Chương 37 : Cuối kỳ
“Không phải. . . mình đang nghĩ đến một vài chuyện. . .”
Park Jiyeon phục hồi tinh thần lại, đáy lòng do dự, không biết nên nói như thế nào.
Từ sau khi hai người nói chuyện phiếm mấy ngày trước, Park Jiyeon liền thường xuyên thất thần.
Nhưng lo âu dưới đáy lòng, càng ngày càng trầm trọng, cô có chút sốt ruột, nhưng bởi vì không dám chắc, lại không biết nên nói như thế nào cho rõ, cho nên có chút nôn nóng.
“Cứ xem phim trước đi.” Park Jiyeon mím môi cười cười, đầu tiên dằn nén không đề cập tới. Dù sao trước hết cũng phải nghĩ nói thế nào mới được, Kim Myungsoo trọng tình, không có lý do gì, bảo cậu cách xa SeungHo là không thể nào.
Bây giờ quay đầu nghĩ lại, cũng rất kỳ quái, Park Jiyeon rõ ràng nhớ được, SeungHo nói gần nói xa đều nói Kim Myungsoo cùng Park Hyomin là anh em tốt của cậu ta, nhưng tình anh em của bọn họ đến sau năm hai dần xa cách, chính là Park Hyomin cũng cùng lắm mới thỉnh thoảng ăn với bọn họ một bữa cơm, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học, đến cả gặp nhau cũng không có. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trừ mình ra, còn có nguyên nhân khác.
SeungHo không đáng tin cậy, cái này cô vẫn luôn biết rõ, lại không nghĩ rằng, hóa ra, sớm như vậy, cậu ta liền tính toán anh em.
Park Jiyeon tâm tư hốt hoảng xem xong cả bộ phim, chờ đến mọi người về hết vẫn ngây ngốc ở trên ghế, cho đến khi Kim Myungsoo gọi cô.
Bọn họ chính là sáu giờ bắt đầu xem bộ phim, kết thúc cũng mới 7:30, hai người nắm tay, theo đám người ra về, tùy ý đi dạo trong trường học.
“Cậu. . . Cái tác phẩm thi đấu đó, đã quyết định cái nào chưa?” Park Jiyeon thấp giọng hỏi.
“Ừm, sắp rồi, chính là lần trước mình nói với cậu, hoặc là trò chơi trí tuệ, hoặc là trò chơi bắn súng.”
Park Jiyeon đáy lòng khe khẽ thở dài.
Lần trước cô đi tìm Kim Myungsoo trả di động, trùng hợp cậu không có mặt. Thật ra là khoa bọn họ muốn tổ chức cho sinh viên tham gia tính cuộc thi tin học sinh viên cả nước, Kim Myungsoo , SeungHo, cùng với mấy bạn học khác trong lớp được thầy chủ nhiệm kêu đi, tuyên bố là cuộc thi tuyển chọn của trường học.
Tiêu chuẩn cuộc thi đấu này rất cao, hai năm một lần, đến tháng tư sang năm đó là lần thứ ba. Cuộc thi có rất nhiều hạng mục ví dụ như tốc độ cài đặt, cùng với thao tác thiết kế chương trình.
Những lần trước, đều là trường học trực tiếp chọn lựa sinh viên tạo thành đội ngũ tham gia cuộc thi. Mà lần này trường học sớm chuẩn bị, trước tiên ở trong trường chọn lựa học sinh mũi nhọn các cấp, mỗi người nộp một chương trình mà mình ưng ý nhất có thể đại diện trình độ của mình, trước cuối kỳ, trả qua chọn lựa, xác định lại đội viên tham gia cuộc thi chính thức sang năm.
Lúc ấy, Kim Myungsoo vừa nói, Park Jiyeon liền nghĩ tới, liền hỏi Kim Myungsoo có hướng chưa.
“Mình muốn thiết kế một trò chơi nhỏ, hình ảnh phim hoạt hoạ, thao tác đơn giản, ừ, giống như hiện tại hồng lên liên tục xem như vậy.”
