#9 Giúp đỡ
Seokjin thức dậy sau một giấc ngủ dài, cổ họng anh khô khốc, hai mắt nặng trĩu, đến hai bên thái dương cũng ẩn ẩn đau nhức. Đã lâu lắm rồi anh mới mượn rượu giải sầu, hơn nữa còn là tìm say cho bất tỉnh, ngủ đến mê man mụ mị đầu óc. Bước xuống giường vặn vẹo lại thân thể, Seokjin nghe tiếng xương khớp kêu lên lục cục mà thầm cảm thán trong lòng: Mình già thật rồi! Lại nghĩ bản thân cũng đã gần 30 tuổi, những lúc mệt mỏi cần giải tỏa tâm tình còn làm phiền đến bạn bè thế này.. tư vị thoáng chốc trầm mặc mà đắng chát. Nếu bên cạnh có một ai đó để lo lắng cho mình thì tốt quá rồi!
Tự xòa đầu cười bản thân ngớ ngẩn, Seokjin đi vào nhà tắm để gột rửa cơ thể sạch sẽ một trận. Khi trở ra chỉ mặc trên người một chiếc quần short lửng, phần thân trên hãy còn lấm tấm những vệt nước chảy theo từng khối cơ rắn chắn, anh cầm khăn lau đầu một cách vội vàng, đoạn mát mẻ để mặc thế rời khỏi phòng. Anh đói bụng lắm rồi! Tự hỏi không biết Hoseok có chu đáo nấu cho mình bữa sáng không, với lại còn phải bắt cậu bạn đấm bóp cho anh một chập mới được. Tối hôm qua không biết nằm thế nào mà vai cổ cứng đờ, cử động một chút là đã thấy đau rồi.
- Oh Hoseokie~
Vừa đến phòng khách thì Seokjin đã thấy bóng dáng bạn mình an ổn ngồi bên bàn ăn húp cháo sột soạt. Được rồi, như vậy là có đồ ăn sáng! Anh thấy người kia nhìn lên thì hất mặt cười một cái, sải chân càng bước nhanh hơn, miệng cũng tíu tít nói cười vui vẻ hơn.
- Hây da, không nghĩ cậu tử tế vậy đó~ Đã có lòng nấu cháo cho tớ, thì mau mau ăn xong liền xoa bóp chút đi! Toàn thân sắp rã rời rồi đây này!
Hoseok trợn tròn mắt, bất động thanh sắc, muỗng cháo đưa đến bên miệng rồi khựng luôn ngay đó. Seokjin còn chưa kịp đi vòng qua bàn, đá lên đùi đối phương thì phía bên phải phát ra tiếng "keng~" một cái. Anh quay đầu sang thì...
- Jimin?!?!
Là Jimin! Là Park Jimin đang đứng ngay bếp nhìn anh với vẻ mặt kinh hoàng. Bàn tay cậu nắm chặt lơ lửng giữa không trung, không cần nói cũng biết vì quá kích động nên mới đánh rơi đồ. Anh sao có thể quên để ý đến mùi Omega lảng vảng xung quanh chứ? Lúc vừa bước khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy rồi, nhưng cư nhiên nghĩ lại Hoseok là Beta mà chỉ sống có một mình thì làm thế quái nào có Omega xuất hiện ở đây được. Giờ thì hay ho rồi, không những có Omega, mà còn là người mà anh thầm để ý nữa. Trước mặt cậu vô tình phô trương cơ thể thế này, có phải đang dọa sợ người ta rồi không?
- Chậc~ - Hoseok chép miệng nén cười – Mới sáng sớm đã no mắt rồi, làm sao tớ ăn sáng thêm được đây?
- Cái... cái này...
Seokjin hết lắp bắp nhìn Jimin rồi lại nhìn sang Hoseok. Chuyện này anh phải giải thích làm sao? Còn là giải thích cái gì nữa? Mọi lần ở nhà Hoseok anh cũng hay như vậy mà đi lòng vòng có gì đâu. Anh lúng túng liếc lên thân ảnh của vị Omega trước mặt, thấy cậu bối rối xoay người đi mà tim đánh 'thịch' một cái. Xong rồi! Người này vốn nghĩ anh là biến thái, vào lúc này có thể khẳng định thêm điều này là đúng đi. Seokjin ai oán muốn ngửa mặt than trời.
- Đứng đó nói ngọng cái gì? Ngồi xuống ăn sáng đi! – Hoseok che miệng cười lục khục
- Để... để vào mặc áo cái đã.
