chương 38





Sau khi vụ cướp nhà Martha trôi qua. Mọi chuyện trở lại bình thường, những người hàng xóm lân cận cũng đến cảm ơn Nan đã giúp bắt tên trộm, khiến hắn nhanh chóng được hàng xóm quý mến.

Nan 2 ngày nữa sẽ về Thái Lan. Và hôm nay Ohm cũng sẽ trở lại. Danny tình nguyện đi đón anh ấy. Lúc đầu

Mac sẽ mời mọi người cùng nấu ăn và ăn uống. Nhưng Nan nghĩ sẽ tốt hơn nếu làm việc đó vào ngày hôm sau vì Ohm chắc hẳn đã mệt mỏi sau chuyến bay dài. Mac đã đồng ý.


Hôm nay họ đang ngồi ở nhà chờ Ohm. Arthur cũng tới chơi. Trong thời gian này, đứa trẻ đặc biệt gắn bó với Jonathan. Hơn nữa, Mac vẫn cảm thấy rằng bạn mình có thể cũng quan tâm đến Martha.



"Vậy bạn có nghĩ Jonathan quan tâm đến Martha không?" Mac nói chuyện với Nan khi họ ngồi trên chiếc ghế dài trước nhà, Jonathan đang chơi bóng với Arthur cũng ở trước nhà, trong khi đó, Martha đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho mọi người.

"Tôi cũng đang thầm nghĩ điều tương tự," Nan trả lời khi cô ấy nghĩ. Lúc này Mac đang ngồi dựa vào ngực anh. Nan vòng tay qua eo Mac.

"Nếu đó thực sự là những gì chúng ta nghĩ. Tôi muốn hy vọng rằng Jonathan tán tỉnh Martha. Jonathan mặc dù trẻ hơn, nhưng anh ấy đã trưởng thành. Hơn nữa, anh ấy và Arthur rất hợp nhau." Mạc lại nói. Nan gật đầu đồng ý, vì Arthur rất gắn bó với Jonathan.

"Hãy để việc đó cho hai người họ. Chúng ta không thể khuyến khích bất cứ ai yêu nhau," Nan nói với giọng bình thường. Mac gật đầu trước khi khẽ thở dài.





"Đó là gì?" Nan ngồi gần như cảm nhận được tiếng thở dài của Mac.


"Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn vì bây giờ bạn đã quay lại," Mac nói thẳng. Nan nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên đầu người yêu rồi lại cúi xuống hôn lên thái dương Mạc. Mac cảm nhận được sức nóng của hành động đó.

"Thời gian trôi qua rất nhanh. Bạn sắp tốt nghiệp và chuyển về ở với tôi," Nan nói, cao giọng nghiêm túc. Mạc hơi ngẩng đầu nhìn người yêu.

"Anh có nghĩ là tôi quá giỏi trong việc này không?" Mac giả vờ nói như vậy. Nam cười nhẹ.


"Bạn có chắc chắn muốn học thạc sĩ không?" Nan hỏi. Chiếc Mac tiếp theo đã xuất hiện và quay lại ngay.


"Tôi sắp chết như thế này đây," Mac uể oải trả lời trước khi nhìn thấy xe của Danny đến và đậu trước nhà.

"Ồ, thôi nào," Nan nói, nhưng cả hai đều không đứng dậy đón cậu vì họ biết dù thế nào bạn của họ cũng sẽ phải vào nhà.

"Cái gì? Bạn không nghĩ mình sẽ đến giúp tôi xách túi à?"

"Khi đến Thái Lan, bạn vẫn có thể tự mình mang chúng," Mac trả lời và Ohm mỉm cười. Danny giúp kéo túi của Ohm vào nhà. Ohm dừng lại để chào Jonathan và Arthur một lúc trước khi đi thẳng đến Nan và Mac.

"Tôi nhớ các bạn, hãy ôm tôi một cái nhé." Ohm giả vờ tiến tới ôm Mac trước khi dừng lại khi anh còn cách anh một bước chân. Nan đứng dậy chặn anh trước và Ohm cười vì chọc tức Nan.