Park Jiyeon vừa nghe, trong lòng liền động.
Kiếp trước, cuối cùng SeungHo được tuyển vào đội chính thức, nhưng cô nhớ rõ, khi ấy, SeungHo là sinh viên năm nhất duy nhất trong đội chính thức, hơn nữa, cậu ta từng cho cô xem qua tác phẩm trước khi nộp lên, chính là một trò chơi bắn súng đơn giản.
Trong kiếp trước, cô tự nhiên vui cho SeungHo. Nhưng một kiếp này, cô mới biết, bình thường thì thành tích của Kim Myungsoo tốt hơn SeungHo nhiều.
Huống hồ, cô chậm rãi hồi tưởng lại, lúc đầu, SeungHo đã từng vô cùng phiền não nên làm cái gì, thậm chí cậu ta đã từng nghĩ tới thiết kế một chương trình dựa trên chương trình nhắc nhở của đồng hồ báo thức, lúc đó ngay lập tức được mình khen là rất thực dụng, nhưng sau cùng, cái giúp SeungHo được tuyển, cũng không phải cái chương trình ban đầu này. . .
Nhân phẩm của SeungHo giá trị bao nhiêu, cô biết rất rõ, bây giờ, tự nhiên cũng sẽ không cho là SeungHo là một quân tử, đến chuyện cướp sáng kiến của anh em, cũng có thể làm ra!
Mà chuyện Park Jiyeon có thể làm, cũng chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
“Ừ, mình cảm thấy rất tốt. Nhưng mà, mình cảm thấy, ở trong phòng ngủ cậu tốt nhất đừng nói nhiều, thậm chí không nên biên soạn ở trong phòng ngủ. Không phải cậu nói trừ cậu ra, SeungHo cùng Se Hoon cũng sẽ tham gia sao? Là đối thủ cạnh tranh, cậu đủ coi trọng cũng có nghĩa là cậu tôn trọng đối thủ đấy!”
“Ừ.” Kim Myungsoo nở nụ cười, không phản đối.
“À, này nếu không mỗi lần đến lúc cậu viết, mình cùng cậu a? Cũng có thể giúp cậu xem xét?”
“Ừ, được.” Kim Myungsoo thấy Park Jiyeon có hứng thú như thế, đương nhiên không lý do gì phản đối.
“Nhớ kỹ nga, phải giữ bí mật nga! Như vậy về sau mới có kinh hỉ!” Park Jiyeon không yên tâm, lần nữa dặn dò.
Kim Myungsoo cười cam đoan, thấy Park Jiyeon còn để tâm hơn mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
Lúc này Park Jiyeon mới thoáng yên lòng.
Park Jiyeon nhớ được rất rõ ràng, lần này chọn lựa đội ngũ, về sau khi thi đấu quốc gia đạt giải nhất, toàn bộ năm người trong đội, sau khi về trường còn đạt được học bổng cao nhất của trường và giấy khen của bộ giáo dục của tỉnh, càng đạt được thêm nhiều cơ hội thăng tiến!
Park Jiyeon thật sự thích cuộc sống trong trường, kiếp trước không biết có mấy lần, nghĩ tới nếu như lúc trước lưu ý đến học tập nghiên cứu là tốt rồi, nếu như đã lặp lại một lần, cô dĩ nhiên muốn mấy năm này học nhiều hơn.
“Myungsoo , chúng ta cùng nhau thi nghiên cứu sinh đi?”
Park Jiyeon trong lòng khẽ động, không nhịn được nói.
“Ừ? Được!” Kim Myungsoo cười trả lời, không có một chút miễn cưỡng.
“Myungsoo .” Park Jiyeon mím môi cười yếu ớt, ngừng lại, thấy Kim Myungsoo quay đầu nhìn mình, lúc này mới chậm rì rì nói, “Nghe nói, viện nghiên cứu sinh trong trường học của chúng ta, có thể xin phòng ngủ của vợ chồng.”
