● Nhất bộ: Thương ●
☆ Úc Nhiễm Trần ☆ 郁染尘 (H)Úc Nhiễm Trần
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Thể loại: Cổ đại, ngược luyến tàn tâm, có ngược thân, cường công, nhược thụ, thế thân, HE
(Ta cực thích ngược, nên dạo này ta kiếm mấy bộ ngược edit nha ^^)
Edit: Nagi Maria
Văn án: Ta có một đệ đệ song sinh, vì đệ đệ, ta trở thành tiểu quan(1)của Câu Lan Viện, nhưng vô tình ta lại gặp được Dương Phi Long, người đem lòng yêu đệ đệ ta, bị hắn mua về nhà. Nhận bao nhiêu ngược đãi, ta lại tiếp tục bị đưa đi làm thế thân cho đệ đệ mình, trở thành "Tiểu Chiêu" của Ngưng Vương. Ngưng Vương biết được sự thật, hung hăng mà tra tấn ta. Lúc ta hấp hối đã được một vị Quỷ y tên Úc Tường Văn cứu chữa... Thế là về sau ta thay danh đổi họ thành Úc Nhiễm Trần......
(1) Tiểu quan: Giống nam kỹ ý. (Thanks nàng Lyn đã nhắc nhở ta nha ^^)
UNT – Thương bộ: Chương 0
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Edit: Nagi Maria
Người nọ căm hận mạnh mẽ tiến vào nơi tối mật của ta, đau đớn cứ một lần lại một lần chậm rãi xông thẳng lên não. Nhìn người ở phía trên, thống khổ, tuyệt vọng nhưng không ngừng lại động tác dưới thân, cứ như người bị tổn thương mới là hắn. Miệng hắn thì không ngừng kêu lên một cái tên, rơi vào tai ta làm ta thấy đau đớn không thôi, cứ một lần gọi lại một lần tiến nhập sâu hơn.
"Chiêu, Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu của ta..." Người nọ tiến càng sâu bao nhiêu thì phóng ra càng mãnh liệt bấy nhiêu, ta cảm giác được thứ chất lỏng của hắn cứ như thế tiếp tục phóng ra trong cơ thể ta.
Thực đau, hắn khóc vì đau, tim hắn nhói lên cũng vì đau, hắn đau vì không có được hạnh phúc. Nhưng ta thấy hắn vậy thì không đành lòng, ta biết rõ là không nên nhưng ta lại nhịn không được mà đáp lại hắn "Ừ...... Long......"
"Ba......" (bị đánh =.=) Quả nhiên, ta không nên đáp lời.
"Tiện nhân, ai cho phép ngươi gọi ta?"
Hắn rút ra khỏi thân ta, ta nghĩ vậy là có thể chấm dứt rồi. Nhưng thẳng đến lúc thân thể càng ngày càng đau, ta mới biết trừ Tiểu Chiêu ra hắn sẽ không để một tên tiện nhân giúp hắn phóng đãng trên giường kêu tên của hắn, lại càng không cho phép kẻ có gương mặt giống Tiểu Chiêu mê hoặc hắn.
Cuối cùng, hắn thu tay lại. Cũng không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một câu 'Tiện nhân', cửa cũng không đóng, cứ như vậy liền rời đi.
Rất đau, thực sự là rất đau, tuy không phải lần đầu nhưng ta vẫn cảm thấy đau. Phía sau nhất định lại chảy máu rồi, xem ra phải mất ba ngày mới có thể xuống giường đi. Chỗ này ngay cả người hầu để sai múc nước cũng không có, người chịu để ý đến một tiểu quan thấp hèn dơ bẩn giống ta lại càng không có. Dù cho ta chết, chắc cũng chẳng ai biết. Nếu biết cũng chỉ có ta biết... hắn cũng biết, vì hắn vẫn chưa có được Tiểu Chiêu của hắn mà, không phải sao?
Ta không còn sức lực, tay còn không nâng lên nổi, chỉ có thể nằm yên trên giường, đã hai năm rồi, cuộc sống vẫn như vậy, chẳng phải đã sớm thành thói quen? Đến giờ, ta còn ảo tưởng trong khờ dại, ngày đó ở Câu Lan viện, hắn nhìn trúng ta, mua ta (mua 1 đêm ^^), sau đó còn không tiếc 12 vạn lượng đem ta mua về nhà.
Trong Câu Lan Viện ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ta, cuộc sống trong Câu Lan Viện ngày đó, chỉ những người được chủ nhân dùng vàng mua về mới được coi là giống người một chút. Nhưng khi ta theo hắn trở về, ta mới biết, hắn nhìn trúng không phải ta, mà là mặt của ta, nhìn trúng gương mặt giống với người mà hắn ngày đêm hắn thương nhớ, Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu đệ của ta là thần thánh không thể xâm phạm, còn ta chỉ là một tiểu quan của Câu Lan Viện, cho nên hắn đối với ta chỉ là làm chuyện đó. Nhưng mà hắn luôn cảm thấy ta dơ bẩn, dù hắn là một thanh quan (quan thanh liêm ^^) nhưng khi đã vào Câu Lan Viện chẳng phải cũng bị coi là kẻ dơ bẩn sao? Nhưng gia thế địa vị của hắn quyền lực nên chuyện đó cũng được cho là bình thường.
Nhưng ta biết, hắn không hề sai. Là ta sai, là vì gương mặt của ta sai, ta lại còn ở trong một nơi như Câu Lan Viện, dù ta và Tiểu Chiêu không cùng một người, nhưng gương mặt giống Tiểu Chiêu của ta lại xuất hiện ở một nơi như vậy, nên hắn tức giận, đơn giản vì hắn yêu Tiểu Chiêu, hắn rất yêu đệ đệ của ta.
Hắn đánh ta, bởi vì gương mặt ta giống đệ đệ của ta, nhưng ta lại thấp hèn ti tiện, bởi vì gương mặt ta giống đệ đệ ta nhưng ta lại dơ bẩn. Đúng, là ta, là hình ảnh của ta phá huỷ Tiểu Chiêu của hắn. Là ta, là ta không nên, ta sau này sẽ không gọi nữa, ngươi không cần phải tức giận như vậy có được không?
Quả nhiên, ta là một tiện nhân, ta đã yêu người ta không nên yêu.
Lúc nào thì ta yêu hắn? Là lúc hắn bỏ ra 12 vạn lượng để chuộc ta? Hay là lúc hắn nhẹ nhàng nắm tay ta, nói với ta không cần phải sợ? Là vì lần đầu tiên có người ôn nhu với ta? Ta không biết... ta cứ như vậy mà đắm chìm vào......
Lê Quan đã từng nói, phận làm thiếp phải vô tâm vô tình, nếu không chỉ là một phế nhân không hơn không kém, ai chẳng biết điều đó, người đến Câu Lan viện đều là hổ là lang, đến đây để tìm thứ mới mẻ, đến đây để phát tiết, xong việc liền đi, việc đó có khi lại là phúc chứ không phải hoạ, có được tiền thì cuộc sống sẽ tốt, đỡ hơn là không ai thèm, ném ra đường tự sinh tự diệt.
Nhưng mà, ta đã quên hết tất cả, nhìn hắn, ta đã quên hết...
Tỉnh lại, ta mới phát hiện mình cứ để thân thể dơ bẩn như vậy mà ngủ suốt một đêm. Trong phòng có một mùi hôi thối chính ta cũng không thể chịu nổi, nhưng cơ thể vẫn như cũ, không cử động được.
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa, chậm rãi đi về phía ta, ta tưởng là hắn, cảm thấy buồn cười. Người kia đi vào ta mới nhìn rõ chỉ là một tên gia đinh trong phủ, đem vào cái thùng, pha nước ấm. Trong lòng ta có chút ấm áp, hắn quan tâm ta?
