chương 41
"Có chuyện gì thế, Mac?" Giọng nói của Teresa vang lên. Cô ấy là bồi bàn ở cùng một nhà hàng nơi Mac làm việc bán thời gian.
"Chẳng Tại sao cả?" Mac hỏi.
"Ồ, tôi thấy bạn không tập trung lắm. Vừa rồi bạn viết sai thực đơn của khách hàng phải không?" Teresa hỏi. Khiến Mac khẽ thở dài.
"Ừm, có điều gì đó đang làm phiền tôi một chút. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn," Mac trả lời với một nụ cười dịu dàng, nhưng dù sao Teresa cũng nhìn anh lo lắng.
"Được rồi, cậu có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không? Tôi sẽ nói với quản lý để giúp đỡ." Mac do dự một chút. Cuối cùng anh ấy gật đầu.
Sau đó Mac đi bộ ra phía sau cửa hàng để nghỉ ngơi trong phòng dành cho nhân viên. Mac khẽ thở dài, nhấc điện thoại lên xem, Nan đã không gọi cho anh từ trưa, mà bây giờ ở Thái Lan có lẽ là khoảng 8 giờ sáng. Mac thừa nhận anh cảm thấy bị tổn thương bởi người yêu nhưng anh không thực sự tức giận. Bản thân Mạc dự định buổi tối nếu Nan gọi thì sẽ bắt máy, nhưng lại không gọi nữa.
"Anh vẫn chưa dậy hay là chưa ngủ?" Mac lẩm bẩm, nhưng anh không nghĩ đến việc gọi điện. Làm thế nào bạn sẽ tìm được người mình yêu? Mạc ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi đi rửa mặt rồi quay lại làm việc.
... ...
...
"Anh có muốn ghé qua và ăn gì đó trước không?" Tân hỏi lúc 9 giờ sáng anh đến đón Nan về nhà vì tối qua Nan ở bệnh viện chăm sóc Keith.
Sau khi Nan cúp điện thoại, anh nhanh chóng dẫn cấp dưới đi giúp Keith bị bắn rồi bỏ chạy xuống gầm cầu cùng hai vệ sĩ còn lại cũng bị thương. Nan đưa ngay người bạn thân của mình đến bệnh viện. Rất may viên đạn không trúng điểm mấu chốt. Và bây giờ Keith đang nằm nghỉ trong phòng hồi sức của bệnh viện với người của Keith đang chăm sóc anh ấy.
"Tôi về nhà đây, không chịu nổi", Nan nói vì buồn ngủ và vẫn còn mệt. Anh ấy cũng vẫn còn ốm nhưng vẫn ở đó để quản lý công việc của bệnh viện và ở lại chăm sóc người bạn gần như không ngủ được của mình. Đến sáng, khi Keith tỉnh dậy, Nan kể lại chuyện đã xảy ra với bạn mình và được biết mình đã bị kẻ thù của người yêu tấn công. Nhưng anh nghĩ có lẽ người yêu anh sẽ tự mình giải quyết chuyện này.
Tân đưa Nan thẳng về nhà. Nan muốn gọi điện cho Mac nhưng cơ thể không chịu nổi nên lên phòng nằm xuống ngay. Điện thoại di động của bạn cũng hết pin.
Nan ngủ rất nhiều và tỉnh dậy lúc 1 giờ chiều. Anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên đứng dậy đi tắm và thay quần áo. Anh lấy điện thoại di động ra thì thấy pin đã hết, Nan nhanh chóng sạc điện thoại. Lúc đầu, anh định gọi cho Mac, nhưng anh nhận ra rằng có lẽ lúc này Mac đã ngủ rồi. Thế là Nan không gọi điện làm phiền, điều này khiến anh khó chịu vì vẫn chưa thỏa thuận được với Mac, không biết người yêu mình thế nào rồi. Suy nghĩ của bạn sẽ đi bao xa?
Tru... Tru... Tru...