"Hãy đến ôm tôi đi," Nan nói lại. Anh biết Ohm chỉ nói đùa. Vì thế bạn không tức giận.



"Ôm à? Anh sẽ làm gãy xương tôi và tôi sẽ chết. Mac, ngày tháng trôi qua, cơ bắp của chồng bạn ngày càng to ra. Anh ấy nằm trên giường như vậy mà không phải rất tệ sao?" có làm gãy eo anh ấy không?" Ohm trêu chọc sau khi ở một mình không trêu chọc và ở bên Mac gần một tháng.
"Tôi rất ngạc nhiên. Khi nó đến, tôi đã rất buồn rồi." Mac bước ra trông nóng bỏng. Bởi vì anh tưởng tượng những gì bạn anh nói.


"Táo bạo là gì? Ý tôi là, khi họ ôm nhau. Chỉ ôm thôi. Táo bạo thế cơ mà?", Ohm đáp lại và mỉm cười. Sau đó, Mac giơ chân đá vào ống chân bạn mình một cách khó chịu. Trước khi mời nhau vào nhà, Martha mang đồ ăn nhẹ ngồi trò chuyện với mọi người một lúc rồi đưa Arthur về nhà, Jonathan xin đi theo, Ohm cũng xin đi ngủ nghỉ ngơi. Danny về nhà và hẹn đi ăn cùng nhau vào tối mai.

"Vậy hai chúng ta nên làm gì đây? Ban ngày ngủ trưa không phải sẽ tốt hơn sao?" Mac mỉm cười vì giờ chỉ còn Nan và Mac trong phòng.

"Cậu ngủ một mình à?" Nan hỏi với nụ cười gượng.

"Tôi ngủ một mình. Hôm qua không phải anh nói tay anh bị căng sao?" Mac hỏi về cánh tay. Nan đã bị đâm trước đó. Hiện tại vết thương đã lành nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng.




Nan trả lời: "Tay tôi đau, nhưng thắt lưng tôi không đau". Mac trợn mắt chán nản còn Nan mỉm cười.





Nan nói trước khi cả hai vào phòng ngủ một giấc: "Em có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Khi nào em tỉnh dậy, anh sẽ làm đồ ăn cho Ohm và em thức dậy và cùng ăn". Thực sự Nan và Mac chẳng muốn đi đâu cả. Họ chỉ muốn ở bên nhau vì còn vài ngày cuối cùng trước khi Nan trở về Thái Lan.





"Bạn có muốn mua thứ gì đó không?" Mac hỏi khi họ nằm cạnh nhau nhưng vẫn chưa ngủ.

"Ewa nhờ bạn mua mỹ phẩm dành cho phụ nữ. Điều đó có điên không? Ai biết cách mua?" Nan trả lời


"Anh ấy gửi ảnh cho mình xem à? Cứ mua theo ảnh anh ấy gửi nhé" Mac trả lời


"Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào ngày mai" Nan ngắt lời nhưng Mac nghĩ dù sao thì anh ấy cũng sẽ mua. Dù cả hai có vẻ không hợp nhau nhưng đây được coi là sự thỏa hiệp với sự xa hoa của việc có một con dao. Nhiều thành viên trong gia đình mẹ anh đã chết. Họ cũng nói chuyện khi họ muốn thảo luận các vấn đề kinh doanh.




Ngày hôm sau...


Ohm thức dậy vào buổi sáng. Anh thấy Nan đang ngồi trong bếp uống cà phê nên đi đến chỗ Nan.




"Dậy sớm thế. Mac thì sao?" Ohm hỏi.

"Vẫn chưa tỉnh, cậu có muốn uống cà phê không?" Nan hỏi và Ohm chấp nhận trước khi Nan rót cho Ohm một tách cà phê từ máy pha cà phê.

"Ngày mai có chuyến bay lúc mấy giờ?" Ohm hỏi.



"8 giờ tối," Nan trả lời. Ôm gật đầu.

"Mac hẳn phải rất chán nản," Ohm mỉm cười nói. Nan cũng nhếch mép cười nhẹ.