Gã gia đinh không thèm nhìn ta một cái, liền đi ra cửa nhổ một ngụm nước bọt "Thấp hèn"
Thói quen có lẽ không dễ đổi, người đàng hoàng nào nhìn thấy ta như vậy cũng đều sẽ ghét bỏ? Cũng chỉ những lúc cần thiết mới có người đến, dù sao họ cũng có lương tâm, nhưng xong việc thì ai cũng rời đi.
Dù tên gia đinh đó mắng ta, ta cũng không giận, nói rất đúng, ta quả thực là kẻ thấp hèn, trong lòng ta cảm thấy có chút ngọt ngào, ta thấp hèn như vậy nhưng hắn vẫn lo lắng cho ta sao?
||_Hoàn chương 0_||
Thương bộ: Chương 1
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Edit: Nagi Maria
(Mình nhắc lại nhá, ta là anh main, hắn là Phi Long, y là đệ đệ a main, cái này là tác giả dùng vậy luôn, mình không có thay đổi đâu)
Ta chỉ muốn để bản thân ảo tưởng nhiều thêm một chút, dù là ảo tưởng cũng sẽ khiến ta thực hạnh phúc đi......
Những ngày sau đó, hắn không có đến, tính ra cũng đã 5 ngày rồi.
Ta biết, chuyện nên tới cũng sẽ tới.
Tiểu Chiêu của hắn quay lại rồi đúng không?
Ta lén chạy ra khỏi tiểu viện, đi thật lâu thật lâu sau mới đến được phủ đệ. Ta đi qua cửa sau rất hiên ngang, vì chỗ này thường không có nhiều người lui tới, dù có người tới cũng sẽ không nhận ra ta không phải người trong phủ, vì ta đã cẩn thận thay đồ rồi.
Ta trèo lên cây, từ chỗ này có thể nhìn thấy hoa viên trong nhà hắn, rất lớn, rất đẹp, còn có cả hồ nước, cho tới giờ ta vẫn chưa thấy hoa viên nào đẹp như vậy. Cái tiểu viện rách nát kia thật không thể so sánh được, mà cái tiểu viện đó cũng đâu phải là của ta.
Nhìn thấy rồi, quả thực ta và Tiểu Chiêu lớn lên rất giống nhau, vì hai ta là song sinh, nhưng y lại đẹp hơn ta nhiều, giống như cái phủ đệ của y và cái tiểu viện của ta vậy, thật là ta không thể bằng được.
Từng cử chỉ hành động của y đều rất rực rỡ, chứ như ánh mặt trời đang toả nắng. Hắn từ trong hành lang chậm rãi đi về phía y, không sợ kinh động y ư? Y ngồi bên cạnh ao cho cá ăn, nhìn y như bầu trời trong xanh quang đãng, y chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại sống động vô cùng.
Hắn chậm rãi bước đến, y quay đầu, y nở một nụ cười sáng lạn với hắn, hắn cưng chìu xoa xoa đầu y, rồi mới cúi xuống hôn y, nhìn xem, họ thật xứng đôi.
Hắn nhìn y cười, đó vẫn là chuyện mà ta hằng mơ tưởng đến, ngươi đối với ta làm sao mà có vẻ mặt đó được.
Chẳng phải ta nên cảm thấy vui mừng sao? Chẳng phải ta là người duy nhất thấy hắn nhu nhược, thấy hắn bi ai sao? Nhưng, ta vẫn là kẻ có lòng tham, ta vẫn muốn nhìn thấy, ngươi cười với ta...
Nhìn bóng các ngươi rời đi, thân mật như vậy, hạnh phúc như vậy, cảm giác đau lòng trong ta với hắn toàn bộ đều tiêu tán, nhưng, trong lòng ta vẫn cảm thấy khổ sở, ta không nên yêu cầu nhiều như vậy, ta biết một tiểu quan như ta chỉ cần có người thượng là đủ lắm rồi. Nhưng lòng ta rất tham lam, thấy hắn như vậy, đáng ra ta phải hài lòng.
Ta muốn khóc, nhưng khóc không ra, lúc hắn đau lòng mà khóc, khóc xong hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn. Nhưng ta, ta sẽ không khóc. Như vậy với ta là đủ rồi.
Hắn có thể đuổi ta đi không?
Đệ đệ ta đã biết toàn bộ, y chạy vào tiểu viện, vọt vào phòng ta, ta nghĩ đệ đệ sẽ đánh ta.
Đúng vậy, y đánh ta, mắng ta không biết xấu hổ đi câu dẫn người của y, mắng ta nghĩ chỉ cần có gương mặt giống y là sẽ mang được người bên cạnh y đi, mắng ta si tâm vọng tưởng, mắng ta lưu manh hạ lưu chỉ cần mở hai chân để hầu hạ người khác, một bên vừa mắng vừa đánh ta.
(Thằng đệ đệ này... đm, nó ác với anh mình vậy á, nó không phải người... -_-)
Đến cuối cùng kết quả là đây.
Ta muốn đánh trả, nhưng ta không có sức lực. Ta muốn nói cho y biết, tuy ta là tiểu quan, nhưng từ đầu đến giờ ta chỉ phục vụ có mình hắn, ta muốn nói cho y biết, đều vì gương mặt này của ta, nên hắn mới mang ta về, ta muốn cho y biết, từ đầu đến cuối, người bị câu dẫn là ta chứ không phải hắn. Nhưng mà... ta nói không được... vì y nói rất đúng, ta chỉ là một tiểu quan mở ra hai chân để hầu hạ người khác.
Hắn bước vào, nhìn người ta đầy thương tích, hắn nhướng mày, ta vẫn ảo tưởng, ảo tưởng hắn ít nhiều cũng đau lòng vì ta. Nhưng không, hắn ôm lấy y đang vì ta mà phát điên, hắn ôn nhu nói cho y biết, không cần phải ô uế tay mình, nếu tay bị thương, trong lòng hắn sẽ rất đau, hắn sẽ rơi lệ. Hắn nói cho y biết, chỉ đơn giản là vì hắn sợ y sẽ không chấp nhận tình cảm của hắn, sợ y sẽ không cần thứ tình cảm này, nên hắn mới tìm một món đồ chơi để thay thế.
Y hung hăng tát hắn một cái, hắn bắt lấy tay y, nói cho y biết từ đầu đến cuối người hắn yêu là y.
Còn ta, chỉ là một tiểu nhân dùng mông để hầu hạ. Y tuy tức giận, nhưng ta nhìn được trong mắt y mang theo sự tha thứ, ta thấy được hai người thực sự yêu nhau.
Ta biết, thời gian để ta có thể ở lại chỗ này không còn nhiều nữa rồi.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy y, ở trong tai y mà ôn nhu thủ thỉ, hắn nói sẽ xử lý tốt chuyện ở chỗ này, để y yên tâm, để y không lo lắng, mặt y đỏ bừng khi nghe hắn nói, hắn nói sẽ thương yêu y cả đời này. Hắn thích thú nói vĩnh viễn thương yêu y.
Một vở kịch khôi hài, cứ như vậy mà kết thúc.
Ta, chỉ là một tiện nhân dùng mông hầu hạ người khác, nhưng hắn sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng không có thèm để ý đến ta một thân đầy thương tích.
Ta yêu ngươi, nên ta không hối hận, ta cũng không có cơ hội để hối hận.
Tất cả đã đi, ta đứng lên, sửa sang lại quần áo, cúi đầu mới phát hiện hai năm nay, hắn ở trên người ta để lại nhiều dấu vết như vậy. Vết roi quất, vết côn đánh đập, vết tay đánh, chân đá, bởi vì yêu hắn, nên ta đã quên hắn đối với ta như thế nào, liệu hắn có thể đối với y như đối với ta không? Nếu được thế, ít ra lòng hắn có thể hạnh phúc một tí. Sờ sờ những dấu vết trên người, không đau, thực sự không đau, vì ta biết, lúc đó tâm ngươi đau hơn cả ta.