Tiếng điện thoại vang lên khiến anh cúi xuống nhìn, khiến Nan lập tức bắt máy.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nan nói qua điện thoại với Ohm.
("Bạn vừa mới ngủ dậy phải không?") Ohm hỏi lại.
"Ừm, vừa rồi. Vậy là cậu vẫn chưa ngủ à? Cậu gọi cho tôi có chuyện gì à?" Nam hỏi ngay.
("Không có gì. Tôi chỉ gọi để nói rằng vợ anh nói giọng như chó. Tôi đã đưa anh ấy ngủ trong phòng từ lâu rồi.") Ohm lên tiếng khiến Nan lập tức im lặng.
"Anh ấy đi đâu và say khướt với ai?" Nan hỏi, vì nếu ở cùng Ohm chắc chắn anh sẽ không để Mac say như vậy.
("Anh ấy đi uống rượu với nhân viên tại nhà hàng nơi anh ấy làm việc. Ngay khi anh ấy gọi, tôi đã đến đón anh ấy.") Ohm bảo anh ấy hãy tìm hiểu.
("Tôi đã gọi cho bạn nhưng cuộc gọi không thành công nên tôi đã thử gọi lại.") Ohm lại nói, thở dài nhẹ nhàng.
"Điện thoại di động của tôi hết pin rồi.
("Anh ấy chỉ phàn nàn về bạn thôi. Bạn có biết điều đó không? Đó là lý do tại sao vợ bạn khó chịu.") Ohm quay lại hỏi. Anh thực sự không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của bạn mình. Nhưng Nan nhờ anh giúp chăm sóc Mac nên anh cũng phải kể cho anh nghe chuyện đó.
"Em biết, em gọi điện nhưng anh ấy không bắt máy," Nan trả lời với giọng hơi có chút u ám, vì anh cũng khó chịu vì người yêu không trả lời điện thoại của mình.
("Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy định đón sau giờ học, nhưng bạn không bao giờ gọi cho anh ấy nữa, vì vậy anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều và bị phân tâm bởi công việc của mình.") Ohm nói lại và Nan thở dài khi nghe điều đó.
"Tôi không có thời gian để gọi. Keith gặp vấn đề" Nan trả lời trước khi kể cho Ohm biết chuyện gì đã xảy ra với Keith. Điều này khiến Ohm khá sốc.
("Vậy tôi nên làm gì với vợ anh?") Ohm hỏi lại liệu anh có thể giúp gì không.
"Mời ngài xem qua. Nếu anh ấy tỉnh lại thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ tự mình gọi cho anh ấy." Nan trả lời khiến Ohm nghi ngờ.
("Vậy tại sao bạn không gọi? Tại sao bạn phải đợi?"), Ohm hỏi lại.
"Nếu tôi gọi, sẽ có vẻ như tôi đang theo dõi bạn. Nếu không, tình cảm của bạn sẽ không bao giờ phai nhạt." Nan nói ra suy nghĩ của mình trước khi nghe thấy tiếng cười phát ra từ cổ họng Ohm.
("Heh...heh. Nghiêm túc mà nói, anh ấy sợ vợ mình cũng sẽ không yêu mình.
"Thì sao? Cậu không sợ người đó không yêu mình sao?", Nan trêu lại.
("Đối với tôi, chúng tôi thậm chí còn chưa hẹn hò. Bạn có thể hẹn hò với anh ấy bất cứ khi nào bạn muốn. Hãy đến hỏi tôi lần nữa.") Ohm trả lời, khiến một số người cười. Trước đó Nan đã cúp máy vì điều đó sẽ cho Ohm cơ hội được nghỉ ngơi.
"Khi nào anh quay lại? Tôi sẽ đánh anh một trận tơi bời," Nan rên rỉ khi nghĩ về lời nói của mình và Ohm, người đã nói Mac quá say. Nan biết vì người yêu mình đã uống say. Nan đứng dậy ra khỏi phòng rồi xuống ăn, uống thuốc rồi tiếp tục làm việc trước khi đến thăm người bệnh lần nữa.
