Special Chapter 1: Một Ngày... Anh Và Em
Cá cược là một điều xấu cho tất cả mọi người, nó cũng là một hoạt động bất hợp pháp. Tuy nhiên, tôi và anh chàng đẹp trai đó đã thực hiện rồi. Chúng tôi chỉ đang chơi lén lút và cảnh sát sẽ không làm to chuyện đâu. Dù sao đây cũng chỉ là một trò đùa.
'Ai dùng những từ ngữ thô lỗ trước... sẽ bị trừng phạt'
Tôi mỉm cười một mình chăm chú nhìn ra ban công, bày mưu mẹo biến mình thành người chiến thắng.
Tôi chắc chắn sẽ không thua đâu. Tao nói cho mày biết, đồ đẹp trai!
Mới bắt đầu đã gần như bị thất bại.
Ngay giây đầu tiên sau khi trận đấu bắt đầu, anh đẹp trai này đã ngay lập tức bắt đầu làm phiền tôi bằng cách xỉ nhục, chế nhạo tôi ngu ngốc, béo ú, chân to, đủ kiểu chỉ trích về cơ thể của tôi. Tôi muốn thốt ra những lời cay nghiệt, nhưng tôi không thể bởi vì nó sẽ trái với quy tắc. Vì vậy, tôi đã nói trong đầu, 'Chết tiệt Ai Tin!'.
"Bạn muốn ăn cái gì a ... eh, bạn." Suýt trượt ngã.
Huh!! Thành thật mà nói, trò chơi này khó hơn nhiều lần so với kỳ thi quốc gia.
"Mình muốn ăn Mama Tom Yum với phô mai." Dáng người cao ráo nói với giọng điệu ngọt ngào, đứng sau lưng tôi đang bận rửa bát. Bàn tay nó vuốt ve eo tôi để chọc tức cơn giận dữ sẽ giết chết người của tôi. Tôi đứng yên để nó chơi tùy thích.
Hừm, tôi muốn giành chiến thắng, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải hy sinh mạng sống của mình.
"Và ăn luôn cả người nấu ăn." Mũi nó liên tục hích vào cổ, vai và má tôi là chiến thuật tàn nhẫn của nó để phá vỡ sự tập trung của tôi.
Chết tiệt, không gì có thể nguy hiểm hơn thế này!!
"Đừng đùa giỡn với bụng của mình." Tôi đã cảnh báo anh chàng bướng bỉnh. Nó kéo áo tôi lên để lộ bụng tôi và cố gắng cúi xuống để làm điều gì đó giống như nó đã làm tối qua.
Hey! Có phải mày muốn trở thành cái rốn của tao đến cuối cuộc đời?
"Hôn mình đi." Bóng dáng cao lớn thì thầm.
"Hôn chân mình nè, đồ ..."
"Hửm?" Người đẹp trai nhướng mày sẵn sàng để bắt tôi, nhưng tôi sẽ không bị lừa.
"Hôn chân của mình, đây nè."
"Hả?"
"Muốn ăn Mama phải không?" Tôi đã thay đổi chủ đề.
"Muốn." Người đó gật đầu.
"Vậy thì đợi ở đó đi." Tôi nói với nó với vẻ mặt buồn bã rồi nó mỉm cười như thể thích thứ gì đó. Lần này nó làm theo nhưng vẫn đứng cách xa tôi một chút.
Khi tôi chuẩn bị xong thức ăn cho nó, tôi bước đến chiếc ghế sofa và phục vụ nó, điều đã trở thành thói quen phải làm vào mỗi ngày nghỉ hoặc bất kỳ ngày nào khác khi ở lại căn hộ của nó.
"Hừm." Người đang xem TV hít mùi thức ăn trước mặt.
"Cẩn thận!" Tôi nói một cách tự hào. Tay nghề nấu ăn này của tôi chắc đầu bếp nhà hàng năm sao cũng thưởng cho tôi.
"Ý mình là, cái này có mùi thơm."
Người đẹp trai rời mắt khỏi cái bát và tì mũi lên cánh tay tôi.
Hừ, nổi da gà!!
"Có mùi thơm." Tôi giơ ngón chân lên để cho nó xem phòng trường hợp nó muốn thử điều gì đó kỳ lạ. Thậm chí có thể sẽ có máu trên khuôn mặt của mày.
"Ối... Bạn hung dữ như vậy làm gì?" Bóng dáng người cao lớn cau mày. Nó nhanh chóng nôn mửa sau khi nếm thức ăn. Tôi không thể không cười.