Ta chỉ là một tiểu quan, ta không quên điều đó, ta dơ bẩn ti tiện, mặc dù ta chỉ bị duy nhất một mình hắn thượng.
Ta chỉ là một tiểu quan, ta không quên điều đó, ta hèn hạ, bởi vì ta chỉ nghĩ đến cảm xúc của hắn.
Ta chỉ là một tiểu quan, ta không quên điều đó, ta rất ngu ngốc, chỉ vì ta suốt ngày chỉ biết mơ mộng hảo huyền.
Đúng vậy, ta chỉ là một tiểu quan, nhưng ta lại quên mất điều đó, ta cũng không đủ sức để giữ tâm mình lại, tâm ta cũng đã bán cho hắn rồi. Mười hai vạn đó bán thân ta cho hắn, cả tâm ta cũng bán luôn, cái ta có được chỉ là đau lòng cùng thương xót.
Cuối cùng, ta vẫn phải đi thôi, nhưng ta không nghĩ tới việc y sẽ dùng cách này để bắt ta rời đi.
Gã gia đinh đặt lên bàn cái gì đó, hẳn là đệ đệ đã sai người mang đến. Ta đứng dậy, bước đến nhìn,... Ha ha ha, là để ta tự chọn cách chết sao? Dù cho ta chọn cách gì đi nữa, ta chết cũng không thể vui được. Vải trắng, dao, độc, vàng, sờ qua một lượt mọi thứ, mọi thứ đều lạnh như băng.
Hôm nay các ngươi đã muốn thành hôn, ta không muốn, ta không muốn phải dùng bất cứ vật gì trong ngày hôm nay cả, hôm nay ta không muốn biến thành một cái xác dơ bẩn, ta không muốn làm bẩn ngày thành hôn của hắn, vậy nên xin các ngươi hãy đợi một chút nữa thôi.
Thay một bộ bạch trang, ta vốn không thích mặc màu trắng, vì ta vốn rất bẩn, nhưng bây giờ, ta muốn bản thân sạch một chút. Chỉ cần qua hai canh giờ nữa, sẽ đến giờ tí, qua giờ tý là sẽ không còn xui nữa, nhưng ta thực không nỡ.
Ta không sợ chết, dù ta chết y vẫn yêu hắn, hắn vẫn thương yêu y, chỉ có kẻ thấp hèn như ta là kẻ thừa, không có ta các ngươi càng hạnh phúc đi.
Ta thực không nỡ rời khỏi thế gian này, vì hắn chưa một lần cười với ta, cứ xem như đó là tâm nguyện cuối cùng của ta đi.
Vàng, vậy ra vẫn là đệ đệ ta, y không bắt buộc ta phải tìm cái chết, vải trắng, treo lên nhất định sẽ làm bẩn nơi này.
Y chắc cũng nghĩ giống ta a......
Ta chọn độc dược, hắn từng nói độc trong phủ hắn, ăn xong thì trước khi chết sẽ được nhìn thấy cảnh tượng đẹp......
Ta không hề muốn giống y, nhìn vào gương mặt trong gương mất nửa ngày, lông mày khẽ nhướng cao, rốt cuộc cũng không cần giữ nữa.
Hai ta tuy là huynh đệ song sinh, nhưng ta một chút cũng không giống y, từ giọng nói, đến dáng người, đều cách nhau một trời một vực.
Ta nhớ, suốt hai năm nay, để cho hắn không đau lòng, ta đã cố tìm hiểu hắn, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể hiểu được hắn. Hắn lạnh lùng như vậy, rốt cuộc hắn thích người như thế nào?
Khi ta dịu dàng, hắn xem như không thấy, trực tiếp ném ta lên giường.
Khi ta ngang ngược kiêu ngạo, hắn cũng xem như không thấy, trực tiếp ném ta lên giường.
Khi ta lãnh khốc vô tình, hắn lại xem như không thấy, trực tiếp ném ta lên giường.
Ta cố làm ra những cảm xúc cùng hành động không giống chính mình...... Nhưng tới giờ hắn có bao giờ để những thứ đó vào mắt hắn đâu, hắn chỉ cần nhìn gương mặt thở hổn hển của người dưới thân mà thôi...
Ta cố làm ra những cảm xúc cùng hành động không giống chính mình, hắn cuối cùng cũng chịu nói một câu, 'chẳng ra cái thể thống gì', hắn nhăn mày rồi đá thẳng vào người ta.
Từ đó ta không hề làm ra cái dạng gì nữa, chỉ cởi sạch sẽ nằm trên giường chờ hắn, nhưng hắn vẫn đánh ta...
Thật buồn cười, gương mặt tuy giống nhau, nhưng đối xử lại không giống nhau, ta không cần, ta thực không cần gương mặt này.
Cầm lấy dao, đây là lần đầu tiên ta đối xử với một thứ nhẫn tâm như vậy. Một nhát, hai nhát, không biết bản thân đã đâm bao nhiêu nhát, đến lúc gương mặt trong gương đồng bị phá hư, ta mới vui vẻ nở nụ cười. Ta còn cho rằng mình đã hết nước mắt, thẳng đến khi vết thương trên mặt đau đớn, ta mới biết thì ra ta vẫn còn nước mắt để rơi.
Cả đời này, ta không cần đến gương mặt này.
Cả đời này, ta muốn kết thúc rồi, ta chẳng cầu mong điều gì nữa, ta sẽ không uống canh của Mạnh Bà, ta sẽ nhớ kỹ gương mặt của hắn, để kiếp sau cả hai ta không liên quan gì đến nhau nữa.
Giờ tý đến, uống xong lọ thuốc độc ta liền rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, đúng như hắn nói độc này khiến mọi thứ thật đẹp. Say độc, trong mộng, trong mộng nếu thấy được gương mặt tươi cười của ngươi, vậy là đã đủ rồi.
Kiếp sau......
Nhất định ta sẽ hạnh phúc.
||_Hoàn chương 1_||
Thương bộ: Chương 2
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Edit: Nagi Maria
P/s: Hai người là huynh đệ song sinh của nhau, nhưng tên đệ đệ Tiểu Chiêu lại coi anh mình như kẻ thù, ta càng đọc ta càng hận tên đệ đệ này, anh mình đã thay thế vào kỹ viện thay mình, đã không biết ơn thì thôi còn mặt dày chửi ca ca mình là nam kỹ. Ta càng đọc càng ghét tên Tiểu Chiêu này...
Trong mộng, tại sao mặt hắn lại vội vàng như vậy? Không lẽ là vì lo lắng cho ta? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra người hắn yêu thực ra là ta? Với ta thế là đủ rồi......
"Ngươi không thể chết được"
Là hắn thật ư? Vậy ra hắn thật sự yêu ta? Không, không cần yêu, thật sự là có chút thích ta đúng không?
Ta chỉ biết cơ thể của hắn rất nóng, nhưng tay của hắn lại rất ôn nhu. Tiểu Chiêu, đệ đệ ta vẫn chưa tới, hắn ôm ta, chẳng lẽ ta thật sự trúng phải loại kịch độc gì sao? Ta thực lưu luyến ngực của hắn, ta cảm thấy hơi ấm từ ngực hắn thật không đủ, ngực hắn thật lớn, thật ấm a.
Thứ được rót vào miệng ta là gì? Giải dược? Ta thực sự vẫn chưa chết? Hắn vẫn quan tâm đến ta sao? Ta nghĩ rồi cười, nhưng miệng thì không tài nào cong lên được.
Đệ đệ ta bước vào, ta thấy rất kỳ quái, tại sao y không tức giận? Y còn có chút đắc ý? Bởi vì mặt ra không còn giống y? Ta cũng rất vui, cuối cùng không cần làm thế thân cho đệ đệ mình nữa, nhưng đầu ta đau quá......
Tỉnh lại, ta không có ở tiểu viện của mình, ta thấy thực lo lắng, đây chẳng lẽ là địa phủ? Nhưng ánh mặt trời vẫn còn mà.
