Chương 3 : Đáng tiếc ta không phải gả cho nàng

Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, hoặc giả Hoàng đế hắn đột nhiên hối hận, dù gì đi nữa thì mỹ sắc đối với nam nhân luôn là thứ độc dược khó cưỡng lại nhất, Thoại Mỹ càng hành động gấp rút tổ chức ngày đại hôn của Thái tử, tin tức cũng mau chóng truyền khắp thiên hạ.

Việc tổ chức hôn lễ diễn ra cấp bách đến mức làm Thái Vinh ít nhiều cảm thấy không thỏa đáng, ngày đại hôn càng đến gần, Thái Vinh càng thấy mình cần phải trưởng thành hơn nữa, sắp phải làm phu quân người ta, tự nhiên cũng sinh ra ý thức trách nhiệm mà mỗi nam nhân đều phải có.

Trải dài từ Kim Loan điện thẳng đến đại môn của phủ đại công chúa là trường thảm hồng sắc (tấm thảm dài màu hồng), không chỉ trong cung giăng đèn kết hoa, mà ngay cả bên trong phủ đại công chúa cũng vô cùng náo nhiệt, Bình đại tướng quân gả nữ nhi so với Hoàng đế gả công chúa còn long trọng hơn nhiều.

Hiển nhiên Thái tử lập phi cũng giống như Hoàng đế lập hậu, kể từ sau lễ đại điển lập hậu đã hai mươi năm, đây là lần đại lễ long trọng đình đám nhất, trong mắt người ngoài mà nói, đây quả thật là duyên trời định, giống như năm đó thiên hạ đệ nhất tài nữ Thoại Mỹ được thái thượng hoàng chỉ hôn cho Hoàng thượng, đều vui mừng như nhau.

Do đó tại kinh thành hôm nay, người người sắc mặt đều hoan hỉ hưng phấn, tựa như nhà nhà đều đón dâu, trong phút chốc hầu như tất cả bách tính đều hướng về phía đường lớn, người người lố nhố chật như nêm cối.

"Tinh nhi, ngày sau làm chủ đông cung, không được giống như ở nhà tuỳ ý như vậy.”

Vũ Dương công chúa đích thân thay nữ nhi mình chải tóc, nhìn tuyệt thế dung mạo của nàng trong gương, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tự hào, cũng như bất kỳ người mẹ bình thường nào đều lo lắng dặn dò rất nhiều khi nhi nữ của mình chuẩn bị xuất giá.

“Mẫu thân, sao người cứ nhắc đi nhắc lại suốt, đến nỗi Tinh nhi đã thuộc làu.”

Bình Tinh cười thản nhiên, trấn an tâm tình mẫu thân. Bình Tinh nhìn qua lăng kính thấy dung nhan xinh đẹp của mình chỉ trang điểm thêm một tầng phấn nhạt, đôi mi thanh tú như hàng liễu cong cong, đáy mắt câu nhân, ở giữa vầng trán khẽ tô điểm một đoá mai hoa hồng thắm, kiều mị phi thường, trên tai là hai viên thuỷ tinh trong suốt phát ra hoa quang tử sắc nhàn nhạt, cử chỉ càng thêm rung động lòng người, thật là một tân nương tử xinh đẹp, quả nhiên so với bình thường còn xinh hơn ba phần, đến chính mình cũng phải say mê.

“Không muốn ta nói mãi thì con nên biết nghe lời chút đi, mẫu thân và phụ thân chỉ có con là con gái, con là tất cả của chúng ta, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, cũng may là Thái tử văn nhã, nên chúng ta cũng yên tâm đem con giao cho hắn.”

Vũ Dương cứ thao thao bất tuyệt suốt, lúc này nàng không còn là đại công chúa tôn quý, mà chỉ là một người mẹ có nữ nhi sắp phải xuất giá, vừa vui mừng vừa có vài phần không mong muốn.

“Mẫu thân, hôm nay con có đẹp không?”

Bình Tinh mỉm cười, trong nháy mắt đã câu hồn đoạt phách người đối diện.

“Đẹp chứ, hài nhi của ta sao lại không đẹp, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”

Vũ Dương công chúa búi mái tóc Bình Tinh, đeo thêm cho nàng hoa quan biểu trưng cho thân phận tôn quý, hai bên là hai con phượng hoàng sống động như thật. Trong nhất thời, cảm thấy nữ nhi của mình là nữ nhân trân quý nhất thiên hạ.

“Y cũng sẽ thích con chứ?” Bình Tinh hỏi, nếu thật dung nhan tuyệt thế đến nhường này, sao có người làm như vẫn chưa từng nhìn thấy, liệu hôm nay nàng có để ý đến mình không?

