Chương 63 : Ngàn vạn lần đừng có!

Mười ngày sau, tại bệnh viện Ái Dân, trong phòng bệnh xa hoa cao cấp.

"Cô lại đến thăm tôi sao!" Eunjung ngồi ở trên giường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy niềm vui, cười hỏi.

Park Jiyeon ngồi ở trên ghế bên mép giường nhìn Eunjung lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn chỉnh tề, nói:

"Dù sao tôi cũng chẳng có việc gì để làm mà."

Mắt Eunjung xoay vòng, hất cằm chỉ về phía Kim Myungsoo đang đứng trước cửa sổ sát đất nói:

"Người kia nhà cô cũng không có rảnh rỗi như thế nha."

Park Jiyeon liếc nhìn bóng lưng Kim Myungsoo tức giận nói:

"Bây giờ, anh ta còn mong tôi tới thăm cô cơ."

Chỉ cần cô nói muốn đến bệnh viện thăm Eunjung là anh có thể 'ăn thêm' rồi.

Eunjung trợn tròn mắt lên nhìn, không hiểu gì hỏi:

"Hả? Tại sao?"

Kim Myungsoo nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt tản ra một nụ cười. Anh cũng rất muốn nghe xem cô sẽ trả lời như thế nào.

Park Jiyeon không tự chủ được gương mặt đỏ lên. Cô nói lảng sang chuyện khác:

"Vết thương của cô như thế nào rồi?"

"Ẹc. . . . . ." Eunjung không ngờ cô lại đột nhiên nói lảng sang chuyện khác nên có chút sửng sốt. Thấy đối phương không muốn tiếp tục đề tài kia, cô cũng không truy hỏi đến cùng. Cô dựa lưng vào chiếc gối đáp:

"Tốt hơn nhiều rồi, mai tôi sẽ xuất viện."

Park Jiyeon cau mày không để lại dấu vết. Theo lý thuyết mà nói, người bình thường bị thương vì đạn sẽ không thể phục hồi nhanh như vậy. Cô không đồng tình nói:

"Cô nên ở bệnh viện thêm một thời gian nữa."

Eunjung nghe xong, vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Còn ở thêm chỗ này nữa, tôi sẽ phát điên lên mất."

Park Jiyeon buồn cười nhìn cô, xem ra Eunjung và cô có điểm giống nhau, lúc trước cô cũng có cái bộ dạng này.

Nghĩ đến chuyện xuất viện, Eunjung lại nhớ đến cái người thường đến nhờ mình phát tin. Cô không nhịn được mở miệng hỏi:

"Jiyeon, giữa cô và Lee Jieun đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong đôi mắt to xinh đẹp của Park Jiyeon thoáng qua tia bất ngờ. Cô dựa lưng vào ghế, sâu kín hỏi:

"Cô ta đã nói gì với cô?"

Kim Myungsoo cũng xoay người lại, đi tới đứng sau lưng Park Jiyeon, hình như anh có chút hứng thú với đề tài này.

Eunjung nhớ lại, chậm rãi kể:

"Cô ta nói lúc trước đã hiểu lầm cô nên đã khiến cho giữa cô và cô ta có chút chuyện không hay, bây giờ cô ta đã biết được mình sai nên muốn gặp cô để nói lời xin lỗi."

Khóe miệng Park Jiyeon nhếch lên giễu cợt, cô không cho là như vậy nói:

"Sao cô ta không đến gặp tôi để xin lỗi?"

Eunjung hơi sửng sốt, chẳng lẽ Lee Jieun nói dối? Cô lẩm bẩm:

"Cô ta nói cô không gặp cô ta."

Park Jiyeon nhíu mày, hỏi:

"Sao cô ta lại nói những điều này với cô?"

Eunjung nói không giấu diếm:

"Cô ta muốn thông qua tôi để được gặp cô."

Park Jiyeon khẽ cười, thờ ơ đáp:

"Vậy cô nên đồng ý với cô ta nha. Tôi cũng đang muốn gặp cô ta đây."

Để xem cô ta muốn giở trò gì. Thế mà đã nghĩ cách đến đây để đánh tiếng với Eunjung rồi.

