Chương 5.3
Tất nhiên là tôi lắc đầu.
"Lee Eun Ji rất xinh đẹp nhưng vấn đề nằm ở chỗ con bé đó biết rõ mình xinh đẹp nên lúc nào cũng cảm thấy đàn ông phải chiều theo ý nó. Nó coi bạn trai như con chó suốt ngày hò hét lớn tiếng. Em thử nghĩ xem một người đàn ông bình thường có chút lòng tự trọng liệu có thể chịu nổi không? Anh không thể chống mắt nhìn nó ngông cuồng như vậy cũng phải có người dạy bảo nó".
Tôi không thể chấp nhận chuyện anh thẳng thắn phê bình bạn gái cũ như vậy, tôi đẩy anh: "Anh có phải là đàn ông không hả? Sao bụng dạ anh hẹp hòi thế?"
"Theo em, phải thế nào mới gọi là đàn ông?" Kim Myung Soo hỏi lại.
"Nếu anh là đàn ông thì không bao giờ được nói xấu bạn gái cũ. Hơn nữa cậu ấy xinh đẹp như vậy, chiều chuộng cậu ấy cũng là việc nên làm".
"Xinh đẹp? Gái đẹp ở Ukraine thiếu gì." Kim Myung Soo cất giọng khinh thường: "Anh nói cho em biết, đàn bà muốn sống dựa vào đàn ông thì phải biết điều một chút. Đưa tiền cho nó tiêu, còn nơm nớp lo sợ bị nó bỏ rơi và phải nâng niu nó như nâng trứng hứng như hứng hoa. Nó tưởng nó là ai hả, là tiên nữ chắc. Đồng tiền đâu phải tự dưng từ trên trời rơi xuống, anh cần gì làm chuyện không có lòng tự trọng như vậy?".
Tôi bị á khẩu bởi những lời lẽ của Kim Myung Soo. Anh và Eun Ji đúng là bát tự không hợp. Nhưng tôi vẫn cố thanh minh cho Eun Ji: "Bạn trai đầu tiên của cậu ấy quá vô liêm sỉ nên tâm lý của cậu ấy bị bóng đen đè nặng".
"Anh cũng có bóng đen, sao không thấy em nói giúp anh?"
"Anh ư?" Tôi làm mặt quỷ trêu anh: "Cả người anh đều đen sỳ nên ném than vào cũng không cần bảo vệ."
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng anh thật sự cần người chăm lo cuộc sống hàng ngày. Chỉ dựa vào hai người đàn ông là Dong Gun và Woo Hyun là không thực tế, nhìn đống bát đĩa bẩn tích lũy vài ngày trong nhà bếp là biết bọn họ sống kiểu gì.
Valeria chắc chắn tự nguyện nhưng chị ta còn phải trông coi cửa hàng và chăm sóc con trai, chị ta không thể ngày nào cũng đến thăm Kim Myung Soo. Tôi tần ngần hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm về nhà ngả bài với Eun Ji.
Valeria không tin tưởng tôi, chị ta nói với Kim Myung Soo: "Cô ấy còn là đứa trẻ, liệu có thể chăm sóc anh không?"
Người đàn bà này vẫn nhớ đến nụ cười không hợp hoàn cảnh của tôi lúc đó nên nhân cơ hội trả thù tôi. Lòng tự trọng bị tổn thương, tôi rất không vui: "Chị thấy tôi là người có tâm lý biến thái thích ngược đãi người tàn tật sao?"
"Mau về đi, về đi, Ivan đang đợi em ở nhà kia kìa". Thấy hai chúng tôi bắt đầu bốc hỏa, Kim Myung Soo vội đuổi khéo Valeria: "Cô ấy gầy yếu như vậy, không có sức làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đâu".
Sau khi Valeria đi, tôi về nhà đối mặt với Lee Eun Ji.
Cách đây không lâu em từng cầu xin anh lừa dối tình yêu trong tim em. Với sự tồn tại đồng tình giả dối, cho anh linh cảm và ánh mắt kỳ diệu, để đùa giỡn linh hồn em, làm nó rơi vào thuốc độc và ngọn lửa.
(Trái tim chúng ta cố chấp biết bao- Puskin)
Tôi đã tưởng tượng ra sự phẫn nộ của Lee Eun Ji, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy. Bát mỳ ở trên bàn bị cô hất đổ, nước canh bắn vào người tôi. Tôi hoảng hốt nhảy sang một bên né tránh.
Eun Ji trừng mắt nhìn tôi, ngũ quan đẹp đẽ của cô vì tức giận và thất vọng gần như rời khỏi vị trí.