Anh đến thăm bạn mình một thời gian ngắn rồi trở về nhà. Hôm nay anh dự định không đến trường đua, anh sẽ nghỉ ngơi thêm một ngày để cơ thể khỏe mạnh hơn 100%. Một phần vì bạn cũng muốn chăm sóc cho chiếc Mac của mình.
8 giờ tối...
Nan đang nằm trên giường xem TV thì thấy Ohm gửi tin nhắn nói Mac đã tỉnh.
... ...
...
Mac
tỉnh dậy vào buổi sáng, cảm thấy nôn nao, đau đầu đến mức không muốn ra khỏi giường. Sau đó, anh cảm thấy đau họng như thể bị sốt.
OCD... Gõ cửa...
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ của Mac, trước khi Oh mở cửa vì đêm qua anh không khóa phòng bạn mình đề phòng trường hợp bạn anh cần hoặc ói mửa vào lúc nửa đêm. Anh ấy sẽ có thể đến và giúp đỡ. Ohm bước tới và dừng lại cạnh giường Mac rồi nhìn bạn mình.
"Xin chào bạn ổn chứ?" Ohm chào, Mac chậm rãi gật đầu. Với một cái cau mày vì đau đầu.
"Làm sao tôi về nhà được?" Mac hỏi.
"Teresa đã gọi cho tôi. Cô ấy bảo tôi đi đón anh ấy nên tôi đã làm vậy. Chết tiệt, anh ấy bỏ việc, thay vì về nhà thì lại say khướt." Ohm phàn nàn thay Nan.
"Họ mời tôi đi uống vài ly," Mac nói, ám chỉ nhân viên của nhà hàng.
"Không còn nữa. Tôi phải kéo cậu về phòng ngủ. Cậu cũng không biết đâu." Ôm lại nói.
"Ừm, tôi xin lỗi," Mac nhẹ nhàng nói. Anh nhấc điện thoại lên thì thấy đã gần tám giờ sáng mà vẫn chưa có một cuộc gọi nào từ Nan. Nó khiến khuôn mặt của Mac lập tức tối sầm lại.
"Vậy cậu có thể đi học được không? Nếu không chịu được thì hãy nằm trên giường nghỉ ngơi. Tôi sẽ đun chút nước gừng cho cậu uống. Sau đó tôi sẽ tìm thức ăn và thuốc cho cậu," Ohm nói, bởi vì Nhìn thái độ của bạn mình thì có lẽ cậu ấy sẽ không thể học được vì hiện tại Mac vẫn chưa đứng dậy ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, và cậu ấy lúc nào cũng cau mày vì nhức đầu và chóng mặt. Hơn nữa, giọng nói bắt đầu trở nên chói tai hơn.
"Ừm, tôi sẽ nghỉ một ngày," Mac nói, trong đầu anh lúc này đang suy nghĩ. Tôi có nên gọi cho Nan hay không? Nhưng với cảm giác vừa tổn thương vừa tự hào trong lòng, Mac đã không gọi điện cho người yêu.
"Vậy cậu ở đây đợi. Tôi sẽ mang đồ ăn và thuốc cho cậu", Ohm kết luận trước khi rời khỏi phòng Mac, người thở dài nhẹ và đứng đó nhìn lên trần nhà, nghĩ về người yêu của mình.
Tru... Tru... Tru...
Điện thoại của Mac reo lên khiến Mac rùng mình, nghĩ về người mình vô cùng yêu thương. Anh lấy điện thoại di động ra nhìn mà tim đập thình thịch vì chính là Nan đang gọi video, nhưng Mac không muốn anh nhìn thấy tình trạng của cô lúc này. Dù bị thương nhưng Mac vẫn chọn cách nghe điện thoại nhưng lại lấy màn hình điện thoại di động đặt sát giường nên không nhìn thấy.