Lúc này đầu óc Eunjung đã mù mịt. Cô cảm thấy giữa Lee Jieun và Jiyeon có chút kỳ quái.

Park Jiyeon đứng lên, nhìn Eunjung nói:

"Hẹn cô ta ngày mai đi, nhân tiện ăn mừng chuyện cô xuất viện luôn."

Eunjung không phản đối, đáp:

"Được, tôi cũng muốn xem xem, rút cuộc cô ta muốn làm gì."

Trên đường trở về công ty, Kim Myungsoo nói nhàn nhạt:

"Ngày mai có thể anh sẽ không rảnh."

Trong bang có một số việc, anh không đi được. . . . . .

Trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Park Jiyeon bắn ra vô vàn tia sáng rực rỡ. Không rảnh, tốt! Rút cuộc cô cũng có thể một mình rồi. Cô vội vàng nói:

"Không sao, anh cứ làm việc của anh đi." Giọng nói không che giấu nổi sự vui mừng. . . . . .

Lông mày Kim Myungsoo cau lại, hỏi xa xôi:

"Có vẻ như em rất vui mừng?"

Park Jiyeon điều chỉnh lại khuôn mặt của mình, nói nghiêm túc:

"Không có nha, tuyệt đối không có."

Kim Myungsoo nhìn cô một cái, nói mang theo sự cảnh cáo:

"Tốt nhất là như vậy."

Park Jiyeon liếc mắt, người ta vui thì anh sẽ thế nào hả! Dĩ nhiên, lời như thế này cô cũng chỉ có thể nói trong lòng cho mình nghe mà thôi. Nếu để cho anh nghe được, chắc chắn cô sẽ không thể rời khỏi giường.

Một lát sau, Kim Myungsoo lại nói:

"Ngày mai anh sẽ phái mấy người đi cùng với em."

Park Jiyeon nhìn về phía Kim Myungsoo, nhấn mạnh từng chữ chữ một:

"Anh đã quên mất em làm gì rồi sao?"

Nhưng mà, quên cũng chẳng có gì là kỳ quái, bây giờ cô thật xứng đáng với cái biệt danh con sâu gạo. . . . . .

Kim Myungsoo không chút nhường nhịn, đáp:

"Nếu em không mang theo mấy người kia, thì cũng đừng nghĩ tới việc đến chỗ hẹn."

". . . . . ." Ông vua bá đạo của Kim Thị lại xuất hiện rồi.

Bọn họ đi được không lâu, Lee Jieun lại xuất hiện trong phòng bệnh của Ham Eunjung. Cô ta đã xuất viện, nên hiện tại trên người là chiếc váy công chúa chứ không phải là bộ đồng phục của bệnh nhân.

Ham Eunjung nhìn thấy đối phương, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét thật nhanh. Cô rất ghét bị lợi dụng.

"Chị, hôm nay chị đã đỡ hơn chưa?" Đầu tiên Lee Jieun hỏi quan tâm.

Ham Eunjung nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, từ từ lên tiếng:

"Cô gọi tôi là Elsie đi. Tôi cũng không lớn hơn cô là bao."

Lee Jieun nghe xong, vô cùng bi thương nói:

"Chị, chị làm sao vậy?"

Chẳng biết tại sao, càng tiếp xúc với cô ta, Eunjung càng cảm thấy cô ta dối trá. Eunjung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

"Tôi đã hẹn gặp Jiyeon 2h chiều mai tại quán cà phê Queen's."

Trong đôi mắt xanh biếc của Lee Jieun lộ rõ vẻ háo hức, nhưng rất nhanh đã được cô ta đè xuống. Cô ta vui mừng nói:

"Cảm ơn chị! Em cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình."

Eunjung nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta hỏi:

"Lời hứa gì?"

Lee Jieun ngây người lại. Chẳng lẽ cô ta giúp mình gặp người phụ nữ kia không phải vì lời hứa hẹn của mình? Lee Jieun thu hồi sự kinh ngạc của mình lại, nhắc nhở:

"Thuyết phục anh trai đính hôn với chị đó."

Eunjung nhếch miệng giễu cợt, lạnh nhạt đáp:

"Chuyện của tôi và anh ta cô không cần bận tâm đâu."