"Thái tử dĩ nhiên thích, sợ là hận không thể đem tâm can đều dâng tặng cho con.” Vũ Dương vừa cười vừa nói, nhi nữ vậy mà cũng có lúc thẹn thùng, Thái tử từ nhỏ vốn yêu thích nàng, ngày sau sợ rằng ba nghìn giai lệ nhưng chỉ độc sủng một người.

Bình Tinh hiển nhiên sẽ không nói cho mẫu thân biết, mình đang nghĩ đến “nàng” chứ đâu phải nói hắn, nếu mình được gả cho nàng thì tốt rồi, càng nghĩ càng thấy mình sao phát sinh nhiều ý nghĩ kỳ lạ, khoé miệng khẽ nở nụ cười u buồn.

Bình Tinh mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, ngày hôm nay sẽ là ngày nàng đẹp nhất, nghĩ đến tại Kim Loan điện họ sẽ cùng chiêm ngưỡng mình, trong lòng Bình Tinh chợt bối rối, nếu để sau hẵn yết kiến thì có lẽ hay hơn.

Bình Tinh duỗi thẳng hai tay, để cho cung nữ đeo cho mình đai lưng bằng hắc ngọc, làm cho vòng eo thướt tha phút chốc như nhánh liễu vô cùng tinh tế mềm mại.

Thái tử cũng toàn thân đỏ thẫm, ngũ long hoa bào, xuân phong đắc ý, cưỡi theo tuấn mã tiến về phía phủ đại công chúa giữa một đội quân rước dâu hùng hậu, bách tính hai bên đều tự động nhường lối, Thái tử tuấn tú mang theo một chút trẻ con tinh nghịch, ngũ quan tràn đầy vui sướng.

Thoại Mỹ sau khi tắm gội hoàn tất, nàng dang hai tay để cho cung nữ hầu hạ thay y phục cho mình. Cung nữ mang đến bộ cung phục màu vàng vô cùng chói mắt, thoạt nhìn tinh xảo mà phức tạp. Trong cung vốn là vậy, địa vị giai cấp phân chia rất rõ ràng, phàm là phi tần đẳng cấp càng cao, phục sức lại càng phức tạp, đến cấp Hoàng hậu là phức tạp nhất, cũng đẹp đẽ và quý giá nhất. Tuy vậy, không phải lịch đại Hoàng hậu nào cũng giống như Thoại Mỹ ở khí độ duyên dáng sang trọng, dù là chỉ giơ tay hay nhấc chân, Hoàng hậu đều lộ vẻ tôn quý đoan trang, thật sự là một nữ nhân tôn quý nhất, xứng đáng đại diện cho một quốc gia.

Dung nạp trang sức và kiểu tóc hoàn tất, sau cùng đội kim quan lóng lánh phía sau, Thoại Mỹ ưu nhã đưa ra ngón tay thon dài, cung nữ liền thay nàng đeo chiếc nhẫn bằng phỉ thúy đại biểu cho thân phận Hoàng hậu, ánh lên màu xanh biếc mà lại trong suốt như nước, càng tô điểm thêm cho bàn tay nõn nà xinh đẹp, toàn bộ trình tự này kéo dài suốt tròn một canh giờ.

Vào cung hai mươi năm, Thoại Mỹ sớm đã tập thành thói quen như vậy, lúc nào cũng long trọng đoan trang nhưng không kém phần ưu nhã. Ngày hôm nay là ngày đại hỉ của Thái tử, nên so với bình thường lại càng cẩn trọng thêm vài phần.

Kim Tử Long cùng Thoại Mỹ song song đi trước nhất, theo sau là các phi tần địa vị tương đối cao, còn các phi tử khác đều không có tư cách tham gia, tiếp theo đó là các vị hoàng tử và công chúa, sau cùng mới đến cung nữ và thái giám trùng trùng điệp điệp tiến vào Kim Loan điện. Kim Tử Long và Thoại Mỹ cùng chia nhau ngồi ở giữa vị trí tối thượng, các phi tần, hoàng tử công chúa cùng chia nhau ngồi hai bên bên cạnh đế vương và đế hậu, xuống nữa là bá quan văn võ, bên trái là quan văn, bên phải là võ tướng.

Thái Vinh tay dắt Bình Tinh cùng tiến nhập vào đại điện, bàn tay hắn vương chút mồ hôi, dáng vẻ khẩn trương hồi hộp, mặc dù đã đến lúc này vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ. Bình Tinh càng tới gần đại điện, tay càng nắm chặt lấy Kim Tử Long, nhìn khách nhân biểu tình kinh động thế kia, Bình Tinh biết mình hôm nay có bao nhiêu phần mỹ lệ, chỉ mong nàng cũng có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ xinh đẹp của mình giống như vậy.