Park Jiyeon đọc nhấn rõ từng chữ thong thả mà rõ ràng, cười nhìn Kim Myungsoo , hơi hơi hí mắt.
Kim Myungsoo ngây người một giây, bên tai chậm rãi trở nên đỏ hồng, đáy lòng cuồng loạn.
Hai, hai người ở một gian sao? !
Kim Myungsoo đỏ mặt quay đầu trở lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chững chạc đàng hoàng nói: “Nga! Rất tốt!”
Tốt nghiệp, nếu như Jiyeon đồng ý, bọn họ trước hết đăng kí kết hôn, sau đó cùng nhau học nghiên cứu sinh, như vậy là có thể xin được một phòng cho hai vợ chồng.. Ừ, hôn lễ sẽ theo Jiyeon , cô muốn làm lúc nào thì làm lúc đó. . . Ừ, nếu như là muốn làm đám cưới sau khi tốt nghiệp chính quy, có nên sớm chuẩn bị hay không a? Lần trước mẹ đã nói rồi, ít nhất phải đặt trước nửa năm, mới có thể đặt được khách sạn vừa ý? Lần này nghỉ đông trở về, có cần bàn bạc trước với ba mẹ không….
Kim Myungsoo đáy lòng miên man bất định, nắm tay Park Jiyeon bắt đầu hơi hơi đổ mồ hôi, vừa khẩn trương lại mong đợi. . .
Park Jiyeon nghiêng đầu, buồn cười quan sát Kim Myungsoo tư tưởng không tập trung một cái, mím môi cười, cũng không nói gì, tùy Kim Myungsoo dắt mình, ở trong sân trường đi bộ.
Nhưng, bạn học Kim này, cậu cuối cùng có phát hiện hay không, chúng ta vòng quanh nhà ăn này, đã đi hai vòng rồi ?
Park Jiyeon cũng không thể xác định, lúc trước, SeungHo ra tay từ lúc nào, là ngay từ đầu ăn cắp ý tưởng của Kim Myungsoo, hay là đêm cuối cùng trộm toàn bộ chương trình?
Nhưng bất kể là thời điểm nào, cuối cùng, Kim Myungsoo đều lui nhường, không có vạch trần.
Nếu như kiếp này,SeungHo vẫy ra tay, Kim Myungsoo có lẽ cũng sẽ vì tương lai của SeungHo , mà không truy cứu, cũng có lẽ, lúc trước SeungHo từng rơi nước mắt trước mặt Kim Myungsoo , biết vậy đã chẳng làm, lấy này tới cầu xin tha thứ.
SeungHo thực ra cũng thông minh, cậu ta gian xảo hơn Kim Myungsoo , mặc dù SeungHo lúc này, so với sau khi ra xã hội trong tương lại, còn hơi non nớt, nhưng cậu ta cũng biết, cường ngạnh đối đầu, chỉ làm cho tình hình trở nên gay gắt, ai cũng không có lợi, không bằng chịu thiệt trước mặt Kim Myungsoo, làm Myungsoo mềm lòng, chủ động ỉm đi.
Bởi vì không xác định, cho nên, cô chỉ có thể phòng bị trước điều này.
Mỗi ngày trừ lên thư viện tra tư liệu, Park Jiyeon cùng Kim Myungsoo tìm cái phòng tự học hẻo lánh, thời tiết lạnh dần, Park Jiyeon mỗi lần còn mang theo hai cái túi chườm nóng, vô cùng hiền lành chăm lo cho Kim Myungsoo , ngẫu nhiên nói vài ý kiến, thời gian còn lại tự mình đọc sách, chuẩn bị làm luận văn môn tự chọn và thi cuối kỳ các môn bắt buộc.
Mỗi ngày bận rộn, thời gian cũng rất nhanh trôi qua, chờ đến Kim Myungsoo bước đầu hoàn thành tất cả chương trình, ngày đã chợt vào tháng giêng, học kỳ một năm thứ nhất đại học, sau nửa tháng cuộc thi sắp tới, chính thức chấm dứt.