"Tên khốn khiếp đó nói vài câu đường mật là cậu tin rồi, còn sống chung nữa? Cậu có thấy bỉ ổi không? Loại đần độn như cậu bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền, có chết cũng đáng. Bố mẹ cậu phí công nuôi cậu hơn hai mươi năm". Cô nói một thôi một hồi toàn những lời khó nghe.
Trong lòng tôi luôn thấy có lỗi với Eun Ji, nhưng thái độ chèn ép người của cô khiến tôi phản cảm. Tôi cố nhịn, chỉ cất giọng nhẹ nhàng: "Eun Ji, một số chuyện có lẽ là cậu hiểu nhầm, anh ấy không xấu xa như cậu nghĩ đâu".
Tôi không tin Kim Myung Soo là người xấu, một người có lòng nhẫn nại với đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ như anh thì làm sao có thể là kẻ tồi tệ?
Lee Eun Ji nhổ phì một tiếng, cô nói nhỏ nhưng rất rõ ràng: "Cẩu nam nữ".
"Eun Ji". Tôi gần như không tin vào tai mình: "Cậu nói chuyện đừng khó nghe như vậy được không?"
Cô cười nhạt: "Câu này mà kêu khó nghe? Vậy lúc "đào chân tường người" sao cậu không thấy áy náy?" (Đào chân tường người: cướp người yêu của bạn thân)
Tôi bị đụng đến nỗi lòng, máu nóng bốc lên đầu, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố cứng miệng: "Cậu có nói lý lẽ không hả? Cậu và anh ấy đã chia tay rồi, thế nào gọi là "đào chân tường người"?"
"Park Ji Yeon!". Lee Eun Ji nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt: "Trong nhà tắm có gương đấy, cậu vào soi gương thử xem cậu có gì khác người? Cậu dựa vào đâu mà nghĩ ai gặp cũng yêu cậu, kim cương tan chảy trong tay cậu? Người ta ra đời chơi mười mấy năm rồi, thấy núi vượt núi, gặp nước vượt nước, sao có thể lật thuyền trong cái cống ngầm của cậu?"
Tôi sững sờ mở to mắt, khóe miệng giật giật nhưng không thể thốt ra một tiếng nào. Tình bạn giữa tôi và Eun Ji không phải ngày một ngày hai mà kéo dài năm sáu năm, vậy mà cô có thể nói ra những lời đó.
"Bây giờ thì tôi biết rồi, cậu và anh ta cùng một giuộc như nhau. Tôi không biết cậu quyến rũ anh ta từ lúc nào, cậu vẫn cứ tỏ ra thản nhiên như không, còn đóng kịch trước mặt tôi. Cậu diễn cứ y như thật, nếu không phải anh ta có màn ân ái với người khác trước mặt cậu, có lẽ đến chết cậu cũng không nói cho tôi biết? Thảo nào bạn học đều nói con người cậu vô cùng thâm hiểm, tôi còn không tin. Coi như tôi có mắt như mù, nhìn nhầm người".
Khả năng ăn nói của tôi vĩnh viễn không thể nào đọ với Eun Ji. Người tôi run lẩy bẩy nhưng không biết nói câu gì để phản bác. Cuối cùng tôi về phòng mình và đóng sập cửa.
Eun Ji nói vọng theo từ đằng sau lưng tôi: "Cậu chỉ có chiêu giả bộ mềm yếu trước mặt đàn ông, đúng là đồ đê tiện".
Câu cuối cùng gần như rít khỏi kẽ răng cô.
Tôi mở cửa, khó khăn lắm mới thốt được một câu: "Lee Eun Ji, cậu nên đi khám bác sỹ tâm lý!"
"Mẹ nó, cậu mới là kẻ tâm thần", một tách trà bay đến chân tôi vỡ tan tành: "Nhà tôi không nuôi sói mắt trắng. Cậu cút đi cho tôi, cuốn xéo ngay lập tức, đừng để tôi ngứa mắt buồn nôn".
Tôi lập tức thu dọn đồ đi ngay trong đêm hôm đó.
Lúc hai giờ sáng, Woo Hyun lái xe đưa Kim Myung Soo đến đón tôi. Tôi ôm hành lý ngồi ở bên vệ đường, trong không khí lạnh buốt suốt nửa tiếng đồng hồ. Vừa nhìn thấy Kim Myung Soo, tôi lao vào lòng anh khóc nức nở.
"Con bé đó nói gì với em? Nó đã làm gì em hả?" Kim Myung Soo truy vấn tôi.
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.
Kim Myung Soo không tìm ra đáp án, anh luống cuống kéo tay tôi: "Để anh đi hỏi nó".
