Chương 37: Rung Động
Buổi sáng mới tươi sáng. Tôi thức dậy với một nụ cười. Một nụ cười xuất hiện một cách tự nhiên. Thật là, vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, khóe môi tự động nhếch lên.
<Mơ giấc mơ đẹp>
Mơ giấc mơ đẹp. Mày cũng vậy.
Đi tắm và thay quần áo. Tôi chạy vào bếp vì quá phấn khích. Tôi thấy bà Ratchanee làm món trứng ốp la. Nước miếng tôi chảy ròng ròng trong vô thức.
"Con đói bụng." Tôi nói thẳng ngồi chống cằm bên bàn ăn đợi cô nội trợ xinh đẹp dọn bữa sáng cho mình. Mùi tuyệt vời.
"Đây, thưa ngài." Bà nội trợ Ratchanee cúi chào một lần và đặt một đĩa thức ăn thơm phức trước mặt tôi.
"Cảm ơn rất nhiều, bà Ratchanee." Tôi gật đầu. Rất vui vì bà đã hoàn thành tốt công việc mà không có bất kỳ sai sót nào. Bà cần được khen thưởng cho niềm đam mê của mình.
"Vâng thưa ngài." Nhìn mẹ pha trò mà các diễn viên này cũng phải bó tay. Không thể không mỉm cười. Bà ấy cũng phá lên cười. Hai mẹ con này ngồi cười với nhau đến căng cả bụng.
"Con sẽ có bài kiểm tra cuối kỳ sớm, phải không?" Và mẹ tôi chuyển sang chủ đề nghiêm túc.
"Vâng ạ."
"Con học đến đâu rồi?"
"Hơn một nửa." Tôi nói một cách tự hào. Không ngờ đứa con trai yêu quý của mẹ cũng học được.
"Nửa dòng hay nửa trang?"
Aw, cô coi thường một đứa trẻ như thế này, cô Ratchanee.
"Một nửa của tất cả các bài học." Tôi vừa nói vừa nhìn mẹ rồi nhanh chóng ăn hết món trứng tráng trên đĩa vì đã gần đến giờ bắt xe buýt đến trường.
"Con không nhờ cậu bé Tin giúp con học à?"
Hừm!! Lại gọi cậu bé.
"Không. Nó phải chuẩn bị cho olympic hóa học ở Mỹ. Con không muốn làm phiền nó." Tôi đã nói thật với mẹ, mặc dù hôm qua người đẹp trai đã đề nghị giúp tôi. Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian dạy tôi cho đến không có thời gian để chuẩn bị cho Olympic. Bây giờ tôi thông minh hơn nhiều, có thể tự học.
"Tốt lắm, con trai mẹ." Mẹ nói trong khi đảo mắt.
"Đây là khen hay chế nhạo?"
"Chế nhạo."
"Ối."
Đây thực sự là con của mẹ sao? Tôi đi trước và đợi xe buýt ở trạm xe buýt, vẫn còn hơi khó chịu với bà Ratchanee.
[LINE]
Hửm? Tôi lấy điện thoại từ túi quần và nhìn vào màn hình. Người làm tôi cảm thấy khó chịu trước những lời nói của mẹ tôi cũng chính là người đã đánh thức tôi bằng nụ cười vào buổi sáng.
Hình dán chào buổi sáng
Ờm.. Nếu người sáng lập ứng dụng LINE gặp tôi, nhất định phải trao cho nó một chiếc cúp danh giá. Tôi chắc chắn rằng nó chưa bao giờ tải xuống nhãn dán mới hoặc cập nhật nhãn dán trước đây. Xe buýt đã đến, vì vậy tôi đặt điện thoại của mình vào và ngay lập tức lên xe buýt bận rộn hơn bình thường.
