Chương 30: Người May Mắn
Việc kéo tôi đi ăn là trái với ý muốn của tôi. Và thêm vào đó tôi vẫn phải mua thức ăn cho nó.
"Này." Tôi đặt một đĩa cơm chiên tom yum trước mặt nó, rồi lại bước trở lại quầy bán đồ ăn.
"Là rau xào."
Sau đó là mua đồ uống.
"Còn đây là nước lọc, không lạnh."
Trước khi ngồi xuống, tôi nhìn người trước mặt.
"Nữa không?" Tôi hỏi chắc nịch. Người đẹp trai lắc đầu.
"Tốt, bởi vì muốn mua nữa, thì tự mình mua đi." Tôi cáu kỉnh. Huh, ai mà không khó chịu khi mà vẫn bị sai bảo như người hầu mặc dù thời gian đã kết thúc. Dù sẵn sàng làm điều đó vì tôi vẫn nhớ nó đã từng dạy tôi. Tôi không biết điều này làm tôi sợ hay khó chịu. Ngồi yên lặng nhìn nó ăn như thế này thì tôi sẽ không còn bối rối nữa.
Tôi gọi nó cho Po rằng tôi đang chạy vài việc vặt trong căn tin. Po đã đọc nó và gửi cho tôi một nhãn dán rồng lửa. Có lẽ tức giận vì tôi đã không đợi nó ở điểm hẹn. Tôi sẽ đổ lỗi cho những người đẹp trai vì điều này.
Tôi đã đợi cho đến khi cầu thủ bóng rổ đói bụng ăn hết chúng để có thể đến gặp bạn bè của mình cùng xem trận đấu, nhưng anh chàng đẹp trai này đã đi theo tôi.
"Sao mày lại đến?" Tôi hỏi. Nó không nói gì. Tôi chỉ hít một hơi thật sâu và tiếp tục bước đi.
Theo tao... Tao sẽ đưa mày đến sân vận động.
Trong khi đi bộ qua phòng TU, mắt tôi liếc qua quầy bốc thăm may mắn. Một cái cây với một ngôi sao treo và một xô nước để lấy trứng. Lòng tham của thế giới nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể tôi và tôi muốn thử. Tôi quay sang người đẹp trai như thể nó biết chính xác tôi đang nghĩ gì.
Này... vậy thì tôi không cần phải giải thích nữa. Tôi vội vã đi về phía nó.
"Xin chào."
"Vâng." Tôi mỉm cười với cô gái có khuôn mặt xinh xắn.
"Mười Baht cho một quả trứng và một ngôi sao." Mắt tôi không nhìn thấy ngôi sao đâu cả, tôi chỉ thấy em học sinh này thôi.
Rất buồn cười. Đã có người yêu chưa?
Tôi lấy một đồng xu từ túi quần của mình và đưa nó, sau đó đi hái một ngôi sao và đưa nó cho cô ấy. Chính cô em gái xinh đẹp này đã mở và đọc nó.
"Nước cam."
Hừm... Tôi nhìn thấy khuôn mặt của em học sinh lớp dưới và mỉm cười. Tôi chán nước cam lắm rồi.
Này, vẫn còn một cơ hội để lấy quả trứng. Chúc bạn may mắn.
"Anh có một ống hít."
Chết tiệt! Tôi không chóng mặt. Không muốn ống hít.
"Anh có thể chơi lại được không?" Tôi hỏi. Hy vọng vẻ đẹp trai của tôi sẽ khiến cô ấy sập bẫy và dành cho tôi những đặc ân.
"Có thể." Cô ấy trả lời với một nụ cười.
Xinh đẹp và luôn tử tế.
"Mười bạt."
Hả? Nụ cười của tôi vụt tắt khi nhìn vào cô học sinh xinh đẹp độc ác đó. Nhanh chóng thò tay vào túi và thấy rằng chỉ có tờ năm trăm sẽ là bữa ăn của tôi cho cả tuần.
"Muốn chơi không?" Tôi hỏi người đang đứng khoanh tay.
"Chơi thì chơi." Tôi không cầu xin. Tôi chỉ muốn một món đồ. Người đẹp trai nhìn tôi, đưa tiền cho đàn em lớp dưới.
"Đến anh Tin, em sẽ cho anh thêm mỗi người hai cơ hội."