"Vậy hôm nay cậu định đi đâu? Cậu đang làm gì vậy?" Ohm hỏi.


"Tôi đi mua chút đồ lưu niệm giúp cậu một chút. Còn tôi đi mua đồ nấu ăn qua đêm. Mac đã sắp xếp cho bạn bè cậu đến chào tạm biệt," Nan cười nói.



"Tôi đang đợi ở nhà," Ohm chậm rãi nói, vì anh vẫn còn mệt.

"Chà, sau khi tôi đi, tôi muốn bạn xem qua chiếc Mac cho tôi xem. Nếu có chuyện gì gấp, nếu có thể vui lòng gọi trực tiếp." Nan nói với Ohm.


"Anh nói vậy mỗi khi hai người cần phải xa nhau," Ohm cười nhẹ nói.

"Ồ, tôi đang lặp lại," Nan trả lời.

"Tôi cũng là người hay lặp đi lặp lại. Cho dù tôi có chăm sóc Mac bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tiếp tục chăm sóc anh ấy." Ohm nói với giọng nghiêm túc.



"Trước đây là thật, nhưng lần này có cái gì đổi lại." Ohm nói, hơi nhướng mày.

"Cái gì?" Nan hỏi lại.

"Khi về Thái Lan, các bạn hãy nghe tin tức hoặc cập nhật câu chuyện của ai đó để tôi cập nhật nhé. Bạn có thể đưa cho tôi được không? Bạn không cần phải ngày nào cũng theo dõi và điều tra. Chỉ cần vài ngày là đủ hoặc đặc biệt là ngày tôi đã yêu cầu những thứ như thế này," Ohm lại nói.


"Ai? Tôi có biết không?" Nan ngạc nhiên hỏi.

"Bạn biết đấy," Ohm nói, mỉm cười.


"Vậy nói cho tôi biết, đó là ai?" Nam hỏi. Ohm mỉm cười trước khi nói tên người đó. Anh muốn Nan giúp đưa tin tức về người này. Nan nhướng mày ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên này.


"Họ xô đẩy nhau khi nào? Bạn có nghiêm túc không?" Nan hỏi lại.


"Tôi đẩy một lúc, hỏi có nghiêm trọng không? Tôi vẫn không trả lời được nhưng tôi cảm thấy mình đặc biệt hơn bất cứ ai tôi từng gặp", Ohm nói thẳng.


"Vậy lúc cậu về, anh ấy có biết không?" Nan tò mò hỏi lại.



"Anh ấy biết, và thậm chí còn bảo tôi quay lại nhanh," Ohm cười nói khi nghĩ đến khuôn mặt của người đã nói chống lại anh ấy, chỉ với một cái nhìn xấu hổ. "À, tôi sẽ giúp bạn nhìn thấy điều đó,

" Nan đưa ra câu trả lời khiến Ohm mỉm cười hài lòng. Thế là cả hai ngồi nói chuyện cho đến khi Mac đến gần họ với cái đầu bông và khuôn mặt ngái ngủ.



"Bạn đang làm gì thế?" Mac run run hỏi trước khi đến ngồi vào chiếc ghế cạnh Nan.

"Hãy nói về những vấn đề chung. Bạn có muốn uống cà phê không?", Nan hỏi Mac một cách bình tĩnh. Mạc gật đầu đồng ý. Nan liền pha cà phê cho người yêu. Sau đó cả ba nói chuyện về bữa tối tối nay.




"Tất cả các món ăn đều trông rất ngon," Mac nói. Anh bước vào bếp vào ban đêm khi nhìn thấy đồ ăn mà Nan và Ohm đang cùng nhau chuẩn bị. Trong khi đó, Danny và Frank chuẩn bị sẵn sàng. Ở sân trước, như mọi khi, Jonathan đang trông trẻ và Martha cũng đang chuẩn bị đồ ăn.

"Đồ uống đã sẵn sàng chưa?" Ohm hỏi và Mac gật đầu.