("Mac") Giọng trầm của Nan vang lên. Nó khiến Mac có cảm giác như mắt mình cay cay nhưng không hề có giọt nước mắt nào.
"Ừm," Mac trả lời ngắn gọn.
("Tại sao lại có bức ảnh đó? Tôi không nhìn thấy mặt bạn.") Nan hỏi. Mac im lặng, trước khi nghe thấy Nan thở dài nhẹ nhõm.
("Mac, nói chuyện với tôi cẩn thận nhé. Tôi biết bạn để điện thoại úp xuống.") Nan nói lại.
"Cậu có thể nói như thế," Mac đáp
("Tiếng gì vậy? Cậu bị ốm à?") Nan hỏi ngay. Khi anh nhận ra giọng điệu của người yêu đã thay đổi.
"Không, chỉ là..." Mac không biết phải nói gì. Trái tim anh đau đớn và anh sợ đối phương sẽ phát hiện ra việc mình say rượu.
("Chỉ là cơn say khiến cậu phát ốm thôi sao?") Nan hỏi với giọng bình thường, không hề gay gắt khiến Mac phải khựng lại một chút.
"Không, tôi không say," Mac trả lời
("Tại sao bạn phải ra ngoài một mình và say? Bạn không biết tôi biết tất cả mọi thứ sao?") Nan nói với giọng nghiêm túc.
"Tôi đã ở đâu một mình? Ở nhà hàng cũng có rất nhiều người lớn tuổi." Mac cãi lại, không lớn tiếng lắm vì cổ họng anh đang đau.
("Thừa nhận đi, anh say thật đấy.") Nan vừa nói vừa cười nhẹ, khiến Mac nhận ra mình đã hoàn toàn mất trí. Không biết Nan đã biết chuyện Ohm từ tối qua, Mac vẫn im lặng không nói gì thêm.
("Mac, tôi xin lỗi.") rồi Nan nói với giọng nhẹ nhàng khiến Mac nghe thấy tim mình rung động.
"Cái gì?" Mac hỏi ngắn gọn.
("Tôi đã hét to lên. Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ không muốn bạn lo lắng quá thôi.") Nan lại nói. Dù thích chọc tức người yêu và tìm rắc rối để chọc tức người yêu nhưng nếu sai, anh sẽ xin lỗi vì không muốn mọi chuyện giữa anh và Mac trở nên tồi tệ hơn.
"Nói như vậy, ngươi không cần lo lắng cho ta nếu ta đi đâu đó uống say hay cảm thấy khó chịu sao?" Mạc hỏi lại. Nan có chút im lặng vì đang nghĩ về quá khứ. Đúng như Keith đã cảnh báo.
("Ừm, tôi quên mất. Tôi xin lỗi.") Nan lại nói, khiến Mac đang lắng nghe mềm lòng trước giọng nói của người yêu. Và anh ấy mím môi lại một chút. Một cảm giác run rẩy ở ngực
("Mac") Nan gọi lại cho Mac khi thấy Mac im lặng. Mac nhấc điện thoại lên, nhìn khuôn mặt Nan qua màn hình điện thoại. Đó là lúc Nan nhìn thấy khuôn mặt anh. Đôi mắt của Mac lại mở to.
"Tôi không muốn tranh cãi với anh chút nào. Dù chúng ta ở rất xa nhưng tôi vẫn không muốn đánh nhau." Mac nói với giọng hơi khàn.
("Bạn có thể tranh luận, nhưng chúng ta phải giải quyết mọi việc nhanh nhất có thể. Tôi đã cố gọi điện nhưng bạn không trả lời.") Nan nói.
"Xin lỗi," Mac nói xin lỗi, khiến Nan mỉm cười hài lòng.
("Vậy hôm nay cậu có thể đi học được không?"), Nan hỏi thêm. Mac đang đến và đi.
