Chương 88

Không khí trong phòng bệnh chưa bao giờ căng thẳng ngột ngạt như lúc này cả hai cùng cứng đầu không ai chịu mở miệng nói với nhau câu nào.

Cô thì hờn giận vì anh không chiều theo ý cô.

" Người ta đang chơi vui lại bắt trở về gian phòng trống trải , buồn thiu này ... Đúng là qúa đáng mà áp bức người qúa đáng. Dù sao cô cũng là bệnh nhân đáng lẽ ra anh phải chiều chuộng  quan tâm luôn làm theo ý cô muốn mới đúng chứ đằng này luôn chèn ép cô bắt cô phải làm theo ý anh cô là vợ anh chứ có phải cấp dưới của anh đâu. Mà trong gia đình vợ là trời xếp trên chồng một bậc vậy mà lý nào anh dám to gan đảo lộn tất cả không coi cô ra gì... Hừ hừ hừ... Đúng là tức chết cô mà"

Ji Yeon càng nghĩ càng tức máu hỏa bốc lên ngùn ngụt cô nằm trong chăn mà thấy nóng vô cùng nhưng vì tức anh nên không thể vứt bức tường mỏng ngăn cách hai người ra được...

Myung Soo nhìn người đang cuộn tròn trong chăn trên giường mà thở dài không ngừng. Anh không muốn cô giận anh chút nào càng không muốn cô buồn làm ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng anh cũng không thể để cô tự làm theo ý mình được. Muốn xin lỗi mà khó mở lời vì anh làm vậy là muốn tốt cho cô thôi. Lúc này mà xin lỗi cô thì kiểu gì cô cũng được đà lấn tới rồi ép anh lần sau cho đi chơi nữa cho xem. Bên ngoài rất nguy hiểm anh rất sợ chỉ cần mình không để ý một chút là cô sẽ gặp nguy hiểm đến lúc đó anh không biết mình sẽ ra sao nữa...

Vợ của anh rất ngốc không hiểu thế giới bên ngoài hiểm độc thế nào đâu huống hồ anh lại có rất nhiều kẻ thù  bọn chúng không làm gì được anh sẽ quay sang hại cô sẽ làm tổn thương cô. Cho nên anh không thể để cô làm theo ý mình nữa. Thà làm cô giận hờn một chút còn hơn tính mạng cô gặp nguy hiểm. Đứa con xấu số của hai người đã là qúa đủ rồi anh không thể liều lĩnh hơn nữa...

Myung Soo càng nghĩ càng đau đầu xin lỗi thì sẽ bị cô làm lung lay quyết định của anh mà không xin lỗi anh sợ cô sẽ tự làm tổn hại bản thân sẽ rất không tốt cho sức khỏe. Vì thế mà Myung Soo cứ nhìn vợ thở dài cả hai không ai nói một lời khiến không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Đúng lúc đó Cha mẹ Ji Yeon bước vào họ muốn tới thăm cô con gái cưng của mình xem sức khỏe đã tốt hơn chưa. Mấy hôm nay có Myung Soo ở lại tận tình quan tâm chăm sóc Ji Yeon khiến họ rất yên tâm. Cứ ngỡ lúc này Ji Yeon đã khỏe hơn rất nhiều nhưng ai ngờ vừa bước vào phòng một không khí ngột ngạt , im lặng , yên tĩnh đến buồn chán khiến cha cô khẽ nhíu mày thở dài, mẹ cô thì đưa cặp mắt khó hiểu hết nhìn cô con gái cưng đang nằm trên giường chùm chăn thút thít, rồi đến chàng rể cưng đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào chiếc giường mà thở dài. Ngay cả khi thấy ba mẹ đến anh cũng chỉ gật đầu cúi người chào họ mà không thể nở nụ cười trên môi. Hai người chỉ biết lắc đầu nhìn thấy thế là họ biết ngay có chuyện gì xảy ra rồi.