"Kể từ khi tôi đến đây, cậu vẫn chưa tìm được người bạn còn lại của mình," Nan thản nhiên hỏi, Mac có vẻ hơi bối rối, trước khi hiểu ra điều gì đó.






"Bạn đang nói về Jeff phải không?" Mac hỏi.

"Ừm," Nan trả lời trong cổ họng.


"Tôi nghe nói anh ấy đã đi đến một thị trấn khác
với bố mẹ. Anh ấy sẽ quay lại trong thời gian chúng tôi phải đi học. Danny đã nói với tôi như vậy," Mac nói. "







Khi nào thì anh ấy mới yêu em?" Nam hỏi đùa. Với nụ cười trên môi, Mac biết Nan không nghiêm túc khi hỏi.




"Anh phải quyết định đi. Tôi là một người quyến rũ. Chỉ có người yêu và người lạc lối mà thôi," Mac mỉm cười nói, Ohm cũng bắt đầu cười.





"Anh tự tin quá đấy," Nan mỉa mai nói.


"Tất nhiên, vì những người yêu thương tôi mà lạc lối nên chỉ còn một người đứng ở đây thôi", Mac nói đùa, huých nhẹ vai vào lưng Nan.




"Anh không thể tử tế với tôi như vậy được sao? Tôi ghen tị quá," Ohm trêu chọc nói.


"Được rồi, tốt nhất cậu nên nhanh chóng tìm bạn trai đi. À, không cần phải ghen tị với người khác đâu. Ngoài ra, cậu đừng có nói lung tung nữa." Mac lên tiếng cảnh cáo. Ohm không nói gì mà chỉ mỉm cười nhẹ.




"Bạn có thể lấy món thịt nướng đó và để Danny nướng," Nan nói, ám chỉ những xiên thịt nướng vì Danny phụ trách bếp nướng trước cửa nhà.
Cho đến khi mọi thứ đã sẵn sàng và mọi người đến giúp nhau dần dần mang đồ ăn ra sân trước để cùng nhau ăn tối nay. Đó là bữa tiệc đưa Nan trở về Thái Lan.





Bữa tối hôm nay còn có Martha, bạn và cũng là hàng xóm của Mac, cùng con trai ngồi ăn cùng nhau. Mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ. Họ uống vài ly, nhưng không đến mức uống say và say khướt. Mac và Nan vừa mới tách ra nên khi Nan đứng dậy định làm gì đó, Mac cũng đi theo phía sau mà không để ý.






"Mac, trông cậu giống như một con chó đi theo chủ vậy", Ohm nói đùa, như thể Mac là một chú chó muốn chơi



đùa khi chủ về nhà.
"Nghe hay đấy. Tên đó ở đâu dậy vậy? Cậu theo dõi hắn suốt." Ohm nói bằng tiếng Anh, mỉm cười để những người khác cũng có thể hiểu được.



"Đó cũng là điều tôi đang định hỏi." Danny lại lên tiếng khiến mặt Mac nóng bừng lên vì xấu hổ thay cho bạn mình. Về phần Nan, cô cười nhẹ trước khi ôm cổ Mạc ngồi vào ghế như thường lệ.




"Nhưng tôi đoán không chỉ có Mac. Nan cũng đi theo Mac." Frank lại nói.



"Bây giờ chúng ta sẽ phải chia tay. Ít nhất trong thời gian còn lại, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu", Nan nói thẳng. Làm cho khuôn mặt của Mac tối hơn một chút.






"Ngày mai chúng tôi sẽ gửi cho bạn." Jonathan nói. Nam gật đầu đồng ý. Trên thực tế, anh ấy đã nói với bạn bè của Mac rằng họ không cần phải đuổi anh ấy đi, nhưng họ đều muốn đuổi anh ấy đi.



"Khi Nan quay lại, Mac sẽ vắng nhà khoảng 3-4 ngày," Ohm nói.










"Không, chúng tôi đều bận học và làm việc đến mức đầu óc quay cuồng, không có thời gian ngồi xuống", Ohm trả lời khiến mọi người bật cười.