"Tôi đã nói với Ohm rằng tôi muốn nghỉ một ngày," Mac trả lời. Nan đang nhìn vào mặt Mac qua màn hình điện thoại di động với đôi mắt dữ tợn. "Ồ, tôi biết bạn không ngầu," Mac nói, biết
rằng rằng người yêu đang nhìn anh một cách nghiêm khắc vì Mac say xỉn khiến anh không thể đến lớp.
("Nếu hôm nay không có gì quan trọng thì cũng không sao. Cứ chợp mắt một lát đi.") Nan nhẹ nhàng nói, Mac gật đầu.
("Rồi khi nào cậu đi uống rượu thì hãy nói với Ohm. Nếu cậu không muốn kể cho tôi") Nan lại nói. Bởi vì mỗi lần Mac đi uống rượu, anh ấy đều nhắn tin cho Nan và nói như vậy. Dù chúng ta có xa nhau.
"Sao hôm qua cậu không gọi cho tôi?" Mac hỏi khi nào anh nhớ ra. Anh ấy lo lắng cho Nan nên bực bội và đi uống rượu với anh trai ở nơi làm việc.
("Tôi đang bận giúp Keith.") Nan trả lời rồi kể cho Mac nghe chuyện đã xảy ra, khiến Mac bị sốc và hỏi về Keith một lúc. Khi biết mình đã an toàn, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
("Bạn đi uống rượu vì tôi không gọi cho bạn phải không?") Nan hỏi lại. Mac gật đầu chấp nhận số phận của mình.
("Bạn thật may mắn. Khi bạn đến gần, tôi sẽ đá bạn.") Nan giả vờ nói. Bởi vì anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt người yêu mình buồn bã đến thế nào?
"Bạn có dám?" Mac hỏi lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
("Hãy quay lại và tôi sẽ cho bạn thấy bạn có dũng cảm hay không.") Nan trả lời, Mac mím môi giận dữ trước khi Ohm gõ cửa và mở nó ra.
"A, bữa sáng của cậu đây. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi. Cậu uống thuốc nhé. Tôi sẽ học trước," Ohm nói và đặt khay thức ăn lên bàn trong phòng Mac. "Cảm ơn cậu rất nhiều và tôi xin lỗi.
" nhiều lắm vì đã gây ra rắc rối," Mac cố ý nói.
"Chết tiệt, khi nào Mac về Thái Lan? Nan sẽ lo việc này cho tôi," Ohm nói to. Vì vậy, anh ấy cũng có thể được nghe thấy, vì anh ấy biết Mac đang nói chuyện với mình.
("Ồ, tôi nhất định sẽ thu xếp việc đó") là câu trả lời của Nan khiến mặt Mac nóng bừng.
"Vào lớp ngay đi, Ohm," Mac nói ngay. Ohm cười nhẹ với bạn mình trước khi rời khỏi phòng Mac
("Đi ăn, uống thuốc và nghỉ ngơi đi"), Nan nói. Bây giờ anh đã có thể hiểu được ý nghĩa của cảm giác của Mac. Rằng khi người thân bị bệnh hoặc cảm thấy không khỏe và chúng ta không thể ở bên cạnh chăm sóc họ. Bạn cảm thấy thế nào?
"Vậy bạn thế nào? Bạn có khỏe hơn không?" Mạc nhờ người yêu nói chuyện.
("Tốt hơn, nhưng tối nay tôi định nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngày mai sẽ bình thường.") Nan nói điều này để làm hài lòng Mac, và anh ấy thực sự sẽ làm như vậy.
"Ừm, tốt," Mac nói trước khi đứng dậy và bước tới bàn. Ohm để thức ăn ở đâu. Mac nhấc điện thoại lên, chuẩn bị lộ mặt. Ngay lập tức,
("Đó là tất cả những gì bạn đã ăn? Ăn thêm một chút nữa.") Nan phàn nàn khi thấy Mac chỉ ăn một chút.