"Chắc lại giận nhau rồi đây"

Người Cha nhẹ nhàng đến bên Myung Soo ngồi xuống gần anh rồi thì thầm

- Có chuyện gì thế ? Cãi nhau ah?

- Dạ!

Myung Soo ngẩng đầu buồn bã nhìn ông anh cảm thấy có lỗi với pama vợ rất nhiều. Đã hứa với họ sẽ chăm sóc cô thật tốt không làm cô buồn lòng nữa nhưng anh lại không giữ lời hứa , vẫn làm cô buồn và khóc.

- Sao lại cãi nhau?

- Con...

- Nó vẫn còn đang bệnh! Con nên nhường nó một chút sức khỏe Ji Yeon đã rất yếu rồi không nên bị kích động rồi suy sụp hơn nữa.

- Con xin lỗi!

- Chắc con cưng của mình cũng làm gì sai nên con rể mới làm như thế. Chứ bình thường con rể rất chiều vợ nó mà.

Cha Ji Yeon thấy vợ mình có ý trách móc con rể thì ông cũng muốn đỡ lời dùm dù sao không phải ông không biết tính con mình. Chắc chắn Ji Yeon là muốn gì đó không tốt nên Myung Soo mới không thể chiều theo ý cô. Chỉ có điều lời ông vừa dứt thì người trong chăn đã vùng lên phản kháng

- Con có làm gì sai đâu! Có anh ta "chỉ vào Myung Soo " áp bức người khác qúa đáng! Huhuhu

Tiếng gào thét của Ji Yeon khiến cả ba người còn lại giật mình. Cha cô là người tỉnh lại đầu tiên ông ân cần nhìn cô con gái cưng,rồi dịu dàng hỏi

- Myung Soo áp bức con như thế nào?

Nghe có người hỏi thăm tới Ji Yeon như òa khóc vì ấm ức,cô nhìn anh giận hờn rồi trách móc nói

- Anh ta không cho con đi chơi! 

Nghe xong lời oan ức của Ji Yeon, Myung Soo thì ủ rũ cúi đầu không biết nói sao còn ba mẹ cô thì đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý. Cô con gái cưng của họ do được chiều chuộng bao bọc từ nhỏ nên tính tình không giống ai. Thơ ngây qúa mức cho phép đã thế còn ngang bướng khó bảo luôn muốn mọi người làm theo ý mình. Cứ nghĩ sau khi đi học xa nhà lấy chồng thì cô sẽ thay đổi mà trưởng thành hơn. Nhưng có vẻ bản tính ham chơi vẫn không hề thay đổi chỉ biết nghĩ cái trước mắt mà không chịu nghĩ hậu qủa về sau. Cũng may có con rể yêu thương quan tâm chăm sóc nên họ cũng yên tâm phần nào nhưng thật sự nhìn cô con gái cưng ngày trước trắng trẻo hồng hào ngây thơ trong sáng vô tư yêu đời giờ xanh xao yếu đuối khuôn mặt luôn phảng phất một nỗi buồn lo sợ tuy đôi mắt đó vẫn trong sáng phẳng lặng nhưng trong đáy mắt đã có chút gợn sóng. Nhìn người con gái mà mình yêu thương bây giờ xảy ra như vậy cha mẹ nào mà chẳng đau họ bỗng nhiên do dự không biết giao cô cho anh như vậy là đúng hay sai nữa.

Tuy biết rằng anh luôn quan tâm chăm sóc yêu thương cố gắng bảo vệ cô thật tốt nhưng sự cố vẫn xảy ra sai lầm vẫn còn nhiều và con gái họ vẫn gặp nguy hiểm...Càng nghĩ họ càng lo lắng cho tính mạng của con gái mình ai biết đâu một ngày nào đó họ lại phải nhận được tin con gái họ lại xảy ra chuyện và nguy hiểm đến tính mạng và con rể họ lại không phải thần thánh không thể cứu được vợ mình...