"Tiện nhân, ngủ lâu như vậy, tỉnh rồi sao? Nếu còn không tỉnh rõ ràng đã bị độc chết rồi"
Không ngờ Tiểu Chiêu của hắn lại nói ra những lời như vậy. Nhìn thấy hắn đứng đó, nhưng hắn không nói gì, ta cảm thấy kinh hoảng, ta thấy sợ.
"Long, nếu ngươi không nói, thì ta nói" Y một phen đem hắn đẩy ra, hắn đứng lại phía sau lưng y.
Tâm ta càng ngày càng trầm xuống, cảm giác bất an, lo sợ càng ngày càng bao trùm lấy ta.
"Tiện nhân, coi như ngươi mệnh tốt, ngươi không cần phải chết nữa" Y giáng một bạt tai lên mặt ta, mặt ta vừa nóng vừa đau rát, máu trên mặt lại chảy ra, dính cả lên tay y, y chán ghét chùi hết lên bạch y ta đang mặc, nhìn thấy áo của mình bị nhiễm đỏ, ha, ta chết cũng chết không được sạch sẽ a......
"Ngưng Vương nhìn trúng ta, hắn đến đây cầu thân ta, nhưng ta không muốn hắn, ta chỉ cần Long thôi, cho nên ngươi thay ta đi đi, giờ trên mặt ngươi chằng chịt vết thương lại thêm cả thuốc độc, vốn từ đầu đã không giống ta, nhưng ngươi tự sát như vậy thì bây giờ cứ xem như đã giống ta đi"
Trong đầu ta trống rỗng......
"Tiện nhân, đừng giả bộ câm" Lại thêm một tát bên má kia, cuối cùng đánh tỉnh ta.
Ta ngơ ngác nhìn về phía hắn, nhưng hắn chỉ trầm tư. Đệ đệ thấy ta nhìn hắn, liền đem hắn kéo lại "Hừ, Long là của ta, ngươi cứ đến chỗ của Ngưng Vương tiếp tục làm nam xướng (nam kỹ) đi"
Chết ta cũng chết không được? Hoá ra, chính bản thân ta đã mang vọng tưởng quá lớn, nam xướng sao? Đúng vậy, ta là tiểu quan, là nam xướng, với hắn ta là chỉ là thế thân của đệ đệ mình, dù là sau này vẫn là thế thân của y.
"Đi thôi, hắn ta không biết ngươi là Tiểu Chiêu, chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi" Một câu nói để giải thích nhưng cũng để ra lệnh, y thản nhiên nói.
Ta có thể không đi không? Ta là do vàng bạc mua về, khế ước bán thân đều nằm trong tay hắn, hắn là chủ nhân của ta, tình nhân của hắn bắt ta chết, ta ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.
Hắn lấy ra khế ước bán thân của ta, châm lửa đốt "Từ nay về sau sẽ không còn người này tồn tại, ngươi chính là Tiểu Chiêu"
Ta muốn mở miệng cầu xin hắn, nhưng hắn lại cười với ta, tại sao ta đều phải nghe theo sự sắp đặt của hắn? Nhưng mà, khi mở miệng ra ta mới phát hiện, ta nói không ra lời, không phải vì lâu rồi không nói nên giờ không nói được, mà là tác dụng của thứ độc kia đi.
Hắn đột nhiên cười với ta, ta nghĩ giấc mộng đã thành hiện thực, ta sẽ rất hạnh phúc đi, nhưng tại sao ta lại thấy lạnh đến tận xương. Hắn cuối cùng cũng chịu cười với ta, nhưng sao lại vào lúc này, ta lại không thể nói lên lời thỉnh cầu của mình, hắn... là dối trá sao? Không, không phải, dù là dối trá, cũng là cười với ta, trừ hình ảnh yếu đuối cùng bi thương của hắn, cuối cùng ta cũng nhìn thấy hắn hạnh phúc cười, một gương mặt thật hạnh phúc.
Đúng, các ngươi đang hạnh phúc đúng không? Nhìn hắn ôm lấy vai y, y ôm eo hắn, ta biết, các ngươi đang hạnh phúc.
Ta không còn gì để hối tiếc nữa.
Ta gật đầu, đồng ý.
Từ nay về sau, các ngươi sẽ được bên nhau mỗi ngày.
Ta sẽ nhớ, nhớ rất rõ nụ cười của hắn.
Trời đã sáng rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là đệ đệ mình, Tiểu Chiêu.
Đúng vậy, ta chính là Tiểu Chiêu.
Quay đầu nhìn lại, Tiểu Chiêu, đệ đệ ta sớm đã thay đổi diện mạo đi phía sau hắn, hắn cố ý ở trước mặt Ngưng Vương hết mực cưng chiều ta, ta biết đó chỉ là diễn kịch, những thứ này không phải dành cho ta, không phải cho ta, mà là cho Tiểu Chiêu của hắn.
Hiện tại ta chính là Tiểu Chiêu của hắn, cho nên, ta có quyền làm những chuyện mà Tiểu Chiêu được làm, giờ này khắc này ta đã thoả mãn rồi.
Ta kéo tay hắn, nhất quyết không chịu buông, Ngưng Vương nhẹ nhàng kêu "Tiểu Chiêu, theo ta đi"
Dù không nỡ rời đi, nhưng ta vẫn phải đi. Bước theo Ngưng Vương, đột nhiên ta dừng lại, chạy về, đứng trước mặt hắn, lúc này, chúng ta sẽ cáo biệt tại đây.
Đang định đi, ta hôn lên môi hắn, đó là việc mà trước đây hai ta chưa từng làm. Môi hắn cùng ta mềm mại chạm vào nhau, hắn rất ôn nhu, nhưng ôn nhu này không phải dành cho ta, mà là cho đệ đệ ta, nó cũng không bao giờ dành cho ta.
Ta biết hắn muốn đẩy ta ra, ta nhìn thấy ánh mắt đệ đệ rất phẫn hận, ta cười khổ, cuối cùng cũng phải chia lìa, các ngươi đều bắt ta rơi vào tình huống khó xử a. Thôi, ta tự mình đẩy hắn ra, hắn lảo đảo, y vững vàng đỡ lấy hắn, ta thấy hắn cau mày đau lòng, ta biết, đó không phải là hành động cho ta, mà là cho Tiểu Chiêu, đệ đệ của ta.
Ta không hề quay đầu lại, cứ thế theo Ngưng Vương rời đi.
Chúc các ngươi hạnh phúc, những người ta yêu thương, Phi Long cùng đệ đệ của ta.
||_Hoàn chương 2_||
Thương bộ: Chương 1
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Edit: Nagi Maria
(Có nhân vật mới, mình sẽ không dùng nhân xưng hắn, y, ngươi, để nói nữa, mình dùng thẳng tên luôn, vậy cho đỡ loạn. Nhưng có mấy đoạn a main tự thuật, mình dùng nhân xưng "ta" như cũ ^^)
Ngưng Vương đối với ta quả thật rất tốt, lúc đó biết Tiểu Chiêu bị kích động, ta lại uống thuốc độc, tuy đã uống giải dược, nhưng ta không thể nói được nữa. Mỗi ngày Ngưng Vương cứ quây quẩn bên cạnh ta, hết bắt ta ăn lại lừa ta uống, ta cũng không giận, cũng không thấy phiền gì, ta chỉ ngoan ngoãn nghe lời, thuận theo Ngưng Vương. Nhưng ta như vậy lại khiến hắn cau mày ngờ vực.