Cô nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi khách:

"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Lee Jieun nhìn về phía Eunjung, đột nhiên trong ánh mắt xen lẫn cả dao găm, ngày mai tôi sẽ cho cô biết như thế nào mới là địa ngục!

............

Sáng ngày hôm sau, Kim Myungsoo đã đi ra ngoài từ sớm, hơn nữa điều hiếm có là, anh không có 'làm đi làm lại' Park Jiyeon.

10h sáng Park Jiyeon mới từ từ tỉnh dậy. Sau khi cô ngồi dậy, theo bản năng dùng giọng mũi gọi:

"Myungie."

Im lặng, không có bất kỳ lời nào đáp lại cô.

Cô nhíu nhíu mày, đưa tay cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, đang định gọi cho Kim Myungsoo lại nhìn thấy tin nhắn của Elsie gửi đến - 2h chiều hôm nay tại quán cà phê Queen's, không gặp không về.

Trong mắt cô thoáng qua một tia nghi ngờ. Eunjung đã xuất viện rồi sao? Hình như hôm qua mình mới vừa tới bệnh viện thăm cô ấy. . . . . .

Park Jiyeon thoát ra khỏi mục tin nhắn, bấm số điện thoại của Kim Myungsoo.

Trước hàng trăm con người, Kim Myungsoo đang ngồi trên chiếc ghế gỗ to lớn, nghe thấy tiếng 'grừ grừ' của điện thoại, anh chuyển tầm mắt sang chiếc điện thoại di động, sau đó không chút chậm trễ ấn nút trả lời. Anh áp điện thoại vào tai, xem như dịu dàng hỏi:

"Đã tỉnh rồi sao?"

Chanyeol và Woohyun đứng bên cạnh anh, thấy anh trong thời khắc này mà vẫn nhận điện thoại thì không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài. Đúng là Soo đã sụp đổ hoàn toàn rồi!

Hàng trăm con người không tự chủ được cũng trợn tròn mắt lên, há hốc mồm nhìn về phía Bang chủ của bọn họ - đang thời điểm mấu chốt thì nghe điện thoại.

Park Jiyeon nghe thấy giọng nói của Kim Myungsoo, trong lòng giống như bị con mèo cào ngứa, cô nâng khóe môi, nhẹ nhàng đáp:

"Ừm."

Kim Myungsoo không để ý đến ánh mắt của mọi người, tiếp tục dùng giọng từ tính:

"Có bữa sáng ở trên bàn đó."

Hình như Park Jiyeon không được vui, cô buồn bực hỏi:

"Anh đang ở đâu? Sao không ở nhà?"

Chân mày Kim Myungsoo hơi nhíu lại, không phải tối hôm qua trước lúc đi ngủ mình đã nói với cô là cả ngày hôm nay mình sẽ ở trụ sở của bang L.Kim sao? Anh không khỏi có chút lo lắng hỏi:

"Yeonie, có phải em thấy khó chịu ở đâu không?"

Park Jiyeon hơi sững sờ, nói vào điện thoại:

"Không có a."

Tiếp đó, cô nói giống như làm nũng:

"Anh còn chưa nói cho em biết, giờ anh đang ở đâu nha!"

Lông mày Kim Myungsoo nhíu lại càng sâu, anh đáp:

"Cả ngày hôm nay anh sẽ ở trụ sở của L.Kim."

Park Jiyeon "Oh" một tiếng, dùng giọng hơi nhầy nhầy nói:

"Vậy buổi chiều một mình em đi gặp Elsie."

Kim Myungsoo vừa nghe xong liền nổi giận, hung hăng nói:

"Nếu em dám hất sáu người vệ sĩ kia ra, anh sẽ làm cho em ba ngày ba đêm không ra khỏi giường được!"

Park Jiyeon giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo. Cô trợn mắt lên hỏi:

"Vệ sĩ ở đâu?"

"Cửa biệt thự."

Park Jiyeon mím mím môi, để một mình cô đi thì sao nào! Cô bất đắc dĩ lên tiếng:

"Em biết rồi!"

Sau khi cúp điện thoại, Kim Myungsoo nhìn điện thoại di động, chân mày vẫn nhăn tít như cũ, miệng cũng mím chặt lại.