"Tôi không ăn được," Mac trả lời, vẫn còn say, nhưng khi uống nước gừng, anh có thể cảm nhận được.
("Vậy thì nằm xuống nghỉ ngơi đi. Em cũng đi ngủ sớm thôi.") Nan nói, Mac đứng dậy và lại đi về giường. Anh nằm xuống rồi đặt điện thoại di động sang một bên để nhìn Nan. Bản thân anh cũng chìm vào giấc ngủ. Hai người nhìn nhau trong im lặng.
("Thành thật mà nói, tôi không nghĩ mình đã từng để máy ảnh bật và nói chuyện với một người như vậy. Đây là lần đầu tiên.") Nan nói trong đầu.
"Bạn không muốn nói chuyện với tôi?" Mac hỏi.
("Tôi còn chưa nói một lời nào. Tại sao bạn lại muốn nói chuyện? Hãy tìm hiểu sự thật đi.") Nan nói điều này không nghiêm túc lắm. Miệng Mac há hốc.
("Khi ở gần, bạn sẽ im lặng.") anh mỉm cười nói, rồi cả hai lại im lặng, mỗi người nhìn nhau như thế.
("Bạn có muốn tôi hát ru cho bạn nghe không?") Nan hỏi, Mac lập tức mở mắt.
"Không, nó sẽ khiến tôi đau đầu hơn trước." Nan cười lớn, rồi họ lại im lặng.
Đó là một khoảng lặng không hề có cảm giác khó chịu, nhưng Mac vẫn nằm đó nhìn Nan một lúc cho đến khi ngủ thiếp đi rồi Nan mới nhìn người yêu qua màn hình điện thoại. Trước khi giơ tay, anh dùng ngón tay xoa lên màn hình điện thoại di động, khớp với vị trí má của Mac, nếu có thể vượt qua màn hình điện thoại di động thì anh đã làm được.
//Haiz, nghĩ đến một con côn trùng đáng sợ như vậy thật đáng thương// Nan lẩm bẩm một mình trước khi nhắm mắt lại.
++++++++++++++++++++++++++++++++++
Nan thức dậy lúc 6 giờ sáng, anh thấy Mac đã xuống phòng khách và đang im lặng gõ máy tính xách tay.
"Bạn đang làm gì thế?" Nan hỏi khiến Mac lập tức quay lại nhìn vào màn hình điện thoại.
("Công việc phải gửi cho giáo viên. Bây giờ là sáu giờ sáng phải không? Sao bạn dậy sớm thế?") Mac hỏi.
Mac thức dậy vào buổi chiều, đi tắm và thay quần áo. Sau đó anh lấy laptop ra và ngồi trong phòng khách im lặng làm việc. Khi làm điều gì đó, anh ấy đều làm rất cẩn thận, vì sợ làm phiền Nan đang ngủ vì cả hai vẫn để máy ảnh bật.
"Tôi sẽ đi ngủ nhanh thôi." Nan ngồi dậy lắc lắc cổ cho đỡ cứng cổ.
"Tôi đi vệ sinh một lát," Nan nói rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt và đánh răng đàng hoàng.
"Anh không định cúp máy à?" Nan hỏi trêu chọc.
("Bạn định làm gì?") Mac hỏi.
"Tôi sẽ tập thể dục và đổ mồ hôi một chút." Nan vừa trả lời vừa suy nghĩ. Mac gật đầu, vì nếu Nan có thể tập thể dục thì có nghĩa là cô ấy đang làm tốt hơn nhiều.
"Còn cậu thì sao? Đau đầu đã hết chưa?" Nan hỏi lại.
("Tốt hơn rồi") Mac trả lời.
"Vậy sao hôm nay cậu không đi làm ở nhà hàng?" Nan hỏi khi thấy đã đến giờ Mac đi làm.
("Hôm nay nhà hàng đóng cửa, hôm qua nhân viên đều say khướt.") Mac lên tiếng, vì chiều nay chủ nhà hàng đã gọi cho anh.
