Thế giới 1: Chương 1
Truyện: Mỹ nhân xinh đẹp bị điên phê điên cuồng yêu thương
Tác giả: Uống Sữa Bò
Nguồn: haitangsoshu.org
Bản dịch phi thương mại, không đem đi nơi khác.
Editor không biết tiếng Trung, bản dịch dựa vào sự hỗ trợ của GG, mong nhận đc góp ý từ mn
**************************************
Bầu trời thành phố S u ám lạ thường, mây đen bao phủ, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất.
Ánh mắt trong trẻo như hươu của Văn Du tràn ngập sự hoảng loạn, cậu vội vã chạy đến trạm xe buýt gần nhất để tránh cơn mưa rào dữ dội.
Đúng lúc này, một tin tức cấp bách đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn của một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
[Một tên giết người không chớp mắt đột nhiên xuất hiện ở thành phố S. Hắn dùng những phương pháp cực kỳ tàn ác để tra tấn dã man nhiều nạn nhân, như đánh roi, thiêu sống, đóng băng đến chết trong kho đá, chôn sống, dùng dao cắt từng miếng thịt. Chúng tôi xin cảnh báo những công dân thành phố S vẫn đang lang thang bên ngoài hãy nhanh chóng trở về nhà...]
Khi Văn Du nhìn thấy tin tức này, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cậu lại càng tái nhợt hơn, lông mi run rẩy một cách bất an, trông thật đáng thương.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua sân ga, Văn Du bị thổi bay đến bờ vực ngã xuống, đôi chân thon dài của cậu run rẩy, trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay xuống, thật sự rất đáng thương khi nhìn thấy cậu như vậy.
Văn Du thầm cầu nguyện trong lòng rằng cơn mưa lớn sẽ nhanh chóng dừng lại, nhưng không ngờ, một vị khách không mời mà đến đã đến trạm xe buýt. Đó là một người đàn ông cầm ô đen, tư thế thẳng tắp như cây thông hoặc cây trúc.
Cậu liếc nhanh khuôn mặt của người đàn ông. Anh ta đẹp trai và cứng rắn, với sự lạnh lùng giữa hai lông mày và đường viền hàm căng chặt.
Văn Du bị sự thù địch bao quanh bởi người đàn ông kia làm cho sợ hãi, sau đó co rúm lại ở mép trạm xe buýt như một chú chim bồ câu nhỏ.
Văn Du ngay từ đầu đã cầu nguyện trong lòng rằng mưa sẽ sớm tạnh, sau đó lại đổi ý, cầu nguyện rằng người đàn ông kia sẽ nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông này thật đáng sợ, Du Du sợ quá!
Giang Trần vừa xuống lầu, ném một túi rác đen kịt đầy máu có một chi bên trong, một đôi chân thon dài thẳng tắp hiện ra trước mặt, đung đưa bên cạnh hắn, mang theo một tia hương thơm ngọt ngào xông vào lỗ mũi.
Anh ta lập tức hứng thú, đi theo Văn Du vào trạm xe buýt, dường như tiểu mỹ nhân xinh đẹp này có chút sợ anh ta, cuộn tròn thành một cục nhỏ ở góc.
Sự tà ác trong xương cốt Giang Trần bắt đầu phát huy tác dụng, hắn chậm rãi đi đến trước mặt mỹ nhân nhỏ bé, chậm rãi thưởng thức bộ dáng hoảng sợ như hươu của Văn Du, giống như toàn thân cậu đang kháng cự sự xuất hiện của hắn.
"Anh...có... vấn đề gì không?" Văn Du nhìn Giang Trần bằng đôi mắt ngây thơ, giọng nói run rẩy trong trẻo.
Đôi mắt hẹp của Giang Trần nhìn thẳng vào cái miệng nhỏ màu đỏ của Văn Du đang khép lại mở ra, hơi thở ngọt ngào phả vào mặt, yết hầu gợi cảm nhô ra của Giang Trần không ngừng trượt lên trượt xuống.
"Muốn mượn ô không?" Giọng nói của Giang Thần trầm thấp, đều đặn, quyến rũ, bởi vì dục vọng đang bùng cháy nên hơi khàn khàn.
"K...Không cần... Cảm ơn anh." Văn Du không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của Giang Thần, cậu quay đầu nhìn những hạt mưa đang rơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trái tim lại đập mạnh như tiếng trống.
Mặc dù người đàn ông trước mặt ăn mặc rất đẹp, nhưng giác quan thứ sáu của cậu nói cho cậu biết rằng người đàn ông này không phải là người tốt, mà là kẻ xấu.