Chanyeol thấy vậy, cúi đầu nhắc nhở:

"Soo, tất cả mọi người đều đang chờ cậu nói."

............

1h30 chiều, Park Jiyeon vừa đi ra khỏi cửa biệt thự liền nhìn thấy sáu người vệ sĩ như lời Kim Myungsoo đã nói.

Bọn họ mặc vest đen, đứng ngay ngắn trước cửa, khắp người đều tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.

"Chào phu nhân." Nhìn thấy Park Jiyeon, bọn họ không hẹn mà cùng cúi người xuống trước 90 độ chào cô.

Khóe miệng Park Jiyeongiật giật, dẫn theo bọn họ đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại nhất định là vô cùng phô trương. Nghĩ đến lời uy hiếp của Kim Myungoo, cô thở dài một cái, nhàn nhạt nói:

"Quán cà phê Queen's."

Sáu người nghe xong lập tức hành động. Bốn người trong đó ngồi vào trong chiếc xe BMW màu đen phía trước, hai người còn lại đi tới bên cạnh chiếc xe Lamborghini màu trắng phía sau, cúi người mở cửa xe sau ra, chờ Park Jiyeon ngồi vào bên trong xe mới đóng cửa lại, sau đó chia nhau ngồi lên hàng ghế đầu, chỗ tay lái và kế bên tay lái.

Xe dừng ở bên ngoài quán cà phê Queen's, bốn người ngồi trong chiếc BMW cùng hai người ngồi trong chiếc xe Lamborghini liền mở cửa ra khỏi xe, đi tới đứng ngay ngắn bên cạnh chỗ băng ghế sau của xe Lamborghini, một người trong số đó cúi người mở cửa xe bên cạnh cho Park Jiyeon.

Khóe miệng Park Jiyeon lại kéo ra lần nữa, làm như cô là Tổng thống của đất nước đi ra ngoài vậy.......

Chống lại ánh mắt nhòm ngó của mọi người, cô chìa chân phải ra ngoài, đi xuống xe.

Ở phía xa xa, Eunjung nhìn thấy Park Jiyeon đang được sáu người vệ sĩ hộ tống đi về phía mình liền hết ý kiến. Kim Myungsoo có cần không yên lòng về Yeonie đến như vậy không? Anh không ở bên cạnh cô thì liền đổi thành sáu người vệ sĩ. Cần phải khoa trương đến như vậy sao?

Park Jiyeon đi đến trước bàn của Eunjung, chỉ vào cái bàn cách đó tầm mười mét, nhàn nhạt nói:

"Các anh đến đó ngồi đi."

"Dạ, phu nhân."

Sau khi bọn họ rời đi, Park Jiyeon ngồi xuống chỗ đối diện với Eunjung, cô dựa lưng vào ghế than thở:

"Cũng may là trong quán cà phê không có ai, nếu không nhất định tôi sẽ bị nhìn chằm chằm mất?"

Eunjung cười vô lương đáp:

"Người đàn ông của cô đối với cô cũng đủ khẩn trương đi."

Ngày đó ở trên bãi biển, cô đã cảm nhận được sâu sắc sự lợi hại của Jiyeon. Cô ấy lợi hại như vậy nhưng Kim Myungsoo lại vẫn không an tâm.

Park Jiyeon nhếch nhếch miệng bất đắc dĩ. Cô nhìn quét một lượt quanh quán cà phê hỏi:

"Cô đã bao cả quán cà phê này sao?"

Eunjung lắc đầu lên tiếng:

"Tay tôi không đủ lớn đến như vậy, người bao nó không phải tôi mà là Lee Jieun."

Lee Jieun? Trong mắt Park Jiyeon thoáng qua tia bất ngờ, hỏi:

"Cô ta cũng tới đây?"

Eunjung nhíu nhíu mày, lẩm bẩm:

"Không phải là cô kêu tôi hẹn cô ta sao?"

Tôi? Park Jiyeon cố gắng suy nghĩ lại, nhưng không hề có chút ấn tượng nào. Cô cười cười đáp:

"Gần đây trí nhớ giảm quá."

Trong mắt Eunjung lộ ra vẻ lo lắng hỏi:

"Cô không sao chứ?"