"Nhưng lúc nào anh cũng nhớ em," Mac nói ngay. Trước sự la ó, trêu chọc của bạn bè, Nan mỉm cười hài lòng. Anh ngồi vòng tay qua vai Mac như một cái ôm.




"Ngày mai chắc là không gửi được rồi. Dù sao thì cũng chúc cậu có một chuyến đi vui vẻ." Martha nói. Nan cảm ơn lại anh ta. Mọi người ngồi uống rượu thêm một lúc nữa cho đến khi Martha đến đặt Arthur trở lại giường vì đã muộn rồi.

Mọi người đều đồng ý rằng họ nên chia tay ngay bây giờ. Thế là họ giúp nhau dọn dẹp mọi thứ cho đến khi mọi thứ đều ngăn nắp, hẹn giờ đón Nan, xong việc thì mỗi người về nhà riêng. Ohm đề nghị tự mình dọn dẹp nhà cửa để Mac có thêm thời gian ở bên Nan.



Đi tắm và chuẩn bị nghỉ ngơi. Cả hai cùng đi tắm. Khi họ mặc quần áo xong, Nan thu dọn đồ đạc, Mac ngồi trên giường nhìn anh với ánh mắt u ám.

"Làm bộ mặt như vậy đi, anh sẽ cùng em đưa em về Thái Lan." Nan trêu chọc nói.





"Vậy trong túi của anh có chỗ cho tôi nằm không?" Mac đáp lại, cười nhẹ. Mạc ra khỏi giường, ngồi cạnh người yêu, tựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh.


"Tôi không thích cảm giác này chút nào," Mac nhẹ nhàng nói.

"Cảm giác thế nào?" Nam hỏi.




"Đó là cảm giác phải nói lời tạm biệt", Mac nói lại.

"Anh chia tay cái gì vậy? Tôi chỉ về Thái Lan thôi. Tôi sẽ không chia tay với anh đâu," Nan nói lại.


"Ồ, tôi biết. Ý tôi là, chúng ta phải chia tay," Mac lại đáp. Nan tiến tới đối mặt với Mac,
lúc đó Mac chủ động ngồi vào lòng Mạnh mẽ của Nan, quấn hai chân quanh eo anh, hai tay giơ lên ​​ôm lấy cổ Nan. Mặt Mac vùi vào hõm cổ cô. Nan hơi choáng váng vì không nghĩ Mac sẽ cầu xin như vậy.




"Em thật siêng năng và quyến rũ. Em định để anh suy sụp và chuyển đến đây sống với em à?" Nam chậm rãi nói.



"Bạn khỏe chứ?" Mac hỏi, cười nhẹ, kèm theo cái ôm đáp lại của Mac:



"Không được, em phải về đi làm kiếm tiền nuôi anh nữa," Nan lại trêu chọc. Nan đưa tay xoa nhẹ lưng Mac để an ủi. Nan cũng cảm thấy lồng ngực thắt lại vì phải xa nhà. Nhưng anh biết cả hai đều có nhiệm vụ riêng phải hoàn thành.



"Chờ ngươi tốt nghiệp trở về Thái Lan, ngươi có thể cam đoan, ta sẽ không để ngươi rời xa ta quá 24 giờ." Nan nghiêm túc nói. Mac gật đầu đồng ý trước khi bàn tay Nan từ từ trượt xuống cạp quần pyjama của Mac sau lưng, sau đó đưa tay vào trong quần mềm mại xoa bóp vuốt ve cặp mông săn chắc của người yêu. Mạc lập tức ngẩng đầu nhìn Nan.



"Tôi ở đây," Mac nói, giọng chưa trọn vẹn. trước khi nổi da gà khi những ngón tay thon dài của Nan bị kéo qua khe dài trên mông cô.






"Không chỉ có tay tôi," Nan nói với giọng hơi mơ hồ. Điều đó làm Mac hiểu. Độ cứng ép vào phần dưới cơ thể anh. Mặc dù Nan có quần pyjama. Mặc dù nó đang bị cản trở, nhưng Mac có thể cảm nhận được sức nóng đang dâng lên ở khu vực đó của Nan.