Tôi cố gắng ôm chặt người anh: "Anh đừng đi, xin anh đừng đi".
Kim Myung Soo vừa lau nước mắt vừa dỗ tôi: "Được rồi, em đừng khóc nữa. Như vậy cũng tốt, ân oán chấm dứt ở đây, sau này có chết cũng đừng qua lại với nó".
Tôi đập mạnh vào lưng anh: "Tất cả tại anh, đều do lỗi của anh, bọn em chơi với nhau mấy năm..."
"Đều là lỗi của anh, tội anh đáng chết được chưa nào?" Kim Myung Soo vuốt tóc tôi: "Ngày mai anh đi nhảy xuống Biển Đen, lấy cái chết tạ tội để em giải hận. Tối nay thì thôi, nước lạnh lắm".
Tôi cứ như vậy chính thức bắt đầu cuộc sống chung với một người đàn ông, đây là kinh nghiệm đầu tiên trong cuộc đời tôi.
Dong Gun sáng hôm sau thức dậy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện bàn ăn dưới bếp mọc thêm một người. Nhưng anh ta đẩy hết sự kinh ngạc về phía Kim Myung Soo.
"Ji Yeon, cô đúng là không tầm thường. Trước đây Myungie chưa bao giờ đưa một người phụ nữ về qua đêm ở nhà". Anh ta vừa nói vừa xoa cái đầu hói, miệng cười như bánh bao.
"Được rồi, anh ít mồm ít miệng thôi, cẩn thận tôi diệt khẩu anh đấy". Kim Myung Soo mỉm cười, lông mày của anh hơi cau lại, ánh mắt vụt qua một tia khó nắm bắt.
Tâm trạng tôi vẫn rất tệ nên tôi chỉ nở nụ cười miễn cưỡng với bọn họ. Những câu nói của Lee Eun Ji như đinh nhọn đâm vào tim tôi. Nếu lời của Dong Gun là chuẩn xác thì tôi có thể hiểu tại sao Eun Ji lại phẫn nộ đến như vậy.
Kim Myung Soo nhìn tôi, khóe miệng anh hơi động đậy nhưng cuối cùng anh không lên tiếng, chỉ giơ tay vuốt tóc tôi.
Không biết có phải do đêm hôm trước bị nhiễm lạnh, cả ngày hôm sau tôi vật và vật vờ không có tinh thần. Đến tối khi đi tắm, tôi mới phát hiện "bà dì" đến. (Bà dì: kinh nguyệt)
Bình thường kinh nguyệt của tôi rất đều cũng không có triệu chứng tức bụng hay đau bụng. Nhưng lần này không hiểu tại sao, kinh nguyệt đến sớm vài ngày, bụng dưới như bị một tảng đá đè nặng, nhức mỏi và khó chịu đến mức tôi đứng ngồi không yên.
Tôi thay áo ngủ rồi chui vào trong chăn, cả người cuộn tròn như con tôm.
Vừa về phòng, Kim Myung Soo lập tức phát hiện ra điều bất thường, anh vỗ vào mông tôi từ ngoài chăn: "Một ngày rồi mà em vẫn chưa hết buồn bực sao?"
Tôi hừ hừ hai tiếng không muốn nói chuyện với anh.
Kim Myung Soo sáp đến ôm tôi, anh thò tay vào trong chăn sờ mó lung tung rồi cười hỉ hả: "Có phải nhớ anh không?"
"Đừng động vào em". Tôi quay lưng về phía anh: "Phiền chết đi được".
Anh thu tay lại, một lúc sau anh giơ tay sờ trán tôi: "Em bị sốt đấy à?"
"Đáng ghét!". Tôi gạt tay anh: "Em đau bụng".
"Thế à, để anh xem nào". Anh đặt tay lên bụng tôi: "Đau ở chỗ này?"
Tôi lắc đầu.
"Chỗ này? Chỗ này?"
Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu.
Anh hạ thấp tay xuống một chút và lập tức hiểu ra vấn đề. Anh liền hỏi tôi: "Trước kia có bị đau bao giờ không?"
"Không, đây là lần đầu tiên".
"Chắc tối qua bị nhiễm lạnh rồi". Kim Myung Soo đẩy người tôi: "Ngoan, đừng nằm nữa, em dậy nấu bát nước gừng với đường đỏ uống là đỡ ngay".
"Thôi khỏi". Tôi khó chịu đến mức chẳng buồn nhúc nhích: "Em không muốn dậy, không muốn uống nước gừng".
Kim Myung Soo không lên tiếng, cũng không tiếp tục làm phiền tôi.