"Vậy Lee Jieun đâu?" Park Jiyeon lắc lắc đầu, lên tiếng hỏi.

Eunjung vừa định mở miệng thì thấy Lee Jieun bưng một chiếc khay đặt ba ly cà phê đi ra, trên môi cô ta là nụ cười không rõ ý vị:

"Tới rồi."

Không đợi Park Jiyeon quay đầu lại, Lee Jieun liền đặt chiếc khay lên trên bàn. Cô ta tươi cười lấy một ly cà phê đặt xuống trước mặt Eunjung, sau đó lại lấy một ly khác đặt xuống trước mặt Park Jiyeon, cuối cùng đưa tay phải lấy ly cà phê còn lại trên khay đặt xuống chỗ bên cạnh Eunjung, rồi tay tái cầm chiếc khay đặt lên trên chiếc bàn cạnh đó, còn mình ngồi xuống chỗ cạnh Eunjung.

"Đây là Cappuccino tự tay tôi pha chế, các cô nếm thử đi."

Lee Jieun thấy hai người vẫn không động đậy gì, liền nói với Eunjung:

"Chị Elsie, ly Cappuccino này xem như là em mời chị để cảm ơn. Cảm ơn chị đã đưa em tới gặp Park tiểu thư."

Cô ta nói xong, mamg theo vẻ áy náy nhìn Park Jiyeon nói:

"Park tiểu thư, trước đây tôi đã có chỗ hiểu lầm cô, hôm nay tôi tới đây để tạ lỗi, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô."

Park Jiyeon nhíu mày, khẽ cười hỏi:

"Cô hiểu lầm tôi chuyện gì?"

Lee Jieun cười ngượng ngùng:

"Tôi hiểu lầm cô không chung thủy với tổng giám đốc Kim."

Trong mắt Eunjung thoáng qua tia kinh ngạc, cô im lặng tiếp tục lắng nghe.

Môi Park Jiyeon cong lên châm chọc, hỏi sâu xa:

"Làm sao cô biết là do cô hiểu lầm tôi? Không phải ngày đó cô nhìn thấy tôi và một người đàn ông khác rất thân mật sao?"

Đôi mắt đẹp của Eunjung trợn tròn lên, cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, đây là chuyện gì vậy hả? Thông tin này quá nóng đi. . . . . .

Rõ ràng là Lee Jieun không ngờ Park Jiyeon sẽ nói thẳng toẹt ra như vậy, cô ta sững sờ một lúc, sau cười nói:

"Người kia chắc là người thân của cô thôi."

Dù sao thì sau khi nhìn tấm hình đó, Kim Myungsoo cũng không tức giận chút nào.

Park Jiyeonlắc đầu, cười ha ha nói:

"Cô lầm rồi, anh ta là người đàn ông của tôi."

Eunjung nghe hai người nói chuyện, đột nhiên thấy khát nước. Cô bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, có vẻ như cảm thấy mùi vị cũng không tệ, cô lại uống thêm một ngụm nữa.

Lee Jieun hơi lúng túng, khóe miệng cô ta hơi giật giật. Cô ta nhấp một ngụm cà phê của mình nói:

"Cho dù là như vậy thì tôi cũng không nên xen vào chuyện của người khác."

Cô ta dừng một lúc, nhìn ly Cappuccino đang đặt trước mặt Park Jiyeon, nói mang theo vẻ chờ đợi:

"Tôi hy vọng cô có thể nếm thử ly Cappuccino tự tay tôi pha chế, đây cũng xem như là cô đã chịu tha thứ cho tôi."

Park Jiyeon vẫn không nhúc nhích như cũ. Cô nhìn Lee Jieun sâu xa, hỏi chậm rãi:

"Đây chính là toàn bộ những điều cô muốn nói với tôi?"

Lee Jieun gật đầu, nói có chút hèn kém:

"Tôi chỉ muốn cầu xin sự tha thứ của cô."

Park Jiyeon cười giễu cợt, hỏi nhàn nhạt:

"Có ý nghĩa sao?"

Không đợi đối phương trả lời, cô đứng dậy nhìn Eunjung nói:

"Chúng ta đi thôi."