Mày gài bẫy tao... tên khốn thiên tài.
Há!!
Có vẻ như tôi phải đi rồi, vì nó có vẻ trách tôi bằng cái nhìn sắc lẹm.
Không may!!
"Bạn đi đâu?" Người hung dữ bấu chặt lấy cơ thể tôi.
Tôi đã cố gắng hết sức để thoát khỏi nó. Chuẩn bị chạy vào bếp lấy vũ khí, nhưng tốc độ chậm và khoảng cách xa của tôi đã cho phép kẻ đang đuổi theo tôi tóm được tôi. Cuối cùng bị người khỏe hơn kéo vào phòng, đẩy tôi lên giường. Nó đang ở trên người tôi với cánh tay của tôi bị khóa chặt bởi nó.
"Ngon phải không?" Tôi hỏi trêu chọc người phía trên mà không thể nhịn được cười.
"Hah?"
"Có vẻ không ngon? Mình đã cố hết sức mình rồi." Tôi đã nói với một cách vui vẻ.
"Mày đúng là!" Người đẹp trai với giọng nói trầm nhanh chóng hôn môi của tôi một cách thô bạo.
"Ưm... thôi đi, đồ đẹp trai."
Trước khi lần thứ hai, tôi đẩy mạnh nó.
"Gì?" Người không biết số phận của mình nhướng mày nghi ngờ. Tôi nhìn nó cười giễu cợt.
"Bạn đã thua."
".........."
Anh chàng đẹp trai vẫn còn bối rối!!
"Mình thắng rồi." Tôi đặt tay lên cổ nó trước khi kẻ thua cuộc nhận ra mình đã phạm luật. Khuôn mặt nó nhợt nhạt đến nỗi nó như là ma cà rồng.
Ting! Ting Ting!
Hình phạt cho việc thua cuộc là...
"Nhổ một trăm sợi lông chân?" Kẻ thua cuộc cau mày đọc chữ viết. Hãy tha thứ cho tao vì đã viết nó ngay từ đầu.
"Phải." Tôi bắt chước giọng điệu lịch sự của nó và bây giờ tôi khá ngạc nhiên hahaha.
"Thật độc ác, có thể đổi cái khác được không?"
"Eh.., tao không biết." Giả vờ tôi quay đầu đi hướng khác.
"Được rồi, làm đi." Nhanh chóng, người đẹp trai khó chịu nhấc chân lên đùi tôi với một lực mạnh.
Hừm!!! Một chút nữa.
Tôi cầm vũ khí lên để trừng phạt kẻ thua cuộc.
"Mày giống như chưa sẵn sàng?" Người đẹp trai nói.
"Một chút." Tôi lấy nhíp để nhổ lông của nó trước khi để chân nó trở lại trong chiến thắng may mắn của tôi. Cứ chờ xem. Ugh!! Lúc đầu tôi muốn tẩy lông, nhưng nó chắc chắn rất đau. Tốn tiền. Đau. Ngứa. Tất cả mọi thứ đều lộn xộn.
"Chuẩn bị chưa?" Tôi hỏi nó.
"Rồi." Nó gầm gừ với tôi, nhưng nó đang cố gắng hết sức có thể để chiến đấu với một con hổ.
"Cọng đầu tiên." Tôi đã chọn cọng dày nhất và với đủ sức mạnh.
Sau đó dựt!!
"Uiii da!" Người cao lớn rên rỉ vội vàng rút chân lại trong khi xoa mạnh ống chân để làm tê liệt cơn đau.
Ha ha ha.
Tôi kéo chân còn lại và đặt nó vào cùng một chỗ để bắt đầu hình phạt.
"Cọng thứ hai."
"Đau!" Bóng người cao lớn hét lớn vào mặt tôi và rút chân lại như cũ. Tôi chỉ biết cười trừ. Tôi thành thật thừa nhận rằng tôi hoàn toàn hài lòng với những gì tôi làm.
"Đưa chân mày đây. Còn lại chín mươi tám cọng."
"Đau!" Đôi mắt muốn khóc, nhưng tôi không quan tâm.
"Đưa chân cho tao." Tôi nén giọng trước khi nó từ từ duỗi chân ra.
Cọng thứ ba, thứ tư, thứ năm, dần dần rơi xuống. Nó ngồi với vẻ mặt buồn bã, nghiến răng, cắn môi, rên rỉ và quay đầu đi hướng khác không dám quay lại nhìn nhiệm vụ của tôi dưới chân nó.