Giang Trần bị mỹ nhân nhỏ bé kia tra tấn vô cùng khủng khiếp, yết hầu của hắn vốn đã vô cùng khó chịu vì bị móc, bây giờ vì Văn Du gọi hắn là anh, nhiệt độ toàn thân hắn liền xông thẳng đến bộ phận sinh dục ở hạ thân, rất nhanh sau đó, một cục u nhỏ xuất hiện dưới quần âu, hắn cần một lối thoát nhanh chóng.
Giang Trần cao hơn Văn Du một cái đầu, trong mắt tràn đầy dục vọng, nhìn từ trên xuống dưới cổ trắng như tuyết của tiểu mỹ nhân, vừa định ra tay, lại bị điện thoại trong túi ngắt lời, trong mắt lại khôi phục một tia sáng suốt.
Hắn trả lời điện thoại với giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn: "Tô Dật, tốt nhất là cậu có chuyện "
Nếu anh ta dám ngăn cản hắn thưởng thức mỹ nhân, khi hắn trở về hắn sẽ đánh cho Tô Dật bầm dập.
Trong điện thoại Tô Dật trêu chọc nói, cười nói: "Trần ca, ngươi vẫn là quá nóng vội! Người của biệt thự Tây Khu đều bị bắt nhốt ở tầng hầm, chờ ngươi tới xem xử lý thế nào."
Giang Trần giữ khoảng cách rất gần với Văn Du, mặc dù điện thoại không được khuếch đại, nhưng giọng nói dày đặc vẫn xuyên thấu vào ống tai Văn Du rất rõ ràng.
Từ đôi đồng tử đột nhiên giãn ra của Văn Du, có thể thấy được cậu rất sợ hãi, có chút không thể tin được, tại sao lại xui xẻo như vậy, lại đụng phải súng của tên sát nhân này.
Lúc này, Văn Du không quan tâm đến cơn bão bên ngoài sân ga, một mình cậu lao vào trong mưa. Mưa làm mờ mắt câu, không nhìn rõ. Cậu chỉ có thể chạy loạn trong mưa theo cảm tính của mình, cầu nguyện rằng cậu có thể tìm được nơi trú ẩn trong một ngôi nhà gần đó.
Giang Trần nhìn tiểu mỹ nhân đang chạy, ánh mắt tối sầm lại, trong mắt hiện lên một tia địch ý, vội vàng cúp điện thoại, sau đó dùng đôi chân dài chậm rãi đi theo Văn Du.
Theo lý mà nói, thân thể yếu ớt của Văn Du không thể chạy nhanh được, còn Giang Trần cao lớn cường tráng thì có thể đuổi kịp rất nhanh. Nhưng mà, hắn ta đang ngắm nhìn tiểu mỹ nhân thở hổn hển vì kiệt sức, ngực phập phồng dưới áo, đôi chân trắng nõn vì chạy mà chuyển sang màu hồng, đột nhiên có cảm giác muốn trêu chọc cậu.
Tada~ Không thể chạy tiếp được nữa, bước chân của Văn Du dần chậm lại. Giang Trần nhẹ nhàng đi đến bên cạnh tiểu mỹ nhân, đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của cậu, kéo cậu vào lòng, bàn tay to còn lại không chờ nổi nữa muốn nhéo vào cặp mông đầy đặn và căng tròn của tiểu mỹ nhân.
Văn Du duỗi đôi tay nhỏ bé ra, đẩy lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Giang Trần ra, yếu ớt chống cự lại sự đụng chạm của hắn..
Văn Du tưởng tượng mình sẽ bị người đàn ông trước mặt xé thành từng mảnh giống như tin tức nói, nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng. Tiểu mỹ nhân sắp rơi nước mắt, khóe mắt hơi đỏ, lông mi run rẩy nhanh chóng và lo lắng, cái miệng nhỏ lắp bắp: "Đại ác nhân, đừng... đừng giết tôi."
Giang Trần cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân đang cựa quậy trong lòng mình, áo sơ mi của cậu bị nước mưa thấm ướt, lộ ra đường cong cơ thể, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại như mực, dùng tay hung hăng xé rách áo sơ mi của Văn U.
Hai núm vú hồng nhuận nhạy cảm trên ngực mỹ nhân đã sớm cương cứng, trong nháy mắt khiến ánh mắt và tâm trí Giang Trần trở nên hỗn loạn, người thường ngày nghiêm túc giờ phút này tràn đầy dục vọng.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top