Cuối cùng vào một ngày, hắn nhìn ta hét to: "Ngươi không phải là Tiểu Chiêu! Ngươi không phải Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu sẽ không như vậy!" Ta sợ, không phải ta sợ hắn phát hiện ra ta là giả mà hại ta, ta sợ hắn biết ta không phải Tiểu Chiêu thì hắn sẽ không tha cho bọn họ, ta không cần, bọn họ, bọn họ thật vất vả mới được hạnh phúc bên nhau không phải sao? Hạnh phúc của bọn họ là do ta cho, là do ta tác thành cho họ, vì thế dù ngươi là Ngưng Vương ta cũng không cho phép ngươi phá họ.
Ta lo lắng, nắm lên đôi đũa trên bàn, ngay lập tức ta đâm thẳng vào ngực Ngưng Vương, máu liền chảy xuống, thấy máu ta lại cảm thấy sợ hãi.
Ở thế giới của Dương Phi Long, chỉ có ta là người đổ máu, ta chưa từng thấy người khác đổ máu. Nghe được Ngưng Vương kêu to lên, thị vệ liền chạy vào, ta lạnh run người nhanh chóng trốn vào góc tường, ta không muốn làm hắn bị thương, ta chỉ vì sợ hắn sẽ biết được sự thật mà làm hại đến Tiểu Chiêu, cho nên, cho nên ta mới......
Nhìn tay đầy huyết, ta dường như phát điên, nhưng mà ta không thể phát ra tiếng nào, chỉ có thể a a a a mà kêu. Nhưng ta biết, ta vừa khóc, vì bọn họ đã được hạnh phúc, ta vì họ đi thương tổn người khác, thì ra đây là cảm giác chết cũng không hối tiếc.
Ta là Tiểu Chiêu, ta không phải là Tiểu Chiêu......
Ta là thế thân của Tiểu Chiêu, chung quy ta cũng không phải Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu là người hay nháo, nhưng ta thì không.
Tại sao, tại sao ta lại muốn đâm Ngưng Vương. Ta chạy đến bên cạnh Ngưng Vương, lấy tay chặn miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, Ngưng Vương chỉ nhìn ta nhẹ nhàng nói: "Tiểu Chiêu, đừng sợ, không sao cả, Tiểu Chiêu, đừng lo lắng, là vì ta quá đa nghi"
Đại phu đã tới, bọn thị vệ biết Ngưng Vương vẫn yêu ta, nên không dám đuổi ta, huống chi hắn còn nắm chặt lấy tay ta không để ta đi. Lần đầu tiên ta cảm giác được một điều, hoá ra khi một người cần một người nào đó bên cạnh thì không nhất thiết phải dùng phương pháp bạo lực. Tay Ngưng Vương so với tay của Dương Phi Long còn to hơn và ấm hơn, nhưng hiện tại bàn tay này lại thật lạnh lẽo.
Ta không muốn, ta không hề muốn hại chết Ngưng Vương. Vì Ngưng Vương cũng giống như ta, đều là những người chịu đau khổ, nhưng giờ ta chỉ có thể để Dương Phi Long cùng Tiểu Chiêu hạnh phúc ở bên nhau. Vì vậy, Ngưng Vương không được phá họ, ta tình nguyện, ta tình nguyện thay thế Tiểu Chiêu để thương yêu Ngưng Vương, mặc dù trong lòng ta vẫn yêu hắn, yêu Dương Phi Long.
Sau một ngày một đêm, Ngưng Vương cuối cùng cũng tỉnh lại, ta ghé vào đầu giường nhìn Ngưng Vương, chớp mắt ta cũng không dám, vì sợ y sẽ chết. Nếu ta làm những chuyện này vì ngươi, liệu có ai yêu loại người như ta không? Phi Long? Ta biết ta chỉ là một thế thân, ta không phải Tiểu Chiêu của Phi Long, cũng không phải Tiểu Chiêu của Ngưng Vương. Ta muốn làm thế thân thật tốt, Ngưng Vương yêu Tiểu Chiêu đau khổ đến mức này, ta nhất định sẽ cố gắng làm Tiểu Chiêu của hắn thật tốt.
Nhìn mặt Ngưng Vương, vốn gương mặt phải anh tuấn tuấn tú, thế mà không hiểu vì lý do gì lại trở nên gầy yếu, ao hãm (hai má hóp lại, kiểu gầy đến mức xương mặt nhô ra khỏi má ý ^^).
Ta biết, lý do chắc hẳn là vì Tiểu Chiêu đi, ta sờ sờ mặt chính mình, mặt đầy sẹo, Tiểu Chiêu như vậy mà hắn cũng yêu sao? Như vậy càng khẳng định hắn yêu Tiểu Chiêu đến nhường nào, hắn sẽ không vì Tiểu Chiêu xấu xí mà vứt bỏ.
Ngưng Vương tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói chính là: "Thực xin lỗi, Tiểu Chiêu, doạ ngươi sợ rồi"
Nước mắt của ta rơi xuống, và ngày càng nhiều lên. Ta thực không muốn kết thúc ở đây, ta không muốn khổ sở nữa, cũng không muốn khóc nữa. Việc ta nói ra sự thật hay không, điều này hẳn là rất quan trọng đi, nhưng ta nghĩ đến thì liền không dám nghĩ nữa. Ta khóc thì cứ tiếp tục khóc, dù sao Phi Long cũng không ở đây, dù hắn ở đây, cũng sẽ không vì ta khóc mà lo lắng.
Ngưng Vương ngồi dậy, ôm ta thật chặt, tự tiếu phi tiếu nói: "Tiểu Chiêu, ngươi sẵn sàng khóc vì ta, vậy là trong lòng ngươi có ta. Ta biết, ta biết, nhất định tên khốn Dương Phi Long kia đã ức hiếp ngươi"
Đúng vậy, ta thực sự là bị tên Phi Long đó hiếp bức rất nhiều, ta cũng đã cam tâm tình nguyện để yêu tên Phi Long đó, không ngờ Tiểu Chiêu cũng... Cho nên, yêu hắn là do ta sai, ta khóc, chỉ vì ta bị tên Pho Long đó tổn thương, ta bị tên Phi Long đó thương tổn, và giờ ta lại đến đây tổn thương ngươi, Ngưng Vương, thật xin lỗi.
Thật may mắn vì Ngưng Vương vẫn còn sống...
Nếu không ta cũng sẽ chết theo Ngưng Vương, ta biết Ngưng Vương chết thì sẽ có người đến lo cho hắn, nhưng ta thì không, ta chỉ là một thế thân bên người Ngưng Vương, không hơn không kém.
Cứ như vậy, hắn tiếp tục chăm sóc ta như trước, giống như trong phủ chưa từng xảy ra tranh cãi gì, ta im lặng hắn liền để ta yên lặng, ta muốn làm gì hắn để ta làm cái đó, hắn cũng không để ý đến sự biến hoá của Tiểu Chiêu, cứ một lòng mà yêu lấy Tiểu Chiêu của hắn.
Nhưng mà, sau ngày đó, cứ đến giờ cơm chiều là hắn đều sẽ ôm lấy tôi cùng ăn, ta chỉ thuận theo, hắn cũng chưa từng làm gì hơn.
Cảm thụ được tiếng tim đập của cả hai người, hô hấp cũng được hắn điều chỉnh rất đều đặn, ngực hắn không có rộng lớn giống như ngực tên Dương Phi Long, nhưng lại ấm áp hơn, rất ấm áp...
Riết cũng thành thói quen, có khi ta ở trong ngực Ngưng Vương đọc sách, có khi ở trong ngực hắn nói nhảm, tuy rằng chỉ phát ra tiếng ừ ừ, hắn cũng rất vui vẻ mà nghe. Ngưng Vương thường sờ lên mặt ta, dường như trong mắt mang theo vô vạn áy náy, ta biết, đó là cách hắn đối xứ với Tiểu Chiêu. Đôi khi cũng sẽ nói với ta đôi lời "Tiểu Chiêu, trước kia ngươi thích chơi đùa mọi nơi, hiện giờ lại học người khác học đòi văn vẻ, nhưng mà ta lại thích Tiểu Chiêu của bây giờ hơn"
Học đòi văn vẻ? Đọc sách viết chữ? Miệng khẽ mấp máy, nhưng lời thì không có phát ra được.