- Bình thường không phải cũng vậy sao? Cùng là người quen mà cậu cứ thoải mái đi~
"Trời đánh cậu đi Jung Hoseok! Là người quen nhưng Jimin là người tôi thích có được không? Để tôi thế này trước mặt người kia có phải muốn bức chết tôi không hả???" Seokjin lườm bạn mình muốn rách mí, đầu quay thẳng một đường hướng về phía phòng ngủ.
- Anh là cái đồ gian manh!
Jimin đem hai tô cháo đặt xuống bàn, ánh mắt hung dữ ném thẳng vào người đối diện. Cậu sao lại không biết Hoseok đang có suy nghĩ gì chứ? Đồ ông mai đáng ghét!
- Anh gian manh cái gì? – Hoseok vội làm mặt ngây thơ
- Anh tự làm tự biết đi!
- Anh nào biết cái gì đâu~ Jin mới là kỳ lạ, mọi lần ở đây nóng nực đều cởi trần đi khắp nhà, đột nhiên hôm nay có em xuất hiện lại muốn mặc áo. Em nghĩ đi có lạ không? – Hoseok bình tĩnh mà trêu chọc
- Lạ cái đầu anh! – Jimin liếc mắt sắc lẹm
- Chứ còn gì nữa! Em là Omega mà Jin lại không muốn cởi áo cho em xem mới là chuyện lạ đó~ Ở trước mặt đồng bọn cùng Beta mà cởi áo thì có gì đáng nói chứ!
- Yah! Anh biến thái quá đi! Anh làm như Alpha với Omega xáp lại là chỉ có mấy chuyện đó đó thôi vậy.
- Thì tất nhiên...
Jimin không đợi người kia nói hết câu đã lập tức chụp khăn lau chén.. quất túi bụi lên người anh. Cậu đại kỵ nhất là mấy chuyện tế nhị kia, hơn nữa đối tượng bị đem ra trêu chọc cùng cậu lại là Seokjin, dù không muốn cũng làm cậu nhớ đến lần ác mộng trước.. cậu mơ cùng anh ta ân ái triền miên mà nóng bỏng, ngượng đến mức không kềm chế được hoảng loạn trong lòng.
- Huhuhuhu~ Trời đánh còn tránh bữa ăn đó Jimin~ Em đừng quất khăn lên đầu anh nữa coi!
Hoseok biết mình trêu chọc có chút quá trớn nhưng dù sao anh cũng lớn hơn người kia vài tuổi, có tức giận đánh anh cũng không thể dùng khăn lau chén quất tới tấp lên đầu anh như thế chứ. Anh sẽ nổi giận nha!
- Anh còn đùa nhây là em chụp khăn lên mũi cho... thúi chết anh đi!
Cậu cằn nhằn một thôi một hồi, sau đó cũng chịu im ngồi xuống ăn sáng. Sáng sớm nay lúc đang nấu cháo cậu đã bị Hoseok trêu chọc đến không còn mặt mũi, cái gì mà nấu cháo cho người đêm qua say rượu ăn.. tấm lòng rung động cảm thương người sau khi biết mối tình phụ bạc.. thế này thế kia đủ điều chọc ghẹo cậu. Chẳng lẽ muốn làm người tốt không được sao? Ăn cháo đạm bạc thì thành vấn đề gì? Cậu vẫn thường nấu ăn cho mọi người mà, Hoseok rõ ràng chỉ lắm chuyện.
- Mau mau ngồi xuống~ cậu phải nếm thử tay nghề của Jimin, xem có ngon bằng cậu nấu không.
Hoseok nhanh tay đập đập vào chiếc ghế bên cạnh, Seokjin ngồi xuống, vừa hay đối diện với Jimin. Anh đưa mắt nhìn cậu vài giây trước khi múc muỗng cháo đầu tiên thổi phù phù.
- Ừm, thơm lắm~
Seokjin chu chu môi thổi, nguội một chút liền há miệng ngậm vào.
- Ăn thử xem có cảm nhận được hương vị tình yêu mà Jimin nêm vào trong đó không~
Sặc! Cháo chưa xuống họng thì Seokjin đã nghẹn đỏ mặt muốn phun ra.
- Khụ khụ khụ~
Anh che miệng ho sặc sụa, bên này Jimin trừng hai mắt không giấu diếm ném thẳng vào Hoseok.
- Hây da~ mới đùa một chút mà kích động vậy rồi..