"Anh leo nhanh quá phải không?" Mạc bình tĩnh hỏi. Bởi vì bây giờ nó đang được sử dụng. Mũi Nan dụi vào hõm cổ Mac, còn tay anh thì thỉnh thoảng lại vuốt ve, siết chặt.




"Ai bắt em ngồi lên đùi anh như vậy?" là câu trả lời trước khi Nan hôn Mac khi họ ngồi trên sàn phòng ngủ. Mac cũng không muốn phủ nhận rằng anh cũng muốn được Nan chạm vào. Họ hôn qua lại, ôm lấy áo Mac và ôm cô, Mac rên rỉ khi rúc vào gần hơn. Mac bị mê hoặc bởi nụ hôn nóng bỏng cổ xưa và vặn vẹo di chuyển trong lòng Nan. Càng làm cho nửa người Nan muốn thoát ra ngoài hít thở không khí.





"Mmmmmmmmm," Mac rên rỉ trong cổ họng. Khi đầu lưỡi Nan dùng để vuốt ve và bóp, xen kẽ với việc mút và kéo. Cho đến khi một âm thanh định kỳ phát ra.


"Anh thích đi ngủ hơn à?" Nam trầm giọng hỏi. Mac gật đầu trước khi rời khỏi lòng Nan và đứng dậy. Với Nan đang tiến sát phía sau, cả hai cùng cất cánh. Quần là rào cản cuối cùng của cơ thể. Cho đến bây giờ, cơ thể của cả hai đều trần trụi. Nan nhướng mày một chút. Khi anh ấy nhận ra điều gì đó



"Tại sao không có nhiều hơn?" Nan hỏi thẳng khi nhìn thấy phần giữa cơ thể Mac, nơi trước đây anh đã cạo râu cho Mac. Vẫn chưa có tiếng nổ mới. Mac đỏ mặt khi nghe điều đó.


"Vừa rồi khi tắm, tôi lại cạo râu vì biết điều đó là cần thiết. Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra với tôi." Mac thấp giọng đáp lại. Anh biết tối nay hai người có chuyện muốn nói. Chắc chắn là trước khi Nan quay lại Thái Lan. Vì vậy, anh muốn làm hài lòng Nan bằng cách cạo lại phần lông đó. Nan nhếch khóe miệng hài lòng. Anh đang quỳ trước mặt Mac, khuôn mặt đặt chính xác vào giữa cơ thể Mac,


"Anh thật tuyệt vời, để tôi kiểm tra xem," Nan buột miệng trước khi đặt cả hai tay lên eo Mac, sau đó anh từ từ sử dụng đầu lưỡi của mình. Sờ mó và liếm toàn bộ cơ thể Mac


"À, à," Mac căng thẳng. Khi đầu lưỡi của Nan lan tỏa khắp nơi.

"Heh, heh, chân cậu run à?" Nam nói đùa. Bởi vì Mac thực sự đang run rẩy.


"Chúng ta cùng nằm trên giường đi," Nan nói trước khi cả hai được bế lên giường, Mac nằm ngửa trên chiếc giường rộng của mình. Ngoài việc hôn anh, Nan còn cưỡi lên Mac.Hôn


...Nụ hôn

Tiếng hai người hôn nhau thỉnh thoảng vang lên. Vì chính Mac đã hôn đáp lại anh. Mac đưa tay vuốt ve ngực cô. Trước đó, môi họ tách ra. Sau đó lại di chuyển xuống giữa cơ thể Mac, Nan hôn và tạo dấu yêu ở vùng bụng dưới của Mac, sau đó hôn tiếp xuống phần giữa cơ thể bị kích thích hoàn toàn của anh. Anh bế nó lên rồi ngậm vào trong miệng, ấm áp.



"Nannnnnnnnnnnnnn..." Hai tay tự động ôm lấy đầu anh vì anh cảm nhận được sự hưng phấn hỗn loạn ở giữa cơ thể và bụng dưới, sau đó Nan lướt môi dọc theo cơ thể anh, xen kẽ dùng đầu lưỡi lan rộng đầu lưỡi. Cốt lõi của Mac khiến đôi chân anh chuyển động và căng cứng vì hưng phấn. Mac nuốt khan khi cảm xúc dâng trào.