Kim Tử Long ngồi trên cao, chú tâm nhìn Bình Tinh, càng nhìn càng ngây dại, cảnh sắc này có lẽ chỉ thiên tiên mới có. Kim Tử Long hắn thật hối hận, hối hận sao mình không làm một hôn quân, tuyệt sắc như vậy, nếu là hôn quân thì làm sao gặp trở ngại mà không đoạt được? Kim Tử Long trong lòng đầy hối ý, chỉ là hiện tại ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể thầm tiếc nuối không nguôi.

Bình Tinh không biết vô tình hay hữu ý cứ nhìn mình chằm chằm nên nàng cũng mau chóng chuyển ánh mắt, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy ánh mắt Bình Tinh nhìn mình. Nhìn nhãn thần Bình Tinh có chút gì đó kỳ quái, cũng không biết kỳ quái từ đâu mà đến, cũng có lẽ nàng nhìn nhầm mà thôi.

Song rất nhanh Thoại Mỹ liền hiểu Bình Tinh đang cố tình tạo ra mê chướng, bản thân nàng không bao giờ làm cho nam nhân của mình trở nên thất thố như vậy, mà thực tế là Hoàng thượng đang lộ ra quá nhiều tâm tư bất chính.

Khóe miệng Thoại Mỹ khẽ cười, mọi người xem ra đã mắc bẫy ý định của Thái tử phi, nhìn xem trong mắt nàng, hoàn toàn là tia nhìn trào phúng châm biếm. Thoại Mỹ duỗi bàn tay thanh mảnh của mình vươn tới mu bàn tay Kim Tử Long, nhẹ nhàng vỗ một cái, nhắc nhở Kim Tử Long mau hồi tỉnh lại.

Bình Tinh nhìn Thoại Mỹ đặt tay lên Kim Tử Long thì khẽ nhíu lông mày, Hoàng hậu đúng là vĩnh viễn đều lấy đại cục làm trọng, bộ dạng lại luôn hiền lành đoan trang, cữu cữu có hiền thê như vậy còn cầu gì nữa? Bình Tinh có chút chua xót thầm nghĩ.

“Hoàng thượng, Thái tử và Thái tử phi thực là xứng đôi phải không?" Thoại Mỹ ôn nhu hỏi Kim Tử Long.

Kim Tử Long hiểu được Hoàng hậu đang nhắc nhở mình không nên thất thố, hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt trên người Bình Tinh, “Xứng, xứng vô cùng!”

Nhưng trong lòng y lại thầm nghĩ, xứng chỗ nào đây, đem Tinh nhi gả cho Thái tử thật quá uỷ khuất cho nàng rồi.

“Giờ lành sắp đến, có lẽ cũng nên bắt đầu rồi?” Thoại Mỹ hỏi dò Kim Tử Long.

“Nếu tới rồi, vậy bắt đầu đi!”

Thái Vinh ra lệnh một tiếng, nàng rốt cuộc chỉ có thể là con dâu ta sao? Kim Tử Long thầm thở dài một hơi.

Thoại Mỹ mỉm cười chúm chím, là nụ cười chân thật của nàng, cũng là nụ cười đắc thắng.

Vào đến tẩm cung đông cung Thái tử, Thái Vinh cầm tay Bình Tinh dắt vào, toàn bộ hạ nhân đều đã rời khỏi đây, Bình Tinh liền tự ý đem khăn trùm đầu tháo xuống

“Tinh nhi, mẫu hậu nói cái này phải để phu quân làm.”

Thái Vinh chậm rãi nói, không hề có một tia trách cứ nào.

“Ta muốn tự mình tháo, không được sao? Lời nói của mẫu hậu ngươi đúng hay của ta đúng?” Bình Tinh hỏi ngược lại, nếu Thoại Mỹ biết mình khi dễ bảo bối nhi tử của nàng như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận, Bình Tinh nở nụ cười càn rỡ.

“Tự nhiên lời của Tinh nhi đúng, chúng ta cũng nên uống chén rượu giao bôi thôi?”

Thái Vinh nhìn Bình Tinh đang quá mức càn rỡ, trong lòng không những không trách nàng, trái lại hắn thực sự thích tính tình Tinh nhi, nàng không như người khác đối với mình hư tình giả ý.