Sáu hộ vệ thấy Park Jiyeon đứng lên, không hẹn mà cùng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô.

Trong mắt Lee Jieun thoáng qua tia không cam lòng. Kế hoạch của cô ta là, chờ đến khi thần chí của Park Jiyeon và Eunjung không trở nên mơ hồ, cô ta sẽ ném bọn họ vào trong một căn phòng, sau đó sẽ sắp xếp mấy tên đàn ông đói khát đi vào trong đó, không ngờ Park Jiyeon lại không hề uống cà phê.

Nếu thần chí đối phương không còn tỉnh táo, cô ta còn thể đánh lừa mấy tên vệ sĩ kia đi chỗ khác, nhưng cô lại vẫn cố tình tỉnh! Nếu để đến khi Park Jiyeon phát hiện ra Eunjung có điểm gì đó không bình thường, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Về phần ngay từ đầu cô ta đã không tính đến khả năng Kim Myungsoo có mặt ở đây là vì, cô ta cảm thấy một đấng mày râu sẽ chẳng bao giờ tham dự vào những cuộc tụ tập của mấy chị em phụ nữ làm gì, huống hồ anh lại bận rộn đến như vậy.

Lee Jieun quyết định bình đã nứt thì không sợ bể. Cô ta đứng dậy, bưng ly Cappuccino còn chưa nguội hẳn hất thẳng vào mặt Park Jiyeon.

Ánh mắt Park Jiyeon lộ ra sự rét lạnh, cô né sang một bên tránh khỏi đòn tập kích của Lee Jieun. Không đợi Lee Jieun ra tay, một người vệ sĩ đứng gần Lee Jieun nhất đã tóm cô ta lại.

Hành động của Lee Jieun cũng khiến Eunjung bất ngờ. Cô đột ngột đứng dậy, lại cảm thấy huyệt thái dương truyền đến một hồi căng đau.

"Bụp"một tiếng, Park Jiyeon nhìn sang thấy Eunjung đang cúi đầu, hai tay chống ở trên mặt bàn, mà ly cà phê của cô đã đổ hết lên trên bàn.

Park Jiyeon nhăn mày, vội vàng đi tới bên cạnh Eunjung, đỡ người cô hỏi:

"Cô sao vậy?"

Eunjung ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng nhìn Park Jiyeon mấy giây, sau đó xoay người ôm chặt lấy Park Jiyeon, còn dùng mặt mình cọ cọ vào cổ của Park Jiyeon.

Trong đầu Park Jiyeon hiện lên một phán đoán, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi. Cô ôm ngang Eunjung, đi qua đám người áo đen ra bên ngoài, đồng thời giao phó:

"Đánh cho cô ta bất tỉnh rồi đem cô ta đi."

"Dạ, phu nhân."

Park Jiyeon ôm Eunjung ngồi vào hàng ghế sau của xe Lamborghini, ra lệnh:

"Nhanh đi tới bệnh viện."

"Dạ, phu nhân." Lời người ngồi trên chỗ tay lái vừa dứt, chiếc xe Lamborghini đã lao đi như một cơn gió.

Thuốc trong người Eunjung phát tán rất nhanh. Dường như cô đã cảm nhận được cả người nóng đến không thể chịu được. Cô liều mạng kéo quần áo trên người ra.

Park Jiyeon giữ chặt hai tay cô, không để cho nó cử động.

Eunjung đưa mặt áp vào cổ Park Jiyeon, hình như cảm thấy đã mát hơn một chút nên cô vội hôn lên cổ Park Jiyeon. Nhân lúc không có ai ngăn cản, ra sức mút mát.

"....." Ngàn vạn lần đừng có để lại dấu hôn đó! Nếu không cái mạng của mình sẽ toi mất! Park Jiyeon chợt đẩy Eunjung ra xa mình, dùng hai chân giam giữ hai chân đang muốn rục rịch của cô, hai tay giữ chặt lấy hai cổ tay cô.

Park Jiyeon nhìn thấy bộ dáng này của đối phương liền thay đổi chủ ý:

"Đi tới trụ sở của L.Kim."

Không thể để người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của Eunjung được, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt cho cô ấy. Cũng may là y thuật của Chanyeol không tồi, có thể hy vọng trông chờ vào anh ta.