"Được rồi. Nan... Par... Nan..." Mac nói. Bởi vì quá phấn khích nên anh càng trở nên căng thẳng. Vì gần đến điểm xuất phát nên Nan biết được tình trạng của người yêu nên lao tới thực hiện một cú ra đòn điêu luyện bằng môi. Trước khi Mac kịp giải phóng nước ép tình yêu, Nan đã nuốt chửng từng giọt cuối cùng.


Sau đó Nan tiến tới hôn Mac và xoay người để Mac nằm nghiêng. Với Nan nằm ngửa, Mạc nằm đó thở hổn hển. Vì vừa lên đỉnh nên Nan nhanh chóng đưa tay lấy gel và bao cao su rồi đeo vào người.



"Ừ," Mac lại nói. Sau đó Nan lấy chiếc que nóng bọc trong bao cao su cọ qua lại vào vết nứt trên mông của Mac. Xen kẽ với việc bôi gel lên vùng ống tủy ở mặt sau của máy Mac. Nan đặt tay dưới cổ Mac để đỡ anh. Sau đó, anh đặt một chân của mình vào giữa hai chân Mac, đôi bàn tay khỏe khoắn của anh nắm lấy cây gậy nóng sẵn sàng chiến đấu, cọ xát vào lưng người yêu rồi từ từ ấn xuống.

"À," Mac khẽ rùng mình. Úp mặt vào vòng tay người yêu, anh cố gắng thư giãn.


"Ummmm," Nan hắng giọng. Bởi vì cảm xúc xảy ra do kênh bị thu hẹp. Bàn tay của Mac siết chặt vào đầu trục nóng bỏng của anh. Nan di chuyển hông theo nhịp điệu ngắn, vào và ra, cho đến khi cuối cùng cô nhét cây gậy nóng của mình vào lỗ.

Mặt sau của máy Mac dọc theo toàn bộ chiều dài của nó.

"Ồ!" Mac rên rỉ trong sung sướng. Nghiến răng, Nan đặt một nụ hôn lên bờ vai trần của người yêu để giúp anh thư giãn.




"Na... Nan, xin hãy di chuyển," Mac cầu xin. Không chậm trễ, Nan lập tức di chuyển hông, dùng chính cánh tay của mình làm điểm tựa. Sau đó Nan khép hông lại, nắm lấy chân Mac và kéo chúng ra. có thể gây ra cú đập hông một cách thuận tiện. Mac cắn môi để bộc lộ cảm xúc, cơ thể họ run lên vì lực va chạm.


"Hừm, ồ, ồ, ồ, ồ, ồ, ồ!" Với thân hình không ngừng nảy lên trước khi Nan chuyển Mac nằm sấp xuống. Sau đó anh bị đè xuống từ phía trên, nơi cơ thể họ vẫn còn dính liền với nhau. Nan giữ của riêng mình. Cơ thể của Mac bây giờ đã ở hai bên. Hai tay ôm lấy eo người yêu.


"A, a, a, a, a, a," Mạc lập tức cúi xuống cắn vào gối. Khi họ chạm hông lần nữa, cả hai đều đổ mồ hôi. Nan bóp mông Mac cho đến khi trên tay cô xuất hiện một vết đỏ. Nan dùng một tay luồn vào sợi tóc trên lưng Mạc, không quá mạnh khiến gương mặt người yêu hơi nhếch lên. Thân dưới đập thình thịch, Mac hưng phấn đến mức tê liệt não.


Một tiếng rên lớn tràn ngập căn phòng mà không báo trước. Mac có lẽ không kiềm chế được giọng nói của mình. Nan cúi xuống mút, cắn vào cổ người yêu đồng thời tăng tốc hông. Bởi vì ông đã gần đạt tới sự giải thoát hoàn toàn. Mac cũng không khác. Anh ấy hầu như không chạm vào cốt lõi của chính mình, nhưng anh ấy đã sẵn sàng để nó thoát ra.