"Hai mươi mốt..."
Trong thời gian này nó đã khóc. Chắc chắn đau.
"Hai mươi lăm."
Được 1/4 như đã thỏa thuận, tôi đặt nhíp lên bàn.
"Không sao chứ?" Tôi hỏi.
Người đẹp trai mở to mắt nhìn tôi trong khi mím môi với đôi chân đỏ ửng của mình cho tôi xem.
"Có vẻ như..., hahaha."
Tôi muốn quay video hoặc chụp ảnh tình hình hiện tại.
Cười cho đến khi tôi không nhận thức được mối nguy hiểm đang đe dọa tôi bởi vì người đẹp trai đó đột nhiên tóm lấy tôi. Bắt tôi nằm xuống nệm sofa và nó ở trên người tôi.
"Mày muốn gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Trừng phạt." Nói tóm lại, với một cái nhìn ranh mãnh và một nụ cười toe toét đã giải thích hình thức trừng phạt sẽ là gì.
"Tao không thua." Tôi phản đối với vẻ mặt giận dữ.
".........." Nhưng câu trả lời là sự im lặng.
"Mày nói lời thô lỗ trước, nên bị trừng phạt." Tôi đã không từ bỏ việc cố gắng giải thích các quy tắc đã được thống nhất.
Đừng có lừa tao, tao sẽ không bỏ cuộc đâu.
"Nhưng tao không nói rằng những người không nói những lời thô lỗ sau đó sẽ không bị trừng phạt ở đây."
".........."
"Mày nhổ lông của tao." Người đẹp trai với giọng nói dài và khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị như thể đang chờ đợi sự trả thù.
"Mày muốn làm gì tao? Không!!!" Tôi hét lên khi không thể đối phó với nó. Chắc sẽ đau lắm.
"Huh, không nhưng sẽ..." Người phía trên tôi nhếch mép cười, điều đó nói với tôi rằng nó thực sự không thể tin tưởng được. Thêm vào đó, nó từ từ lướt mắt dọc cơ thể tôi từ trên xuống dưới.
"Làm gì?"
Bóng người cao lớn liếm môi và nheo mắt nhìn tôi như muốn...
"Cởi ra." Nó nói không chút do dự.
"Không!! Khôông!!"
Tôi chỉ biết hét lên vì thể lực nó mạnh hơn, trong khi đó tôi cuống cuồng xử lý đồ đạc để che thân.
"Một." Dáng người cao lớn kéo tôi lên không trung, lấy thứ đầu tiên ra.
Ôi, áo của tôi đã cởi ra.
"Hai."
Quần, đừng cởi quần của tao!
Tôi nhìn thấy chiếc quần đùi yêu thích của mình bị ném và biến mất sau chiếc sofa.
"Và ba."
"Dừng lại." Tôi nắm lấy cánh tay của nó trước khi nó kịp cởi cái quần cuối cùng của mình.
Chết tiệt, sau tất cả những chuyện này, tôi sẽ khỏa thân mất.
"Để dành nó cho tối nay." Tôi trả giá bằng một giọng điệu ngọt ngào và một chút quyến rũ. Tất nhiên đây là một thủ thuật sống còn. Huh!
"Tao sẽ không để bị lừa."
"Mày không cảm thấy có lỗi với tao sao?" Tôi làm bộ mặt buồn bã. Hoàn toàn cầu xin, nhưng ...
"Không hề."
Ugh!
"Chắc chắn?"
Hãy suy nghĩ lại...chàng trai tốt.
"Hừm."
Phải, chắc hẳn tôi đã kỳ vọng quá nhiều vào cái gã lén lút này, kẻ thậm chí còn không thương hại tôi như nó đã nói. Tôi không thể cầm cự lâu hơn nữa để đề cao cảnh giác
Nhưng nhưng nhưng...
Thay vào đó, nó tự cởi quần áo.
What the f*ck!
"Vậy tại sao mày lại cởi quần áo?" Tôi cau mày hỏi. Người đẹp trai đến gần hơn và thì thầm một giọng nhẹ nhàng bên tai tôi.
"Ta sẽ chiến đấu với mày."
"Không! Đồ khốn nạn!"
"Hãy trở lại làm con khỉ nhỏ của tao."
Cập nhật: 20/01/2023
Quà năm mới, chúc mọi người năm mới thật nhiều may mắn và hạnh phúc nhé. 😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top