Trước khi vào lớp, tôi đã gặp người đã gửi tin nhắn LINE sáng nay trước cửa nhà vệ sinh. Nó đi dạo cùng người bạn thân, Thewson. Lúc đầu, tôi suýt đụng phải nó và may mắn là đã tránh được. Nếu không, nó chắc chắn sẽ đâm xuống sàn.
"Xin chào Gun." Thewson chào tôi trước bằng một câu khách sáo mà trông có vẻ không tin lắm.
"Xin chào." Tôi đáp, nheo mắt nhìn nó. Yah, tôi không tin nó.
"A hèm!" Nhưng một khoảng trống từ bên cạnh đã cắt ngang, khiến cuộc trò chuyện của tôi với Thewson kết thúc. Tôi nhìn về nơi phát ra giọng nói, nó đang nhìn tôi. Tôi nghĩ rằng nó muốn chào đón tôi và tôi đáp lại. Có lẽ vậy.
Tôi mỉm cười khi nhớ lại nụ cười ngọt ngào của nó và giơ tay lên. Tôi bắt chước nó và làm y như vậy.
"Xin chào Tin." Sau đó tôi rời khỏi cả hai người họ và đi bộ đến lớp.
*[POV Tin]
"Bình tĩnh đi Tin." Thewson nói với một nụ cười toe toét. Nó biết mình đang nói về điều gì.
"Đừng làm phiền." Tôi đẩy đầu nó ra và bước vào lớp với nụ cười ít ai nhìn thấy.
*[Kết thúc POV]
Tuần sau sẽ bước vào thời gian thi cuối kỳ. Trên lớp, giáo viên yêu cầu học sinh thành lập các nhóm học tập để thảo luận về bài học và cùng nhau giải các câu hỏi thực hành. Tôi là một trong năm thành viên của nhóm năm thành viên đang gấp rút tập trung vào Sound bên cạnh các thành viên khác. Khi kết, người đại diện cho chương trình giảng dạy của trường bắt đầu thể hiện tiềm năng của bộ não lớn hơn hầu hết mọi người trên thế giới của người ấy, giải thích các bài học và dạy chúng tôi những bài toán khó. Gần đây tôi đã học hành chăm chỉ trở lại, có thể làm gần như tất cả các câu hỏi mà Po gợi ý. Chỉ một chút không vượt quá giới hạn khả năng của bộ não.
"Sau giờ học chúng ta đi kiếm gì ăn nhé?" Yo hỏi. Mọi người nhìn nhau gật đầu. Ồh, tôi là người duy nhất có vẻ bận rộn vì tôi phải giải quyết các thủ tục giấy tờ cho ban nhạc trong các hoạt động của trường.
"Tao đang bận, tôi phải thu dọn tài liệu để sẽ nộp." Tôi buồn bã nói. Hy vọng rằng tất cả những người nhìn tôi với đôi mắt như cún con này sẽ hoãn kế hoạch của nó sang một ngày khác.
Nhưng sự thật là...
"Jaid, nó sắp chết đói." Pat nói điều đó với tôi và mọi người đều đồng ý. Chỉ có Sound không đồng ý.
Hài hước? Dù sao thì làm sao tôi có thể giành chiến thắng chỉ bằng một phiếu bầu?
Tôi vừa hoàn thành công việc giấy tờ. Khiến tôi rất mệt mỏi vì gần 20 tài liệu mà một mình tôi lo liệu. Tôi phải hoàn thành nó trước khi mặt trời lặn.
Ục...ục (tiếng sôi bụng).
Tôi đói... Tôi lẩm bẩm một mình. Bước xuống tầng trệt, trời đã tối dần và vắng lặng như ngôi trường về đêm.
"Hey."
Tôi thực sự bị sốc. Tốt rồi khi đi xuống cầu thang. Nếu không, tôi sẽ tuyệt vọng và gục ngã. Một hình bóng bên cạnh cây cột bắt đầu xuất hiện. Chỉ trong tích tắc tôi đã nhớ ra đó là ai.