"Nan, mạnh hơn, ồ, nan, mạnh hơn," Mac nài nỉ

. Nan rên lên sung sướng, cùng với đó là nước ép tình yêu được giải phóng. Cơ thể Mac căng thẳng khi anh cũng giải phóng nước ép tình yêu, từ từ chậm lại. Rồi Nan nằm lên lưng người tình và hôn vào thái dương Mạc một cách âu yếm.

"Thật kinh khủng," Nan thì thầm vào tai Mac, khiến Mac cảm thấy nóng bừng.

"Tôi có thể lấy lại được không?" Nan hỏi. Mac nhai mặt về phía người yêu và hôn lên môi anh.

"Tất nhiên," Mac trả lời ngay lập tức. Nam mỉm cười hài lòng.

"Vậy sáng mai hãy thu dọn đồ đạc nhé," Nan nói trước khi cùng Mac rời đi, bắt đầu chơi một bản tình ca.


Nan tỉnh dậy trước Mac, chạy vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho người yêu tạm biệt trước khi trở về Thái Lan. Nan cởi áo sơ mi và bước ra chỉ với chiếc quần dài. Sau đó anh vào bếp trước khi phát hiện ra Ohm cũng đã thức dậy.

"Đêm qua có động đất trong phòng anh phải không?" Ohm nói đùa. Nan mỉm cười nhẹ, khóe miệng nhếch lên. Nan biết rất rõ Ohm chắc chắn đã nghe thấy âm thanh đó đêm qua. Cả tiếng giường và tiếng rên rỉ.

"Ừm, khoảng 7 hiệp," Nan trả lời.

"Wow, mức độ hủy diệt cao nhất," Ohm ngượng ngùng nói.


"Nếu sáng nay Mac bước đi lạ lùng thì tôi cũng không ngạc nhiên chút nào." Ohm lại đùa.

"Đừng trêu chọc anh ấy quá nhiều." Nan nói mà không hề nghiêm túc.

"Vậy, cậu đã đóng gói xong chưa?" Ohm hỏi liên tục rồi ngồi xuống uống cà phê.


"Tôi sẽ hoàn thành nó sau khi làm bữa sáng cho Mac. Tôi sẽ lên lầu dọn dẹp phần còn lại. Vậy bạn cũng muốn à? Tôi sẽ nấu cho bạn một suất." Nam hỏi. Ôm lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó họ bắt đầu nấu nướng trong khi Ohm ngồi nói chuyện không ngừng. Cho đến khi mọi thứ kết thúc.


Sau đó Nan lên lầu tiếp tục thu dọn hành lý một cách lặng lẽ, càng ít gây ra tiếng động càng tốt. Để không làm phiền giấc ngủ của Mac, vì khi cả hai ngủ được thì đã 2, 3 giờ sáng và khi mọi thứ đã được dọn dẹp xong Nan lại đến ngồi ở mép giường. Về phần Mac đang nằm sấp ngủ say, Nan ngồi dậy, lặng lẽ nhìn khuôn mặt người yêu một lúc. Và ngay lập tức bắt đầu đánh thức Mac,


"Mac" Nan gọi bằng giọng lửa.


"Ồ," Mac trả lời qua cổ họng. Nhưng vẫn nằm đó, Nan mỉm cười dịu dàng.

"Mac, hôm nay tôi phải về Thái Lan," Nan lại nói. Trước khi Mac kịp gật đầu. Rất nhanh, hắn từ từ mở mắt ra nhìn. Nan mỉm cười trước thái độ của người yêu, Mac nhìn khuôn mặt vô cảm đó, không nói gì. Ai biết tại sao?



"Dậy đi tắm. Anh đã làm bữa sáng rồi. Trời đang dần nguội rồi. Ừm, em cũng ăn hết đi. Anh cũng không biết." Nam lại nói.

"Đưa tôi vào phòng tắm," Mac nói, giọng hơi khàn. Nan mỉm cười trước khi mủi lòng. Anh đưa người yêu vào phòng tắm để tắm chung.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nanmac