"Dạ, phu nhân." Người ngồi chỗ tay lái cung kính đáp, lập tức vòng xe lại.

Park Jiyeon nhìn người ngồi kế bên tay lái, phân phó:

"Bật loa ngoài gọi điện cho bang chủ của các anh."

"Dạ, phu nhân."

Người ngồi chỗ kế bên tay lái lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, bấm số điện thoại bang chủ của bọn hắn.

Kim Myungsoo vẫn ngồi ở vị trí lúc sáng, phía dưới vẫn là hàng trăm người như trước. Anh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, thấy là số của vệ sĩ đi theo Park Jiyeon gọi đến liền giơ tay lên, ngăn chặn người nào đó ở bên dưới định lên tiếng. Anh cầm điện thoại áp vào tai mình lên tiếng:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Úc Hàn Yên nghe giọng nói của anh, vội vàng nói:

"Hiện giờ em đang đưa Elsie đến trụ sở của L.Kim. Hình như cô ấy đã uống phải thuốc kích dục."

Chân mày Kim Myungsoo hơi nhíu lại, anh im lặng hai giây sau đó nói:

"Anh biết rồi."

Kim Myungsoo cúp điện thoại di động xong đứng dậy nhìn về phía Woohyun, dùng giọng không cho kháng cự nói:

"Phần còn lại giao cho cậu."

Nam Woohyun nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của anh, cũng không dám có ý kiến gì, nghiêm chỉnh gật đầu.

Kim Myungsoo đi đến trước mặt của Chanyeol nói nhỏ:

"Elsie xảy ra chuyện rồi, nhanh lên mới kịp."

Anh nói xong sải bước đi ra ngoài, trong lòng Chanyeol thoáng qua một tia sốt ruột cùng lo lắng, cũng mau chóng đi theo Kim Myungsoo.

Lúc hai người đi đến đại sảnh lầu một cũng là lúc Park Jiyeon ôm Eunjung đi tới.

Ngay lập tức khuôn mặt của Kim Myungsoo đã đen như đáy nồi, anh đi tới bên cạnh Park Jiyeon, tay phải hất vai Eunjung đẩy cô ra khỏi người Park Jiyeon, sau đó quay đầu nhìn Park Chanyeol lạnh lùng nói:

"Đưa người đi."

Chanyeol không nói hai lời, liền ôm Eunjung đi lên phòng y tế trên lầu hai.

Hắm cần lấy máu của cô để phân tích xem cô đã trúng thuốc kích dục gì.

Eunjung cũng chẳng quan tâm người đang ôm mình là ai, cọ cọ vào người kia, hai tay còn không ngừng sờ soạng khắp nơi.

Chanyeol đặt cô lên trên giường bệnh, định đứng dậy ra ngoài, liền bị Eunjung kéo lại.

Hắn thở dài một cái, dùng sức gạt tay cô ra khỏi người mình, sau đó lao ra khỏi phòng y tế như một cơn gió lốc.

Lúc trở vào, chỉ thấy trên tay hắn là mấy sợi dây thừng và một hòm thuốc.

"Cô ta đã hôn em?!"

Đôi mắt đã luyện thành thần của Kim Myungsoo ngay tức khắc đã phát hiện ra dấu hôn trên cổ Park Jiyeon. Tối qua anh đã cố tình không để lại dấu hôn trên cổ cô, bởi vì anh biết hôm nay cô phải ra ngoài. Nhưng bây giờ trên chỗ đó lại xuất hiện một dấu hôn!

Thế mà cũng để lại dấu hôn rồi sao?! Park Jiueon chớp chớp đôi mắt to ngập nước, hai tay vòng lên trên cổ của Kim Myungsoo, mang theo vẻ nũng nịu vì mình đã phạm lỗi:

"Em đâu có ngờ cô ấy sẽ hôn em."

Thấy đối phương vẫn như cũ không nói lời nào, cô tiếp tục nói:

"Elsielà phụ nữ a, không tức giận ha."

Sắc mặt Kim Myungsoo càng đen hơn, anh nói cực nhanh:

"Phụ nữ cũng không được!" Nói xong, ôm Park Jiyeon đi tới phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top