"Tao giật mình!" Tôi đặt tay lên ngực vì vẫn còn sợ hãi. Chết tiệt, tôi mà là bạn với người đẹp trai đó chắc đã lên cơn đau tim trước khi tôi đủ tuổi trưởng thành. Nó thích đến bất chợt. Này, nếu mày gặp ai đó có súng, mày sẽ bị họ bắn hạ đấy, anh chàng thông minh!
"Hừm." Nó trả lời ngắn gọn, đút tay vào túi quần với thái độ lạnh lùng.
Huh! Mày đã làm tao giật mình đó. Mày sẽ làm tao bình tĩnh lại chứ?
"Mày đang làm gì ban đêm?" Tôi hỏi nó vì tò mò. Hay nói một cách đơn giản, đó là điều đáng ngờ.
"Luyện tập."
"Ồh..." Tôi gật đầu hiểu ý. Đây có thể là tuần luyện tập cuối cùng vì sau kỳ thi cuối kỳ, nó phải sang Mỹ để tham dự cuộc thi Olympic.
Ục...ục (đói bụng) một lần nữa.
Này, mày nói rất đúng, bụng chết tiệt. Người trước mặt tôi nhíu mày.
"Đói bụng?" Người đẹp trai hỏi tôi, và tôi nở một nụ cười ngượng nghịu với nó. Không thể phủ nhận rằng âm thanh đó giống như sét đánh xuống đất vậy.
"Một chút."
Trước mặt người đẹp trai nhất định phải kiêu ngạo một chút. Nếu nói tôi đói, tôi sợ mất hình tượng.
"Hừm."
"Hừm."
"Đi, tao đãi mày một bữa."
Tôi có thể nghe thấy nó thì thầm. Hệ thống thính giác của tôi hoạt động tốt hơn một số động vật hoang dã. Tôi hỏi lại người cao lớn.
"Có thật không?"
Tôi e rằng bây giờ anh ấy đổi ý rồi.
"Hừm."
Rõ ràng là nó chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định.
"Cảm ơn." Tôi hét lên sung sướng và nhảy cẫng lên vỗ vào cánh tay người đẹp trai. Tôi kéo nó lên xe buýt để đến quán ăn. Tôi sẽ cho nổ tung tất cả thẻ tín dụng của nó, chúng ta cứ chờ xem, anh bạn đẹp trai.
Với sở thích ăn sashimi, tôi kéo người đẹp trai đến một nhà hàng Nhật nằm ngay trung tâm Siam.
"Gọi sashimi, makisushi, takoyaki, onigiri, temaki, tonkatsu và súp miso." Tôi dễ dàng gọi đồ ăn, sau đó nhìn người trước mặt, thấy nó nhíu mày. Tôi đoán nó cũng đang đói.
"Mày muốn ăn gì?" Tôi hỏi người đẹp trai. Nó nhìn tôi trước khi quay sang cô phục vụ đang chuẩn bị ghi order. Nó lắc đầu.
"Không?"
"Hừm."
Mày muốn ăn không khí?
"Vậy thì là tempura, soba và udon."
Cô phục vụ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng viết vào một tờ giấy rồi bước đi.
"Tao đói." Tôi đỏ mặt nói.
"Hừm." Nó thở dài.
"Tao có thể mượn điện thoại của mày?"
"Để làm gì?"
"Đưa đây." Tôi chìa tay ra, yêu cầu nó nhanh chóng đưa điện thoại. Nó tin lời tôi, liền rút từ trong túi quần ra đưa cho tôi.
"Stiker LINE của mày quá cũ." Tôi thì thầm với nó. Sau đó mở ứng dụng LINE, chạm nhanh vào phần tải sticker.
"Yêu cầu thẻ tín dụng."
Người đẹp trai nhíu mày nhiều hơn trước. Có lẽ tự hỏi phải làm gì với thẻ.