Đầu óc họ như vỡ tung chẳng lẽ họ ép cô lấy chồng là sai sao? Nhưng họ cũng không phủ nhận tình cảm và sự cố gắng của con rể dành cho con gái mình. Chẳng lẽ đây là số phận hay sao? Chẳng ai có thể vô tư vô lo vô nghĩ yêu đời mà hưởng cuộc sống này mãi được. Mong sao qua lần này con gái họ sẽ trưởng thành hơn ...

Không khí chìm trong ngột ngạt đến khó tả mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ của mình.

Myung Soo dường như hiểu được pama vợ đang nghĩ gì đôi mắt anh buồn xa xăm sự hối lỗi hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng...

Chỉ có Ji Yeon là có vẻ thỏa mãn nhất nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bất lực của anh thì không hiểu sao cô thấy buồn vô cùng bờ vai hiên ngang giờ cũng rũ xuống nói lên tâm trạng của chủ nhân nó. Chưa bao giờ Ji Yeon thấy anh như vậy tự nhiên cô thấy trái tim quặn lại cô không muốn anh như vậy đâu không muốn chút nào ! Nếu anh không muốn cô đi chơi thì cô sẽ nghe lời không đi chơi nữa không cãi lời anh nữa không giận hờn kiếm cớ gây sự với anh nữa. Nhất là khi đôi mắt đó đang lạc vào xa xăm nơi nào đó mà không hề liếc nhìn cô một lần thì Ji Yeon như muốn òa khóc cô thấy trống trải vô cùng. Cô sợ nhưng không biết mình sợ cái gì cô muốn được ở trong lòng anh dựa vào vai anh muốn làm cái gì đó giúp anh không như thế nữa? Thật sự hình ảnh kia không hợp với anh chút nào ? Cô không muốn thật sự không muốn? Chắc chắn không phải do cô mà , không phải đâu!!!

- Huhuhu...

Ji Yeon sợ hãi xen lẫn lo lẫn lo lắng lắc mạnh đầu đôi mắt cô không biết từ khi nào đã đẫm lệ.

Tiếng khóc của Ji Yeon khiến ba người còn lại giật mình vội ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh đã hoảng hốt khi thấy cô ngồi trên giường ôm chăn khóc nức nở...

- Ji Yeon!

Thấy Ji Yeon như vậy lòng Myung Soo đau lắm không do dự anh vội vàng đi đến bên cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Lạ là vợ yêu của anh không hề đẩy anh ra thậm chí còn ôm chặt lấy anh khóc thút thít làm anh bất ngờ vô cùng cứ nghĩ cô sẽ lại mắng chửi rồi đẩy anh ra chứ ? Không ngờ.... Đôi môi Myung Soo khẽ nở nụ cười hạnh phúc anh khẽ đưa tay vuốt tóc cô như vỗ về ánh mắt dịu dàng trầm ấm nhìn cô chan chứa yêu thương ...

- Anh xin lỗi! Là do anh không tốt! Anh sai rồi!

- Hic...

- Thôi mà! Ngoan không khóc nữa nào! Khóc xấu lắm đó!

- Hứ... Hức...

- Mà sao tự nhiên em lại khóc thế?

- ....

- Hử?

- Không biết! Hức...

- Thôi đừng giận anh nữa nhé! Cũng chỉ vì anh lo cho em thôi mà...

- Anh này!

- Anh đây!

- Hôm nay... Anh thật lạ!

- ???? Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không mắng em nữa!

- Không phải! Vừa rồi anh ngồi trên ghế đó... Anh sao thế?

- ??? Anh làm sao?

- Không biết! Em không thích anh như thế đâu! Em sợ!

- ???

- Và ... buồn nữa??

Nghe cô nói một hơi đầu tiên anh hơi khó hiểu nhưng rồi lại thoáng mỉm cười Hạnh phúc... Vợ anh biết quan tâm đến anh rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top