Tôi cuộn người trong chăn, nghiến răng cố chịu đau. Sau đó tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Dường như mới vừa chợp mắt một lát, có người vỗ vào mặt tôi: "Tỉnh dậy đi, mau tỉnh giấc, trời sáng rồi".
Tôi mở mắt, Kim Myung Soo đang ngồi bên mép giường, trong tay anh cầm cái bát, mùi gừng cay lan tỏa khắp gian phòng.
"Em dậy đi, uống hết rồi ngủ tiếp". Anh đưa bát nước đến bên miệng tôi.
Tôi nghi hoặc hết nhìn bát nước lại nhìn anh: "Anh nấu đấy à?"
Kim Myung Soo véo má tôi: "Ngoài anh ra còn ai nữa? Em tưởng nhà này dấu nàng tiên Ốc chắc? Mau ngồi dậy uống đi, anh buồn ngủ lắm rồi".
Tôi hít hít mũi, không hiểu sao mùi gừng khiến tôi hơi buồn nôn. Tôi lại nằm xuống: "Em không uống".
"Em đừng bướng bỉnh nữa, không nghe lời cẩn thận anh tét vào mông em đó".
Tôi rúc mình vào chăn.
Kim Myung Soo kéo chăn sáp đến tai tôi nói nhỏ: "Em biết không, ông ngoại anh là thầy thuốc Trung y, ông nói phụ nữ có mấy thời kỳ không được sơ ý, nếu không để lại di chứng sẽ rất khó chữa trị. Ngoan đi, em bịt mũi uống một hơi hết bát nước là xong ngay ấy mà".
Ngữ khí của anh dịu dàng hiếm thấy, khiến tôi không mấy thích ứng. Tôi mở mắt nhìn anh rồi cuối cùng cũng ngồi dậy uống từng hớp từng hớp hết bát nước gừng.
"Như vậy mới ngoan". Kim Myung Soo đặt cái bát xuống rót cốc nước đưa cho tôi: "Em uống hai hớp xúc miệng, sau đó trùm kín chăn cho toát mồ hôi, sáng mai sẽ đỡ ngay".
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Myung Soo cởi áo chui vào chăn, anh đặt tay lên bụng tôi: "Để anh giúp em thông khí huyết".
Bàn tay của anh khô ráp và ấm áp, giống như một cái túi nước nóng. Tâm trạng tôi đỡ hơn nhiều, bụng cũng không còn thấy đau như ban nãy. Thế là tôi rướn người hôn lên môi anh.
Kim Myung Soo nằm nghiêng người tiếp tục xoa bụng tôi, anh nói: "Tối qua em khóc làm anh thương chết đi được, con bé Lee Eun Ji rốt cuộc nói gì với em?"
Tôi bị thái độ chăm sóc ân cần của anh làm cho đầu óc mê muội, mất hết cả cảnh giác. Tôi nhắm mắt trả lời: "Em là người có lỗi, em không nên quen anh, càng không nên che giấu cậu ấy. Mãi đến khi gặp anh và Valeria ở ngoài chợ, em mới nói cho cậu ấy biết..."
Nói đến đây tôi đột nhiên nhận ra mình đã lỡ mồm, tôi lập tức ngậm miệng, trong lòng thầm mong anh không nghe ra sơ hở của tôi.
Nhưng Kim Myung Soo nhạy cảm nắm bắt được tin tức quan trọng: "Ở chợ? Em nhìn thấy anh và Valeria ở chợ từ lúc nào?".
Tôi tự đào hố cho mình, biết không thể thoát nên đành khai hết đầu đuôi.
Kim Myung Soo trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt của anh như bị người đâm một nhát vào lưng.
"Giỏi lắm!". Anh bày ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc: "Anh tưởng em là người đơn thuần cơ đấy, hóa ra bụng dạ em còn thâm sâu hơn bất cứ ai hết. Chuyện này nếu đổi lại là Lee Eun Ji, chắc con bé đó làm ầm lên từ lâu rồi, vậy mà em cứ tỉnh bơ như không, đáng sợ quá!"
Tôi không biết đáp lời anh thế nào.
Từ nhỏ tính cách của tôi tương đối bị động và nhu nhược, rất hiếm khi tự mình quyết định. Mỗi khi gặp phải vấn đề nan giải, tôi thường làm con rùa rụt cổ, có thể trốn tránh thì sẽ trốn tránh, hy vọng phiền phức sẽ tự biến mất. Nhiều khi đi một vòng, phiền phức vẫn ở nguyên chỗ cũ đợi tôi, tôi buộc phải đối mặt nhưng đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top