“Ngươi muốn cùng ta uống rượu? Cùng nhau uống cũng được.” Bình Tinh đem chén rượu đổ đầy, sau đó đưa cho Thái Vinh, Thái Vinh liền tiếp nhận.

Bình Tinh chạm nhẹ chén rượu của mình vào chén rượu trong tay Thái Vinh một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.

"Đây là rượu giao bôi.” Bình Tinh độc đoán nói, nàng vốn không muốn cùng hắn uống chén rượu này.

Thái Vinh nhìn chén rượu trong tay mình, biết rõ là không hợp lễ, thế nhưng thấy Bình Tinh bá đạo độc đoán, chỉ do dự chốc lát, đành không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh rồi cầm chén rượu trong tay uống cạn.

Bình Tinh nhìn dáng vẻ cam chịu của Thái Vinh, khóe miệng khẽ cười, quả nhiên dễ dàng khi dễ Thái tử, nếu Thoại Mỹ biết nhi tử bảo bối của nàng ngày sau mỗi ngày đều bị mình đối xử như vậy thì không biết sẽ như thế nào đây? Chỉ nghĩ vậy đã khiến nàng có chút hài lòng mãn ý.

Thái Vinh nhìn dáng vẻ tươi cười của Bình Tinh, thoáng ngây dại, dưới ánh sáng le lói của ngọn nến càng tăng thêm muôn phần diễm lệ, khiến cho người ta si ngốc. Thái Vinh có vẻ khẩn trương, vì sau chén rượu giao bôi sẽ đến lúc động phòng hoa chúc.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không cùng ngươi động phòng đâu.” Bình Tinh nhìn vẻ mặt Thái Vinh, nhanh chóng biết Thái Vinh đang muốn gì.

“Ngươi tuổi còn quá nhỏ, việc đó sau này hãy tính.” Bình Tinh cắt đứt tâm tình của Thái Vinh.

“Ta đã đủ tuổi rồi, có người tầm tuổi ta đã làm tới phụ thân. . .” Thái Vinh phản đối.

“Ngươi lớn hơn ta sao? Chừng nào lớn hơn ta đi rồi tính. Ngươi không lớn hơn ta, dĩ nhiên không được chạm vào ta rồi!” Bình Tinh càn rỡ bá đạo nói, nàng lớn hơn Thái Vinh hai tuổi, dĩ nhiên vĩnh viễn không thể nào cải biến.

Nếu thế khác nào hắn vĩnh viễn không được đụng vào nàng? Thái Vinh hắn không hề ngốc, tự nhiên biết Bình Tinh cự tuyệt hắn, có người nói nữ nhi lần đầu tiên đều sợ đau, Tinh nhi nàng chắc là sợ đau rồi. Thái Vinh thương yêu Tinh nhi liền giúp nàng suy nghĩ lấy một cái cớ.

“Được rồi, ta sẽ chờ đến khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không ta sẽ không miễn cưỡng.” Thái Vinh hứa hẹn.

“Đấy là ngươi nói đó nhé, sau này không được nuốt lời đó, giờ ta muốn đi ngủ, ngươi nằm trên bàn ngủ đi.”

Cả ngày hôm nay thật mệt, Bình Tinh nhanh chóng tháo hết trâm cài trên đầu, khiến muôn vàn tóc mây nhẹ nhàng buông xuống.

“Vậy nàng cũng ngủ sớm đi.”

Thái Vinh nhìn Bình Tinh vẻ mặt không còn hứng thú gì muốn nói chuyện, bèn không thể làm gì khác hơn là từ trên giường đứng dậy, đi đến bàn bên kia.

Tính tình hắn thật tốt, Bình Tinh thầm nghĩ, quả nhiên gả cho Thái tử biểu đệ là đúng, biểu đệ dễ chi phối hơn. Nếu gả cho Kim Tử Long chắc không thể may mắn như thế, nghĩ đến Kim Tử Long cữu cữu của mình, Bình Tinh cảm thấy thật chán ghét.

Ngày mai nàng còn muốn dưỡng đủ tinh thần để thỉnh an Hoàng hậu lão nhân gia. Mẹ chồng sao? Quan hệ giữa chúng ta lại gần thêm một chút, sau đó sẽ có thể mỗi ngày đều thỉnh an nàng, rồi mình sẽ là “con dâu” hiếu thuận hiền thảo nhất, sẽ cùng mẹ chồng giải sầu.

Nghĩ đến Thoại Mỹ, tâm tình Bình Tinh vô cùng vui sướng, đặc biệt thấy bảo bối nhi tử của nàng bị mình đuổi xuống giường nằm trên bàn, tâm tình Bình Tinh lại càng vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top