Hả? Tôi đã chết lặng bởi những gì tôi nghe thấy. Tại sao nó không công bằng? Đối xử tệ bạc với đàn anh của mình như thế này. Tôi đứng nhìn người đẹp trai với sự ghen tị.
"Có một con gấu bông màu nâu."
Hmmm... cũng có vài thứ hay ho. Tôi há hốc miệng nhìn nó lấy mấy quả trứng trong xô. Em học sinh xinh đẹp lấy ra mở.
"Cái mũ." Một đàn em khác quay sang lấy gì đó chongười đẹp trai. Sau đó, nó được đưa cho tôi để giữ vì nó được chơi hai lần.
"Gối kê cổ."
"Dây nịt." Tôi chưng hửng không hiểu sao anh chàng đẹp trai này lại có được món đồ hữu ích như vậy. Hey!!
"Selfile đi anh Tin." Huh, thật tốt khi người em lớp dưới xinh đẹp không bảo tôi chụp ảnh, hoặc tôi quay lại để cầm máy ảnh.
Tôi đã đợi cho đến khi người nổi tiếng chụp ảnh xong và ngay lập tức đưa lại tất cả đồ. Nó đứng nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Đang tìm kiếm cái gì?
Tôi tự nghĩ trong lòng. Đột nhiên nó lấy chiếc mũ và đội lên đầu tôi cho đến khi nó che khuất mắt tôi, quàng một chiếc gối kê cổ từ phía sau vào cổ tôi, thắt một chiếc thắt lưng quanh eo tôi rồi mang con gấu bông đi.
Tin chết tiệt! Tôi nguyền rủa trong lòng. Từ từ mở mũ và ngay lập tức trừng mắt nhìn nó. Nhưng những gì trước mặt tôi bây giờ không chỉ là một người đẹp trai. Có một số máy ảnh điện thoại chụp ảnh tôi. Bộ não của tôi nhanh chóng ra lệnh. Tôi phải mỉm cười và thể hiện lòng tốt ở nơi công cộng.
Đôi mắt mở to đầy thù hận dần dịu đi và biến thành một con gấu bông ngọt ngào. Có gì sai khi tự mỉm cười? Hai ngón tay giơ lên trước mặt.
Khùng!
Tôi ngầu.
"Anh Tin cũng vậy đi."
Mày sẽ không sống sót, người đẹp trai. Tôi thấy nó nhíu mày như thể từ chối.
Hừ, thôi kệ.
"Nó phải mang cái miệng đồ chơi."
Tôi nói trong khi quay sang những em học sinh lớp dưới đang gật đầu đồng ý. Lấy mang vào giúp nó. Nó nhìn tôi như muốn giết người, nhưng tôi không quan tâm và tôi không sợ vì bây giờ tôi có hàng tá nhân chứng.
"Buồn cười quá anh Tin."
"Rất tuyệt."
Mày thật đẹp trai với cái miệng đồ chơi trên mặt? Mày cao như cái cột điện. Mày rất tuyệt.
"Chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi."
Hửm? Một em lớp dưới đến chỉnh thế đứng cho đến khi tôi chịu thua. Cái miệng đồ chơi của người đẹp trai được gắn lại cho tôi.
"Hừ!" Tôi lẩm bẩm. Nơi cổ họng nghẹn lại. Tôi nhe răng giận dữ với nó.
Nó không cho tôi trốn thoát khỏi đây.
Tôi đứng làm búp bê Madame Tussauds để bọn trẻ chụp ảnh cùng. Cuối cùng, tôi phải đối mặt với người đẹp trai và độc ác này. Tôi lườm nó cho đến khi nhãn cầu của tôi gần như rơi ra ngoài. Nó không sợ hãi chút nào, chỉ nhún vai và cười toe toét.
"Vui?" Tôi cao giọng. Người đẹp trai nhìn tôi và gật đầu. Tôi nhìn nó giận dữ.
"Vui lắm hả?" Tôi gầm gừ, lấy đồ ra khỏi người và định ép người đẹp trai giữ nó. Nó làm cho tôi mệt mỏi.
"Ngoan nào!" Nó nói với giọng đanh thép. Tôi dừng lại vì dường như chân tôi không thể cử động được.
"Không ngoan!" Tôi cãi lại.
"Ngoan." Nó đánh vào đầu tôi rồi bỏ đi
Mày không thể chạy như thế này, thằng nhãi! Trở lại! Tôi đã nói với nó.
Cập nhật: 03.01.2023
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top