Park Jiyeon giở lịch ngày, đáy lòng hơi có chút hốt hoảng.
Thật nhanh. . . Này, đã nửa năm ?
Bởi vì lo cho Kim Myungsoo , Park Jiyeon đến Nguyên Đán cũng không về nhà.
Mồng một tháng giêng, Kim Taehee gọi điện thoại tới, dặn dò tới dặn dò lui, dặn đi dặn lại là chú ý thân thể, học tập thật tốt, trước kia đã từng cảm thấy phiền muộn, bây giờ nghe thấy, mỗi một câu đều ấm áp như vậy!
Qua Nguyên Đán, trò chơi bắn súng được Park Jiyeon đặt tên là《 bảo vệ cừu 》liền ra lò, tuy rằng hình ảnh tổng thể rất đơn giản, nhưng cũng rất chịu chơi, phía dưới một con cừu đi tới đi lui, phía trên càng không ngừng có các loại cấp bậc sói xám tới gần, người chơi phải điều khiển súng gác ở phía trước con cừu, không ngừng bắn phá, sau khi tích điểm thật cao, còn có thể thăng cấp làm súng laser, vân vân.
Chờ đến khi Kim Myungsoo đem tác phẩm cuối cùng đã hoàn thành giao cho thầy chủ nhiệm, Park Jiyeon mới thực sự yên lòng.
Cuộc thi cuối kỳ đối Park Jiyeon mà nói, đã là chuyện thật xa xôi trước kia rồi, xa đến mức không hề có ấn tượng gì với đề thi lúc này.
Trước cuộc thi chính thức, Park Jiyeon không nhịn được bắt đầu căng thẳng, nhất là toán học cùng tin học, thật lòng không có chỗ tựa lưng là không được rồi, may mắn còn có học sinh mũi nhọn khoa học tự nhiên, bạn học Kim Myungsoo ở đây, mấy ngày liền học tập, Park Jiyeon miễn cưỡng xem như củng cố cơ sở.
Cuộc thi cuối kỳ cuối cùng, thi một ngày nghỉ ngơi vừa tới hai ngày, cũng xem như trường học cho vài người cơ hội nước đến chân mới nhảy, Park Jiyeon chỉ đối với môn khoa học tự nhiên có chút e sợ, những môn chuyên ngành khác lại nghe vô cùng nghiêm túc.
Thi xong một môn, đại khái qua chừng hai ngày, sẽ công bố thành tích cuộc thi.
Trừ ra hai môn toán học cùng tin học đại học, không quá bảy mươi điểm, còn lại thành tích đều là ưu tú.
Môn cuối cùng là môn chuyên ngành Park Jiyeon vô cùng chắc chắn, còn chưa bắt đầu thi, Cố Hàm Ninh liền bắt đầu chuẩn bị hành lý trở về nhà.
Kim Myungsoo năm thứ nhất đại học môn học ít, tự nhiên sớm vài ngày đã thi xong.
Vé tàu đã mua xong, chỉ còn chờ Park Jiyeon thi xong, giữa trưa liền đi về.
Hành trình lần này, chỉ có hai người Park Jiyeon cùng Kim Myungsoo.
Park Jiyeon không hỏi, Bae Suzy cũng không nói, nhưng là Park Jiyeon vẫn là từ miệng Im Yonna biết rõ, Bae Suzy muốn ở lâu mấy ngày.
Môn thi cuối cùng, Park Jiyeon kiểm tra một lần, liền nộp bài thi sớm.
Loại tâm tình khẩn cấp vội vã muốn về nhà này, làm cho lúc nộp bài thi cô có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
Loại cảm giác mong đợi sung mãn này, rất tốt đẹp!
Ra khỏi phòng học, Park Jiyeon cười nghênh đón Kim Myungsoo đã giơ lên hành lý của hai người, đợi ở cửa phòng học.
Cùng nhau, về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top