Đêm hôm đó, mọi thứ như một giấc mộng. trong mộng hai đứa bé trai vây quanh mẫu thân mình đòi đi đọc sách, nhưng trong nhà lại nghèo khổ, đừng nói đến đọc sách, ngay cả cơm cũng không đủ để ăn. Mẫu thân nhìn người đệ đệ nói, "Ngoan, đừng nghịch ngợm nữa, phụ thân hiện giờ không có tiền mua thuốc, con cùng ta đi đến một nơi nhé". Đệ đệ vừa khóc lại vừa nháo, không chịu đi, ca ca lên nắm lấy tay mẹ, cười rồi nói, "Mẫu thân, ta đi thay đệ đệ, để đệ đệ ở nhà, đệ đệ hay nghịch ngợm, đi ra ngoài nhất định sẽ đòi mẫu thân mua cái này mua cái kia". Đệ đệ vừa nghe đã không vui, thấy mẫu thân dẫn ca ca đi, đệ đệ vừa khóc vừa mắng ca ca biết mẫu thân có tiền nên đi mua đồ cùng mẫu thân, không còn cần đệ đệ này nữa. Ca ca chỉ cười cười, theo nương đi ra ngoài, không để ý đến đệ đệ hắn nữa. Từ đó về sau người ca ca không còn trở về nữa.
Trời đã sáng, tỉnh mộng, còn tưởng rằng trí nhớ là một khoảng trống, không ngờ lại nhớ đến chuyện này. Vị ca ca kia vẫn không hề thay đổi, thay đổi là đệ đệ của hắn, nhưng thật ra đệ đệ của hắn đâu có thay đổi, đúng, lần này có lẽ là ca ca thay đổi rồi, là ca ca.
Những ngày bình an hạnh phúc cứ thế trôi qua, làm người ta cũng không để ý đến thời gian đang dần trôi, tuy là thời gian có thể quên, nhưng ta vẫn không thể quên được Dương Phi Long, không có cách nào để quên được hắn, tại sao a? Vì Ngưng Vương ư.
Mỗi ngày Ngưng Vương đối với Tiểu Chiêu đều là thâm tình dụng tâm, sợ bỏ ta nâng trên tay sẽ làm ta rớt, ngậm trong miệng sẽ sợ ta tan. Ngưng Vương cứ mỗi ngày ôn nhu, rất ấm áp, ta nhịn không được liền đem hắn so sánh với Dương Phi Long. Nhưng càng so ta lại càng sợ, Dương Phi Long trong lòng ta càng ngày càng mất dần, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt. Ta lo lắng, lại không biết làm thế nào, tại sao bóng của Phi Long lại bị thay dần bằng Ngưng Vương?
Ta bắt đầu không còn muốn gặp Dương Phi Long, không biết tại sao, ta lại muốn gặp Ngưng Vương nhiều hơn, Ngưng Vương cũng đã nhận ra, giờ đây ta cần hắn.
"Tiểu Chiêu, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao? Ta tìm đại phu đến chữa cho ngươi"
"Tiểu Chiêu, sao lại không vui rồi? Có phải đồ ăn hôm nay không ngon không? Để ta đi đổi đầu bếp"
"Tiểu Chiêu, ngươi đã động lòng rồi đúng không?"
"Tiểu Chiêu, ngươi, chẳng lẽ ngươi chán ghét ta sao?"
Ta? Ta làm gì có tư cách mà chán ghét Ngưng Vương? Thật sự Tiểu Chiêu không hề thích Ngưng Vương. Ta làm sao mà trả lời đây? Ta không biết, lẩn trốn mấy ngày nay, cuối cùng ta vẫn không thể hiểu được, ta chỉ có thể ngoan ngoãn quay về làm thế thân của Tiểu Chiêu mà thôi.
"Tiểu Chiêu, ngươi làm ta sợ muốn chết, có biết không? Năm trước, vào ngày ngươi trở về bên ta, ngươi biến thành như vậy, ngươi có biết ta đã lo lắng thế nào không? Nếu ngươi lại rời bỏ ta lần nữa, ta không biết nên làm sao cho đúng nữa."
Giọng nói rất chua xót, ta nghe đến đây thật đau lòng. Ta làm sao mà nói được đây, ta không thể nói cũng không thể mở miệng, dù rất muốn nói, nhưng ta phải nói gì, chẳng lẽ nói đúng rồi, Tiểu Chiêu của ngươi đã thay đổi rồi, đã biến thành một người khác, biến thành một nam xướng?
Không, ta không dám nhìn Ngưng Vương, chỉ cảm thấy một cơ thể càng ngày càng nóng đang tiếp cận ta. Đến khi Ngưng Vương hôn lên môi ta, ta mới phát hiện ra, hắn đã đến cực hạn rồi. Đúng a, thứ đó của hắn đang huyết khí phương cương, mỗi ngày bên cạnh người mình yêu, không bị kích thích mới là lạ.
"Ngày đí khi nhìn ngươi hôn hắn, ta thật chỉ muốn giết hắn thôi, hắn cùng ngươi ở cùng một chỗ lâu như vậy, ta thật rất lo ngươi sẽ không chịu theo ta trở về, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều thế nào không? Lúc ngươi ngẩng đầu cười với ta, ta biết ta vạn kiếp bất phục" (không thể ngừng yêu được ý, chứ không phải là thù đến tận xương đâu ^^)
Ta ngây ra một lúc, Ngưng Vương chậm rãi cởi bỏ quần áo của ta, từ cổ rồi xuống thân, lúc mạnh, lúc nhẹ, lại trên xương quai xanh của ta lại gặm cắn, ta thở gấp, biết là hôm nay không thể chống đỡ được nữa.
"Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, ta yêu ngươi..." Một tiếng lại một tiếng, hắn tiến vào, rất đau, không biết tại sao hôm nay đằng sau lại đặc biệt đau
"Tiểu Chiêu, đừng khóc, đừng khóc" Liếm liếm nước mắt nơi khoé của mắt ta, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta "Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, ta sẽ dành cả đời để yêu ngươi, ngươi đừng không để ý đến ta như vậy, được không?"
Đêm nay, ta ngủ thực ngon, tỉnh lại mới phát hiện hắn đã rửa sạch giúp ta rồi. Lần đầu tiên, trừ Dương Phi Long, ta đều cự tuyệt những người khác, đáng ra ta nên từ chối, nhưng tại sao ta lại không làm thế? Hắn so với Dương Phi Long còn ôn nhu hơn gấp mấy lần, Dương Phi Long chỉ để ta tự sinh tự diệt, còn Ngưng Vương giúp ta rửa sạch sau khi làm, giúp ta mặc quần áo, giúp ta đắp chăn ấm.
Cuối cùng, ta đã biết, bóng dáng của Dương Phi Long đã biến mất trong lòng ta rồi.
Khóc, ta khóc, không phải vì vui mừng, mà là khổ sở, hoá ra đó là cách Ngưng Vương đối với người mình yêu sao? Nhưng, ta vẫn rất nhớ ngươi a, Phi Long... Rất nhớ ngươi và đệ đệ ta, không biết các ngươi sống thế nào? Có hạnh phúc không?
Ta nghĩ không phải ta không yêu Phi Long, mà là tấm lòng yêu ngươi của ta đã chết rồi, Phi Long à.
||_Hoàn chương 3_||
Thương bộ: Chương 4
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Edit: Nagi Maria
P/s: Thiên lý a, trên đời còn thiên lý không a, lũ này phải con người không, biết người câm không thể nói chuyện nên thích phịa gì thì phịa hả, đm, ta ức muốn chết rồi, ức quá!
Ta nghĩ mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục như vậy, mặc dù ta không phải Tiểu Chiêu, nhưng ta đang ở bên cạnh Ngưng Vương, Ngưng Vương thì lại cứ tiếp tục yêu Tiểu Chiêu, tiếp tục yêu kẻ thế thân này.