Hoseok rất muốn cười lớn, chỉ là nhìn sang đã thấy hai viên đạn lạc ghim muốn thủng người mình.. nên đành nhịn lại quay sang vỗ vỗ lưng cho Seokjin.
- Khụ khụ khụ~
Anh vẫn không ngừng ho, tối hôm qua vì uống quá nhiều nên cổ họng vốn khô khốc càng thêm khó chịu, càng ho càng cảm thấy buồn nôn.
- Hộc!
Thật sự không ổn! Seokjin bật đứng dậy, mặc kệ cánh tay của Hoseok đang vỗ lưng cho mình mà đi thẳng đến bồn rửa chén. Vốn anh muốn vào nhà vệ sinh nhưng không kịp nữa rồi.
- Ọc.. khụ khụ~
Dạ dày đột nhiên quặn lại từng cơn, cố ép những thứ khó chịu ra khỏi cổ họng, nhưng ngặt một nỗi tối qua anh chỉ có uống rượu, ăn thì rất ít nên qua một đêm đã tiêu hóa cả rồi. Vào lúc này chỉ nôn ra mật vàng đắng nghét, dường như gan đã phải hoạt động quá nhiều nên hạ sườn phải có chút nhói đau, đến thượng vị qua trận cồn cào cũng trổi dậy biểu tình phản đối.
- Anh có sao không?
Seokjin nghiêng mặt nhìn sang đã thấy Jimin đứng bên cạnh chạm lên vai anh đầy lo lắng. Mặc dù đang vô cùng khó chịu nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo cùng bờ môi đang run run cắn lại, anh không khỏi cảm thán trong lòng: Em ấy thật dễ thương! Đúng lúc anh định đáp lời thì từ phía sau vang lên chất giọng cao vút cực kỳ phá phong cảnh.
- Sức khỏe không tốt lại còn không biết lượng sức mình! Lần sau đừng có rủ rê say xỉn nữa nha ông tướng!
Seokjin bừng bừng lửa nóng quắc mắt nhìn ra phía sau.
- Yên tâm! Còn đủ khỏe để tẩn cậu một trận!
Hoseok định hất mặt cười chê thêm thì Jimin đã tranh mất lực chú ý của Seokjin.
- Anh nôn ra máu mà khỏe cái gì? – cậu gay gắt muốn đánh người kia một cái, rõ ràng lẫn trong thứ sền-sệt-nhìn-thấy-ghê dưới bồn nước còn có chút tơ đỏ dây ra – Còn anh Hoseok đừng có ồn ào nữa coi!
Không thể tin trước mặt hai người anh lớn tuổi hơn mình, Jimin thật sự nổi khùng mà rống giận kêu ầm.
...
Hoseok luôn biết Jimin thật ra không có hiền đâu, nhưng đến hôm nay được diện kiến cơn bão nhỏ giáng xuống nhà mình thì mới thấm thía được chân lý này. Với Seokjin, thì đây là ấn tượng khó phai với cá tính bộc phát của cậu trai trẻ tuổi họ Park. Anh đương nhiên vẫn được cho ăn cháo, nhưng là sau khi đã bị ép súc miệng bằng nước muối ấm, uống một ly nước vừa đủ nóng để an ổn dạ dày – trong khi đó thì Hoseok phải đi lau dọn chén bát, cùng chuẩn bị thuốc men để bạn mình ăn cháo xong thì có cái uống vào.
Uy lực của Jimin khiến hai người bọn họ không sao đỡ được, nhận sắc lệnh ban bố liền lập tức thi hành. Dù thái độ nghiêm túc có phần hung hăng của cậu dọa sợ Hoseok nhưng với Seokjin, không hiểu sao anh lại thấy có chút ấm áp động lòng cùng với ngọt ngào hưởng thụ. Cậu khẩn trương như thế có phải vì lo lắng cho anh không? Dẫu biết rằng bản thân vốn đã từng bị loét dạ dày cấp nhưng anh chẳng mảy may để ý. Dù sao cũng chỉ đôi lần gặp gỡ bạn bè uống rượu, hà cớ gì để sức khỏe ảnh hưởng đến tiệc vui? Thật không nghĩ người kia lại khẩn trương lo lắng như vậy.
