một trái táo thối. Còn lại bên trong là gì? Không gì cả. Một thứ rỗng không, méo mó và mục nát, nhưng vẫn bị bắt phải giữ hình hài giống "một người bình thường."

Tình yêu thương của ba mẹ em, giả tạo giống như chính con người họ.

.

.

.

Sau mỗi lần bị dạy dỗ em lại tìm cách trốn ra để quay lại bên cậu ấy. 

Ở bên Nagi thật sự rất ấm áp. Em được ôm, được hôn và được nâng niu như ngọc quý. 

Nagi giúp em sát trùng và bôi thuốc lên những vết thương. Cậu ấy cẩn thận chạm vào những phần đau nhất bằng tất cả sự dịu dàng. Reo nhìn thấy ánh mắt đau lòng và hoảng loạn của cậu ấy, nhưng dù cho cậu từng quỳ gối và cầu xin thì em vẫn luôn im lặng. 

Vì em biết rõ...

Nagi yêu em, yêu đến nỗi dù cho em có làm cậu ấy đau lòng đến chết lặng, Nagi vẫn sẽ ôm lấy em. Vẫn yêu thương em bằng tất cả những gì cậu có.

Nagi là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời em.

Còn em giống như vết bẩn bám vào ánh sáng. Như một thứ ghẻ lở nằm trong vòng tay của thiên thần. Càng được yêu, em càng thấy bản thân mình ghê tởm. Dù Nagi có yêu em đến đâu thì tình yêu ấy cũng không thể khiến em trở lại như trước. Em đã hỏng rồi. Và thứ ánh sáng đó... không nên bị kéo xuống cùng em.

Em... Là thứ bùn đất bẩn thỉu nhuộm đen cuộc đời cậu.

Nagi của em... Ánh sáng của em. Em yêu cậu ấy rất nhiều.

.

Nhưng rồi... Sau khi em chạy chốn khỏi Nagi không lâu, ba em đã thuê người đánh cậu ấy. Đánh gãy một tay. Cả quá trình những người đàn ông đó hành hung cậu ấy đều được quay lại bằng máy quay chuyên dụng. Em bị trói chặt vào ghế sắt. Phía trước mặt là màn hình lớn, nơi cảnh tra tấn ấy được phát lại.

Miệng bị ép mở, rồi bị nhét một viên thuốc màu đỏ vào sâu trong họng. Em không biết đó là gì nhưng vẫn cố gắng phản kháng. Cố nôn ra, nhưng không được. Cằm bị ba bóp chặt buộc em nuốt xuống. Khi em nấc lên trong cơn buồn nôn và tuyệt vọng, ông lùi lại, cười khẩy:

"Tao sẽ chữa bệnh thích đàn ông của mày."

Ba em ra khỏi phòng. Còn chưa kịp hiểu ông ta định làm gì, em đã nghe tiếng bước chân. Vài người phụ nữ lạ mặt bước vào phòng- trần truồng, son phấn nhòe nhoẹt và mùi nước hoa nồng nặc. Họ lại gần, quấn lấy cơ thể em như lũ ruồi bâu vào xác thối.

Reo giãy giụa điên cuồng khiến tay chân đang bị chói chặt càng thêm đau đớn. Thuốc dần ngấm, cơ thể em trở nên nóng bừng và ham muốn. Nó đang phản bội lại chính em, thứ cảm giác nhục nhã đến cùng cực.

Quần áo trên người bị cắt rách. Những người phụ nữ đó ôm ấp, quấn quýt lấy cơ thể trần trụi của em.

Từng người một cưỡi lên. Cơ thể lõa lồ và bờ ngực trần trụi ngay trước mắt, ả nhún người không ngừng và bên dưới siết lấy em. Reo nôn ọe liên tục, miệng rỉ máu do cố cắn lưỡi nhưng không thành vì bị vệ sĩ phía sau dùng khăn buộc chặt lại. Mùi bãi nôn trộn lẫn mùi vị sắt gỉ nồng nặc trong khoang miệng.

Trò kinh tởm ấy kết thúc vài tiếng sau đó.

Reo đã ngất đi vì mất sức, khi tỉnh lại đã là vài giờ sau. Dây chói cũng được tháo và em đã được đưa ra khỏi căn phòng đó. Không còn bị ràng buộc thế nhưng em vẫn nằm bất động như một cái xác. Em nằm trên tấm chăn nhàu nát, hơi lạnh thấm qua lưng. Bàn tay em run rẩy khi kéo mép chăn che lấy thân mình. Nỗi nhục nhã đè nặng đến mức em chỉ muốn biến mất...

Reo đã bị cưỡng hiếp, và người cho phép việc đó chính là ba của em...

Điều tồi tệ là... Đó không phải lần duy nhất.

Mỗi lần cánh tay của cậu ấy gãy gập, tiếng xương vang lên răng rắc, và đôi mắt đau đớn ấy nhìn về phía ống kính, em lại chết thêm một lần. Không ai cứu cậu ấy. Còn em thì bị trói chặt, bị xâm hại và bị ép phải nhìn.

Sau hơn một tuần, ông ta thả cho em chạy. Reo cũng ngoan ngoãn tìm đến cậu ấy.

Em hôn Nagi bằng đôi môi từng hôn người phụ nữ khác và làm tình với cậu ấy bằng cơ thể rách nát đến tàn tạ. Rồi sau đó, em đã nói dối để buộc cậu ấy buông tay. Một lời nói dối vụng về.

Vậy nhưng...

"Reo à, anh đã nói sẽ không bao giờ buông tay em nữa."

Nagi của em, tình yêu của em... Cậu ấy vẫn ôm lấy em, vẫn yêu em bằng cả tim gan mình. Dù cho những vết hôn trên cơ thể em chẳng phải của cậu... Dù cho những lời vừa rồi của em khiến cậu đau đớn đến chết lặng.

"Em... Xin lỗi."

"Em yêu anh..."

"Nagi... Nhưng em đã phản bội anh rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top