"Nhanh lên." Tôi nhấn vào nó. Nó đã đưa cho tôi. Tôi liền cầm lấy và nhập số vào hệ thống để đóng phí. Tiếp tục tải xuống nhãn dán ngay lập tức.
"Được rồi."
"Sau này, tao sẽ dạy cách sử dụng nhãn dán hiện đại."
Nó gật đầu không phản đối.
Khi thức ăn được bưng ra gần đầy bàn, tôi bắt đầu ăn với tốc độ cao.
"Tao không ăn." Người đẹp trai ngồi xuống im lặng, từ chối chạm vào thức ăn.
"Hay là muốn tao đút cho mày ăn?" Giả vờ trêu chọc nó một cách dễ thương.
".........." Nhưng đổi lại tôi được gì? Im lặng. Chỉ là ánh mắt bất ngờ truyền đạt một số ý nghĩa. Tôi đang bắt đầu biết nó là gì. Tôi đâu có xấu, đẹp trai đến thế. Tôi quyết định khui đôi đũa mới và nhúng miếng tempura vào nước chấm. Sẵn sàng để nuôi người đẹp trai. Nó ấy nhìn tôi, xen kẽ với việc nhìn chằm chằm vào món tempura.
"Mở miệng." Tôi ra lệnh. Tôi mở miệng để đưa ra một ví dụ. Rồi nó bắt chước tôi chỉ hé nhẹ. Kiến thậm chí còn không vào được. Tôi phải đút miếng tempura vào miệng anh ấy cho đến khi tay tôi ngửa lên vì sợ thức ăn rơi xuống. Ngay khi tôi đút cho nó miếng thứ hai, nó nhanh chóng nói rằng nó có thể tự ăn được.
"Khăn giấy này."
Làm thế nào mày có thể ăn cho đến khi má của mày bẩn như thế? Người đẹp trai lấy khăn giấy từ tay tôi và lau nó trên má. Ngay lập tức nó nhìn tôi cho đến khi tôi bắt đầu lo lắng.
"Tại sao mày nhìn tao?" Tôi hỏi, không mong đợi câu trả lời và tôi dùng đũa gắp một món ăn khác. Ngập ngừng hồi lâu, nó trả lời khiến bàn tay cầm đũa của tôi đông cứng giữa không trung.
"Muốn nhìn."
Chết tiệt!
"Vậy ta cũng muốn nhìn mày." Tôi cũng đứng thẳng dậy, nhìn nó như thế này. Tuy nhiên, cuối cùng tôi lại là người phải bỏ cuộc. Bởi vì ánh mắt của người đẹp trai càng nhìn lâu càng nguy hiểm. Đặc biệt là nhịp đập ở ngực trái lại bắt đầu nhảy nhót ầm ĩ.
"Mau ăn đi." Tôi đã thay đổi chủ đề. Nếu không, tôi đã chết.
"Hừm." Anh chàng điển trai chỉ trả lời ngắn gọn.
Ăn xong kéo người đẹp trai đi tìm tráng miệng. Tuy nhiên, quán cà phê mà tôi đến đã đầy ắp, vì vậy chúng tôi phải thay đổi kế hoạch mua một ít kem.
"Nhiều quá." Tôi đưa kem đã được ép bằng máy làm kem từ người bán cho người đẹp trai. Tôi đã sử dụng lưỡi nếm và nó làm bẩn mũi tôi. Nhanh chóng người đẹp trai lau nó bằng ngón tay của mình.
"Ăn đàng hoàng." Với một lời nguyền rất lịch sự ...
"Tao biết." Tôi cáu kỉnh. Quay sang phía khác mà người đẹp trai không thể nhìn thấy. Tại sao bây giờ tôi lại có thể mỉm cười?
Huh!!
Tao ghét mày, người đẹp trai.
Ghét tim mình đập nhanh đến phát điên.
Cập nhật: 04.01.2023
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top