"Được rồi," Nan nói với một nụ cười.
"Vậy là cậu không định cúp máy à?" Nan hỏi.
("Tôi cũng muốn thấy bạn tập thể dục.") Mac nói, mím môi để nhịn cười.
"Nếu bạn muốn xem cơ bụng sáu múi của tôi, hãy nói với tôi. Bạn có thể xem ngay bây giờ," Nan nói trước khi lấy điện thoại di động ra và chỉ vào bụng mình, khi cô mở áo phông ra, Mac có thể thấy rõ đường cong cơ bụng của cô ấy, người yêu của bạn.
("Ồ, tôi không muốn xem.") Mac nói để che đậy sự xấu hổ của mình, vì thực ra anh ấy muốn xem. Nan hơi nheo mắt lại.
"Hay là cậu muốn xem qua đây?" Nan nói xong, vén gấu quần pyjama lấy điện thoại di động ra để Mac nhìn vào hot rod của Nan.
("Shit Nan... Fuck") Mac hét lên ngay lập tức. Khuôn mặt anh trở nên mịn màng và đỏ bừng khi nhìn thấy trục nóng bỏng của người yêu đang nằm yên. Nan ngay lập tức bật cười khi chọc tức được người yêu.
"Anh ấy đang ngủ. Cậu có muốn xem khi nào anh ấy tỉnh lại không?" Nam hỏi tiếp.
("Đủ rồi, chết tiệt. Tốt nhất tôi nên ở một mình.") Mac lại hét lên.
"Heh... heh, tôi biết bạn ở một mình nên dù tôi cũng dám cho bạn xem," Nan trả lời.
("Biến thái") Mac lẩm bẩm, nhìn người yêu với vẻ thích thú. Nếu Nan ở gần anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ kéo Mac lại gần hơn. Sắc mặt Mac và cách anh đứng yên khiến Nan không muốn chạm vào anh.
("Bạn không định tập thể dục à?") Mac nói, nên Nan nhấc điện thoại di động và đi đến phòng tập của mình. May quá, tối qua anh ấy đã sạc điện thoại di động rồi. Vì thế,
Trước khi Nan bước vào phòng tập, anh đã tìm thấy Tan và họ nói chuyện một lúc về đồ ăn. Sau đó Nan đến phòng tập và chọn chạy trên máy chạy bộ trước. Vì vậy, anh đã đặt điện thoại di động của mình ở vị trí cạnh màn hình máy chạy bộ và kết nối cáp loa với điện thoại di động để có thể dễ dàng trò chuyện với người thân. Sau đó Nan bắt đầu đi chậm trước khi tăng tốc độ, còn Mac ngồi xem và gõ trên máy tính xách tay.
"Chào Nan, này, cậu chỉ đang tập thể dục thôi, cậu có phải để Mac ở cùng không?" tiếng Tân bước tới và đặt nó ở đó đầy khiêu khích, khiến Mac phải nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình.
"Sự lựa chọn." Nan không nghiêm túc lắm. Tân cười lớn rồi bước đi. Bây giờ Nan bắt đầu đổ mồ hôi, cho đến khi chiếc áo phông mỏng cậu mặc đi ngủ ướt đẫm mồ hôi, dính vào bụng và lộ rõ những cơ bắp yếu ớt, gợn sóng. Mac thỉnh thoảng liếc nhìn qua. Và anh không thể không mỉm cười. Mac thừa nhận anh rất thích ngắm nhìn dáng người của mình. Hãy để yên khi bạn nghĩ về khi điều gì đó đã xảy ra. Và điều đó khiến mặt Mac nóng bừng vì Nan trông quá gợi cảm.
"Có chuyện gì mà mặt đỏ bừng vậy?" Giọng nói của Nan vang lên khiến Mac hơi khựng lại.
("Trời nóng quá.") Mac nói hãy che nó lại.
Nan trả lời: "Nếu bạn nóng thì đó là địa ngục".