Seokjin ăn xong tô cháo nóng mà vẫn cứ ngẩn ngơ như người mất hồn. Ừ thì, hồn của anh lạc lối theo Jimin mất rồi còn đâu nữa. Nhưng hai người kia thì làm sao biết được anh nghĩ gì trong đầu, Hoseok nghĩ anh chưa thoát khỏi cơn say rượu hôm qua, còn Jimin thì lại nghĩ anh đang không khỏe chỗ nào đó. Bất quá chưa đợi Jimin tìm cách hỏi han thì Hoseok đã nhanh miệng mở đường:
- Vừa nãy cậu bảo muốn xoa bóp, có phải lại bị cứng cơ rồi không?
Việc Seokjin hay bị cứng cơ chỉ có vài người biết, đám bạn thân Hoseok-Namjoon-Yoongi cũng không ngoại lệ, thường những lúc anh bị stress hoặc phải suy nghĩ, hay sử dụng chất xám quá nhiều sẽ dẫn đến căng cơ cục bộ, liên tục như vậy dẫn đến đau và cứng cơ. Sáng nay cơ thể đúng là hơi khó chịu, nếu được xoa bóp thì sẽ giãn gân giãn cốt nhiều nha. Nghĩ vậy, Seokjin cũng tùy tiện nhờ vả:
- Ừm~ vai hơi mỏi, thắt lưng cũng vậy, nhờ hảo bằng hữu đây thương tình giúp đỡ~
- Chậc, tui cũng không phải nô bộc hầu hạ mấy người! – Hoseok khinh thường liếc mắt – Đã hộ tống về đây cho ngủ nhờ, cơm cháo nhà tui, thuốc men nước nôi nhà tui, đến chén bát tui cũng phải đi dọn.. Mấy người chừa chút lương tâm lại đi!
Seokjin bị khinh khi đến méo mó mặt mày. Kỳ thật lúc bình thường vài câu châm chọc không làm ảnh hưởng đến anh, huống hồ Hoseok luôn là kiểu 'khẩu xà tâm Phật' - ngoài miệng thì rầm rầm nói này nói kia, nhưng xong thì vẫn giúp anh xoa bóp một chút. Chỉ là lúc này còn có Jimin ở đây.. trước mặt cậu lại bị dè bỉu thẳng thừng khiến anh có đôi phần xấu hổ.
Vấn đề là Jimin không hiểu sự tình liền cảm thấy Hoseok phản ứng hung dữ không cần thiết, đối phương là bạn thân đang bị mệt mà lại phũ phàng đến vậy. Nhớ lại mấy lần chính cậu lâm vào cảnh bệnh tình khổ sở, bên cạnh luôn là Taehyung túc trực chăm sóc, một lời than thở cũng không có. Vả lại, cậu đã từng bị giống Seokjin nên biết rõ cảm giác khó chịu khi cơ cứng đau là như thế nào. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu đã hướng người kia lên tiếng.
- Nếu anh Hoseok đã không tiện, vậy thì để em giúp anh xoa một chút.
Cả Hoseok lẫn Seokjin không hẹn mà cùng xoay đầu lại nhìn Jimin. Nói cái gì giúp xoa một chút? Là chủ động cầu thân mật có đúng không? Hoseok thật muốn ngẩng đầu cười lớn, lần này anh không hề cố ý gán ghép hay chọc ghẹo gì bọn họ, nếu tự cậu nhóc đã muốn thế thì anh sẽ hai tay dâng lên bạn tốt của mình – bán đi thật nhanh.
Seokjin thì không cần nói, kinh ngạc cùng chấn động không thốt nên lời. Bản thân chưa từng nghĩ tới việc này, cũng chưa hề mong đợi tiếp xúc thân mật với người kia sau lần bị hiểu lầm là biến thái. Nhưng mà cậu đã mở lời như vậy, anh có thể ngu ngốc từ chối sao?
- Ừ vậy em xử lý giúp anh vụ này, anh còn phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều nay.
Hoseok vờ bận rộn tháo lui về phòng, kỳ thật là bận rộn nghĩ cách để quay phim hai người kia. Gì chứ anh cần phải có hàng nóng nha~ để có cái mà cập nhật cho dân tình đang mỏi mắt ngóng trông. Hoseok vừa rời đi Jimin liền cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường người anh này không từ cơ hội để trêu chọc cậu với Seokjin, vào lúc này lại gấp gáp rời khỏi thật không giống với bình thường.
Bởi mới nói Jimin còn quá non nớt, trong khi đó Seokjin đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương. Anh biết thể nào bạn mình cũng âm mưu toan tính gì đấy, vì thế trực tiếp nắm tay kéo người kia đi thẳng vào phòng ngủ.
- Ơ~ anh sao lại...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top