Ngưng Vương đã trở lại, ta nghĩ hắn sẽ đến bên ta, ôm lấy ta, nói Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, có đau hay không? Ta sẽ ôm lấy hắn và bảo là mình không hề đau.
Nụ cười vừa cong nơi khoé miệng, ta nghĩ mình sẽ cười với hắn để nói cho hắn biết, Tiểu Chiêu của hắn không có sao. Hắn chạy như bay đến chỗ ta, một phen nắm ta ném xuống giường, hung hăng nhìn ta đang ngã trên mặt đất.
Ta liền hiểu, ta biết nhất định hắn sẽ phát hiện ra mà.
Ta biết, cuối cùng mọi chuyện vẫn là đến đây thôi.
"Ngươi, tên tiện nhân này" Ngưng Vương lấy roi quất lên người ta "Ta gọi ngươi TIểu Chiêu, ta sớm đã nghi ngờ sao Tiểu Chiêu lại vòng vo như vậy, không nháo không quậy, hoá ra là ngươi vốn không phải là Tiểu Chiêu" Lại thêm một roi nữa, quần áo ta bị đánh đến rách tan.
"Hừ, ngươi lừa bổn vương khiến ta thật khổ a, ngươi cho bản thân ngươi là cái gì? Nếu Vương quản gia không nhìn thấy Tiểu Chiêu ở cùng với tên Dương Phi Long đó, bổn vương không biết còn bị một tên nam xướng nhà ngươi lừa đến bao giờ"
Một roi đó của Ngưng Vương không đau, nhưng hai chữ nam xướng đã đem ta đánh thương đến tận xương rồi.
"Bị Dương Phi Long làm rồi mới mang đến cho bổn vương, ngươi đúng là đồ đàn bà dâm đãng. Các ngươi chế giễu bổn vương sao, bọn chúng muốn chạy thoát khỏi bổn vương, chúng nghĩ mình làm được sao? Ngươi yên tâm, để sau khi bổn vương trút giận xong sẽ mang hai người kia đến nhà lao để ôn chuyện cũ cùng với ngươi"
Một roi lại một roi quất xuống, tiếng mắng không ngừng vang lên, Ngưng Vương đánh ta đến choáng váng. Ta cười tự giễu, vốn định hôm nay sẽ bắt đầu yêu Ngưng Vương, nhưng không ngờ hắn cũng giống Dương Phi Long, đều là những kẻ chỉ vì tình yêu của chính mình, ta đây trong mắt các ngươi chỉ là một nam xướng để bồi các ngươi ngủ thôi sao? Ngưng Vương lại nghĩ ta cười hắn, cho nên đánh ta mạnh hơn. Ta không thể phát ra được tiếng nào, gọi cũng gọi không được, đành phải cứ thế mà bất tỉnh.
Khi tỉnh lại Ngưng Vương ngồi ngay cạnh ta, nhưng không có nhìn ta, ta biết hắn đang lo lắng cho Tiểu Chiêu. Một người như ta đâu xứng để được người khác lo lắng chứ? Chắc chỉ khi ở trên giường ta mới có giá trị đi. Thấy ta tỉnh lại, không nói lời nào liền đánh ta.
"Tiện nhân, ta đã sai người đi mật báo. Tiểu Chiêu nếu thiếu dù chỉ là một sợi tóc, ta nhất định giết chết ngươi" Giờ đây hắn đánh ta cũng không thấy đau, ta chỉ còn là kẻ đang thoi thóp thôi, nhưng lần này không phải tâm ta chết, mà là tâm ta cũng không có để chết nữa. Không cần Ngưng Vương giết, ta cũng sẽ chết nhanh thôi.
"Kẹt" Cửa lai mở ra, Tiểu Chiêu chạy vào ôm lấy Ngưng Vương mà khóc.
"Tiểu Chiêu, không sao chứ, hắn có làm gì ngươi không?" Ngưng Vương lo lắng hỏi, Tiểu Chiêu mặc chiếc bạch y bằng lụa, ta hấp hối mấp môi. A, thực nực cười, đến cuối cùng sao lại để ý đến cách ăn mặc của Tiểu Chiêu chứ, đến đây lâu vậy, ta cũng không bao giờ mặc một bộ bạch y giống đệ đệ mình, vì ta nghĩ chính mình vẫn rất bẩn thỉu a.
"Không sao, ta không sao, còn ngươi, không có việc gì chứ?" Tiểu Chiêu nâng lên mặt của Ngưng Vương, nhìn trái nhìn phải.
"Sao ngươi đến đây?" Ngưng Vương vẫn không thèm nhìn tới ta.
"Dương Phi Long, hắn biết ta không thương hắn, người ta thương là ngươi, ta yêu ngươi, trừ khi ta chết ta mới không còn yêu ngươi. Phi Long hắn ngăn không được ta, nên đành phải để ta đến đây" Tiểu Chiêu cười, nhìn Ngưng Vương nói, còn Ngưng Vương vẻ mặt đã vui vẻ hơn trước.
"Các ngươi thật ra rất ân ái với nhau mà, không phải sao? Vì sao lại đưa cho ta một nam xướng để thay thế? Nhìn ta xử trí hắn đi, trong lòng có thấy thoải mái không?" Ngưng Vương lạnh giọng nói. (Đm, đi chết đi, lũ không có tính người -_-)
"Thương Vũ, ai bảo ngươi đối xử với ta như vậy? Ngươi đáng bị vậy đấy, với lại, là tên nam xướng này yêu cầu được đi thay ta mà." Tiểu Chiêu đá đá ta, xương cốt trong người rất đau, rơm rạ chạm vào da thịt, chỉ có thể rên lên đau đớn.
"Chính hắn yêu cầu? Dương Phi Long, chuyện này có thật không?" Hoá ra, các ngươi đều...
"..." Phi Long không lên tiếng, có phải vì hắn còn thương ta?
"Hừ, ngươi hỏi Phi Long thì hắn nói được cái gì. Tên tiểu quan này thật ra biết tôi cùng hắn lớn lên có dung mạo giống nhau, nên Long đến Câu Lan Viện thi nhìn hắn thì tưởng là ta, đem hắn mua về nhà, rồi hắn câu dẫn Long lên giường. Long cùng hắn đã quan hệ với nhau, dù Long biết không phải là ta, nhưng tính của Long ngươi biết rồi mà, là kẻ có trách nhiệm, nên Long đành nuôi hắn, để hắn ở tiểu viện, đến khi ta trở về. Hắn thấy được nơi của Long không còn chỗ cho hắn nữa, hắn biết ngươi muốn ta, nên yêu cầu đi thế ta" Càng nói càng chán ghét, đá đá tôi.
Tiểu Chiêu a Tiểu Chiêu, sao ngươi có thể vô lý như vậy?
Ta rất hận, hận vì ngày đó ta còn sợ làm bẩn lễ thành thân của hai người.
Ta càng hận hơn là vì sao ngày đó ta lại nói với mẫu thân muốn thay đệ đệ mình đến Câu Lan Viện!
||_Hoàn chương 4_||
Thương bộ: Chương 5
Tác giả: Tần Tử Độc Sư
Edit: Nagi Maria
Phi Long, vì sao ngươi không phản bác? Bởi vì đó là Tiểu Chiêu mà ngươi yêu ư? Ta nhìn về phía Ngưng Vương, ngươi cũng không tin ta sao? Đúng vậy a, ta chỉ là một tiểu quan nho nhỏ, ai tin ta, càng có ai chịu giúp ta chứ.
Các người yêu Tiểu Chiêu nên Tiểu Chiêu nói cái gì thì là cái đó sao. Ta còn phản bác được gì sao? Ta có khả năng để phản bác lại mấy người sao?