("Nan, áo của em ướt đẫm mồ hôi rồi. Không cởi ra à?") Mac nói, liếc nhẹ Nan qua màn hình điện thoại. "Nếu em muốn anh cởi áo ra
để cho bạn xem, hãy nói thật với tôi nhé," Nan vừa cười vừa nói.
("Tùy bạn thôi.") Mac giả vờ như không quan tâm. Nan biết Mac rất thích che đậy sự nhút nhát của mình như thế. Lúc này anh mới nhanh chóng cởi chiếc áo ra khỏi người khiến Mac không khỏi mím môi vì sợ nụ cười của mình sẽ lộ ra.
"Mac...Mac" Nan gọi Mac, người đang nhìn vào máy tính xách tay. Anh không quay lại nhìn.
("Cái gì?") Mac trả lời nhưng không nhìn lên.
"Làm ơn, tôi mang nó cho bạn xem. Hãy đến xem." Nan nói, thu hút sự chú ý của anh, khiến Mac quay đầu lại cười thích thú.
("Khai trương?") Mac trêu chọc nhưng không quay lại. Một phần vì Mac cũng nhút nhát. Nan biết Mac thích nhìn dáng người của cô.
"Mac, này, này, Mac... ừm, Mac," Nan đang chạy, gọi Mac bằng giọng hụt hơi, một phần vì anh cũng đang chạy. Và anh cũng muốn trêu chọc người yêu của mình. Điều đó làm tim Mac rung động. Bụng anh khó chịu.
("Nếu bạn không thể ngừng phát ra những âm thanh như vậy thì đó thực sự là một lỗi.") Mac mặt nóng bừng hét lên. Dù ở hai bán cầu khác nhau trên thế giới nhưng chỉ cần nhìn nhau qua màn hình điện thoại cũng có thể dễ dàng khiến Mac nóng máy.
"Heh... heh, bạn không quay lại nhìn tôi," Nan trả lời. Mạc quay lại nhìn người yêu. Bởi vì đó là nơi đặt điện thoại di động. Anh có thể nhìn thấy rõ nửa thân trên của Nan. Đặc biệt là cơ bụng 6 múi vì mép quần hơi nhăn.
(//Ở nhà tập thể dục cũng tốt//) Mac lẩm bẩm, nhưng Nan vẫn nghe thấy.
"Tại sao?" Nan hỏi, Mạc hơi mím môi. Tại sao anh ấy không dám nói ra điều mình nghĩ?
"Nói cho tôi biết, tại sao tôi không nên tập thể dục ở phòng tập SOI 5?" Nan trêu chọc anh, kể về phòng tập cách nhà anh không xa, nơi Mac thường xuyên đi qua.
("Ở nhà có nhiều máy móc, sao phải đi chỗ khác?") Mac lên tiếng ngay.
"Vậy ngươi trước tiên nói cho ta biết, vì sao không muốn ta đi nơi khác tập luyện?" Nam hỏi tiếp.
Thực ra Nan đoán cũng đủ rồi, nhưng anh muốn nghe từ người yêu. Mac mím môi và lẩm bẩm trong hơi thở. Khi nhìn thấy ánh mắt Nan đang nhìn mình chờ đợi câu trả lời, Mac không thể cưỡng lại được.
("Ồ, tôi không muốn ai nhìn thấy dáng người đó của bạn. Bạn không cần phải khoe với ai cả. Chỉ cần khoe với tôi thôi. Thế là đủ rồi.") Mac hét lên trực tiếp với khuôn mặt nóng bừng vì xấu hổ . Nan bật cười hài lòng trong cổ họng.
"Thật ra chỉ cần nói từ 'Huang'* là tôi hiểu." Nan đùa lại.
*lòng ghen tị
("Ồ, 'Huang', bạn hài lòng chưa?") Mac lại hét lên, vì anh ấy thực sự ghen tị. Ngay lập tức khiến Nan cười tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top