Dù sao chết một lần rồi nhưng lại không chết thành, lúc này đây cũng có thể đi trong an bình rồi.
Ngưng Vương đem ta mang ra khỏi lao, treo lên trên tường, hoá ra muốn được thanh tịnh trước khi chết phải chịu nỗi đau da thịt a, chỉ hy vọng da thịt ta non đi chút nữa, chết nhanh một chút sẽ không còn đau khổ.
"Ngươi thấp hèn như vậy sao? Hừ, ngươi thích bị người khác làm chứ gì? Vậy được, ta đây sẽ tìm nhiều người đến đây để thoả mãn ngươi" Ngưng Vương phẫn nộ, hung hăng nói "Tiện nhân, muốn chết dễ dàng vậy sao, đừng có mơ, người đâu, đến đây! Phải hầu hạ tên tiện nhân này thật tốt cho ta"
Nghe được Ngưng Vương ô ngôn uế ngữ, cùng lúc đó trước mặt hắn xuất hiện hai người, lúc này tâm ta khẩn cấp đến gấp rút. Ta nghĩ sẽ cắn lưỡi, ai dè bị hắn đánh vào mặt, sái quai hàm không thể cắn được.
Chết yên bình? Mang theo một thân thể bẩn thỉu như vậy làm sao mà yên bình đây? Ta không cần, cố gắng quay người lết đi chạy trốn, lại bị người ôm lại.
Thân thể ta hung hăng bị xâm hại, ở ngay trước mặt ba người đó, trước mặt ba tên ác ma đó, từng người lại từng người, một lần lại một lần cơ thể ta bị tiến vào rồi đi ra. Lúc này, sợ là ngay cả khóc ta cũng không còn sức nữa.
(Cờ hó -_-)
Ta giờ đây rất hận, ta không hận Phi Long, hắn tuy đánh ta mắng ta, còn thượng ta, nhưng ta biết Phi Long là thật tâm yêu một người nên mới làm vậy.
Ta rất hận, ta lại không hận Ngưng Vương, Ngưng Vương tuy là yêu Tiểu Chiêu, nhưng so với Phi Long thì Ngưng Vương còn ôn nhu hơn, còn yêu Tiểu Chiêu nhiều hơn cả Phi Long.
Ta thật rất hận, nhưng cơ bản ta không hề hận Tiểu Chiêu, đệ đệ tuy rằng hết lần này đến lần khác hại ta, nhưng ta biết, đệ đệ cũng chỉ vì theo đuổi hạnh phúc mà thôi.
Ta rất hận, nhưng không hận chính mình, nhưng ta lại quá yếu đuối, quá vô dụng, yêu người không nên yêu, còn tốt bụng để họ hạnh phúc bên nhau, lại một lần đi vào vết xe đổ yêu người không nên yêu.
Ta...
... Không có tư cách để hận, cũng không có tư cách để yêu...
Hiện tại ta chính là một nam nhân với thân thể dơ bẩn chỉ biết mở chân cho người khác thượng.
Thân thể bị mất cảm giác? Tri giác bắt đầu chậm rãi biến mất? Tốt quá rồi, chỗ này thật kinh khủng, ta cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.
Cả đời này, ta không cần phải mang theo cơ thể dơ bẩn này nữa rồi.
Đời này, ta muốn rời đi khỏi đây, ta đã từng nói qua rồi, ta nhất định sẽ không uống cang Mạnh Bà, ta muốn nhớ thật kỹ mặt của những người này, để kiếp sau không liên quan đến họ nữa.
Cuối cùng, cũng xong rồi......
"Vương, Vương gia, hắn... hắn tắt thở rồi" Nam nhân vẫn còn bên trong tôi sợ hãi kêu lên.
"Tránh ra" Ngưng Vương kích động đẩy tên đó ra, nhẹ nhàng đưa tay lên mũi ta, chỉ còn một hơi thở thoi thóp, ta không hề động đậy, ta biết mình lập tức phải đi rồi.
"Thương Vũ, ngươi không lẽ thích thượng tên đê tiện này đấy chứ?" Tiểu Chiêu vẫn dùng khẩu khí ác độc vô cùng.
Ngưng Vương ném tôi xuống đất, nhìn đám người thượng tôi phẫn nộ quát "Ra bên ngoài, ném xa một chút, đừng để bổn vương ngày mai biết có một tên tiện nhân chết ở chỗ này"
Ta hé mắt, Tiểu Chiêu đắc ý, Ngưng Vương phẫn nộ, Dương Phi Long thì không đành lòng, hết thảy biểu cảm của họ tôi đều thấy được.
Đám người kia liền ngoan ngoãn mang tôi ra ngoài.
"Tiểu tử này tuy xấu nhưng cơ thể của nó ngon thật. Phía sau rất chặt, không giống người đã bị bọn họ làm a" Một người nâng ta lên, nói ra những lời ghê tởm.
"Đúng thế, ta thực không hiểu nổi, Vương gia ba người họ yêu thì cứ yêu đi, cuối cùng cũng tha lên giường làm thôi, vậy tìm thêm một người ngoan ngoãn làm ấm giường làm chi, lại còn kiếm người tốt thế này nữa"
"Nói cái giề? Đây là hàng từ Câu Lan Viện đấy, tốt thì tốt thật, nhưng hạng này chỉ phù hợp để hầu hạ chúng ta thôi, dơ bẩn chết được, nếu không phải mệnh lệnh của Vương gia, Lão tử đây cũng không thèm, có biết trong người hắn có bệnh gì hay không chứ"
"Đúng á, dơ muốn chết, lát về nhà phải kiếm men Diệp (lá cây lên men ^^) để tắm rửa mới được, ngày mai còn phải kiếm thầy thuốc nữa" (có mà bọn bay bệnh -_-)
Sao bi ai thế chứ? Người từ Câu Lan Viện đều phải có kết cục này a. Nhưng quan tâm nhiều làm gì, ta cũng sắp chết rồi, cũng không thèm tranh cãi với mấy người này, ta sẽ không nói trừ mấy người bọn họ, Vương gia cùng tên họ Dương ra thì ta chưa từng phục vụ người khác. Nói ra sợ bọn họ cũng không tin. Tiểu quan là kẻ có địa vị còn thấp kém hơn cả gia đinh, dù là tên ăn mày cũng có thể lấy họ ra để chà đạp cơ mà.
May mắn là ta sắp chết, ta sẽ không còn là tiểu quan, cũng không còn là nam xướng, lại càng không phải thế thân của người khác.
Lạnh quá, bọn họ đem ta đến một vùng hoang vu hẻo lánh a, không có ai đi qua đây, cũng không có ai biết đã từng có một thế thân dơ bẩn này tồn tại.
Sẽ không còn ai vì ta mà khổ sở nữa, không ai vì ta mà thương tâm, càng không có ai vì ta mà rơi lệ.
Tại sao, tại sao ta vẫn còn tỉnh? Đến cả chết mà cũng phải bất an như vậy sao? Ta sẽ được làm một lệ quỷ, không biết lệ quỷ của ta sẽ có năng lực gì a? Ta hận ba người họ, nhưng ta đã nói là sẽ không cùng bọn họ liên quan nữa, nhưng làm lệ quỷ, ta cũng chỉ là một cô hồn lệ quỷ đi khắp nơi du đãng thôi.
Lạnh quá, đau quá, nhưng tâm lại càng đau hơn, trái tim ta đã bị đánh thương mất rồi. Thân thể lại không cử động được, tâm cũng chết rồi.
Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị đánh nữa......
Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị thương tổn nữa......
Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị làm thế thân nữa......
Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị người khác lăng nhục......
Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn mang theo một cơ thể dơ bẩn nữa......
Cứ như vậy mà chết đi, đem theo yêu hận của đời này tất cả mai táng......
Cứ như vậy mà chết đi, kiếp sau, nhất định sẽ không liên quan đến mấy người nữa!
||_Hoàn Thương Bộ_||
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top