3. Quan tâm

Sáng sớm hôm sau minjoon cũng được xuất viện bởi bé cũng đã đỡ nhiều. Bé minjoon đang ngồi nghịch chú khủng long trên giường bệnh với khuôn mặt đã tươi tắn hơn hẳn, còn cô thì đang dọn nốt một vài đồ rồi làm thủ tục xuất viện.

Bế minjoon trên tay một tay đang định xách chiếc balo nhỏ của minjoon đi về chợt cánh cửa phòng bệnh mở ra. Namjoon cùng với 1 phần cơm nóng hổi trên tay

"Minjoon đã được xuất viện rồi sao? Sao em không nhắn tôi một tiếng để tôi đưa em và minjoon về"

"Phiền giám đốc quá, dù sao minjoon cũng đã khoẻ, đồ đạc cũng chỉ có một chút, em có thể book xe về mà. Giám đốc đến đây liệu có bị muộn giờ làm không?"

"Muộn một chút cũng không sao. Tôi đưa hai mẹ con em về. Đi thôi"

Namjoon với tay cầm phụ cô chiếc balo bởi bé minjoon đã say giấc trên vai cô mất rồi.

Không khí trên xe vẫn cứ im lặng. Anh không nói, cô cũng chẳng mở lời. Chợt anh lên tiếng

"Hôm nay em cứ nghỉ một hôm chăm minjoon khoẻ hẳn đi. Mai kia đi làm lại cũng không sao"

"Cảm ơn giám đốc"

Về tới cổng nhà, cô mở cửa bế minjoon vào nhà. Anh đưa cho cô xuất cơm vừa nãy kèm một nụ cười rất tươi.

"Chắc từ tối qua em chưa ăn gì. Xuất cơm này tôi mua từ một tiệm đồ ăn rất ngon, hi vọng sẽ hợp khẩu vị của em"

"Phiền giám đốc như vậy em thật sự rất áy náy rồi, chẳng tặng giám đốc cái gì giờ giám đốc còn tặng ngược lại em, ngại quá"

"Không sao, giúp đỡ được em phần nào tôi cũng thấy rất vui"

"Vậy thì cảm ơn giám đốc, giám đốc về cẩn thận"



Từ hôm ấy, tần xuất namjoon và cô gặp nhau ngày càng nhiều. Sáng cũng gặp, trưa thì gặp ở phòng ăn, chiều tối anh lại ngỏ lời đưa cô về. Cứ như 1 quỹ đạo được lập trình theo thói quen.

Hôm nay cô giúp việc nghỉ về thăm gia đình vài hôm, chẳng có ai trông minjoon để cô đi làm. Cô đành phải bế cả minjoon đi cùng. Hi vọng thằng bé sẽ không quấy khóc phiền đến mọi người.

Taxi dừng lại ở cổng công ty, cô trả tiền rồi mở cửa bước vào sảnh. Lại gặp giám đốc ở đó.

"Chào giám đốc"

"Hôm nay không ai trông minjoon sao mà em dẫn cả thằng bé đến đây vậy?"

"Hôm nay giúp việc nhà em nghỉ, buộc phải dẫn cả bé đi, dù sao cũng lâu rồi em chưa cho thằng bé đi đâu."

Minjoon cũng đã 2 tuổi, dù mới chập chững biết đi, cũng chính là cái tuổi nghịch ngợm, thích mày mò cái này cái kia

Có vẻ ai cũng thích minjoon, minjoon lại là người khá dễ tính, ai bế cũng được miễn là trong tầm ngắm thấy mẹ là ngon ơ, không quấy khóc.

Đến giờ ăn trưa, cô bế minjoon xuống phòng bếp, cho bé ngồi ở chiếc ghế ăn cho trẻ em, cô cũng đã dặn đầu bếp làm một xuất cơm nhỏ không gia vị cho minjoon ăn còn cô cũng ngồi ăn bữa trưa của mình.

Được nghỉ 1 tiếng trưa nhưng có vẻ trưa nay chẳng ai chợp mắt vì có sự xuất hiện của minjoon, cả thằng bé cũng chẳng ngủ, chỉ ngồi chơi với các cô chú. Đặc biệt trưa nay, giám đốc cũng ở lại phòng nghỉ, chẳng hiểu sao minjoon cứ bám lấy namjoon miết thôi.

Chiều tối, cô lại xin về sớm để đưa minjoon tới trung tâm thương mại chơi.

"Em định đi về sao, tôi đưa em về"

"Không ạ. Hôm nay em định dẫn minjoon tới trung tâm thương mại gần đây chơi. "

Và cũng không ngoại lệ khi người chở hai mẹ con cô đi là Kim Namjoon

Tới khu vui chơi lớn, minjoon không khỏi phấn khích, dù sao thì mới 2 tuổi, khu vui chơi này cũng khá lớn cô đành mua vé vào cùng minjoon.

"Giám đốc, minjoon còn bé nên tôi nghĩ tôi sẽ vào cùng thằng bé một chút, anh có muốn vào cùng không?hay... hay là anh về trước chút nữa tôi đặt xe về cũng được, chứ minjoon có vẻ thích nơi này, giám đốc sẽ phải đợi hơi lâu đó"

"Không sao, tôi đợi được"

Chưa để cô định hình câu trả lời, namjoon đã ra quầy thu ngân mua thêm 1 vé nữa cho bản thân để vào chơi cùng hai mẹ con.

Vừa được bước vào cửa, thằng bé xà ngay vào khu nhà bóng. Amie dù là mẹ 1 con nhưng vẫn khoái mấy trò này lắm nha, vậy nên chiếc túi xách và balo của minjoon đành phải giao phó cho namjoon cầm rồi.

Vui chơi nhưng không quên trông con. Hai mẹ con chạy từ khu này sang khu khác để chơi. Namjoon thì chỉ đứng nhìn hai mẹ con cô chơi, trên môi lúc nào cũng mỉm cười. Đến nỗi ai đi qua cũng ganh tị vì tưởng họ là một gia đình, hai mẹ con đang chơi còn người ba thì đứng cầm túi cho hai mẹ con. Nhìn hạnh phúc quá đi.

Sau 2 tiếng lăn lộn trong khu vui chơi, amie thì vã mồ hôi, thở hổn hển vì chơi quá đã, còn minjoon thì gục cả trên vai namjoon luôn rồi.

"Sao rồi, chơi đã không? Đói chứ? Chúng ta đi ăn"

Chưa để cô trả lời, anh kéo tay cô vào một quán đồ nướng nổi tiếng trong trung tâm thương mại đó.

Ngồi được vào chỗ, định đặt minjoon lên khoảng ghế dài bên cạnh thì thằng bé khóc ré lên, có vẻ bé bị giật mình. tay bấu chặt lấy lưng áo namjoon. Đến lúc namjoon bế lên thì lại không khóc nữa. Đúng là thằng bé có mới nới cũ, ở nhà nằm im ngủ không sao hôm nay phải có người bế mới chịu ngủ cơ.

Áy náy vì được giúp đỡ quá nhiều, cô bế minjoon cho giám đốc hoàn thành bữa ăn.

Sang tay cô thằng bé lại tỉnh như sáo ngồi gặm miếng dưa chuột nhồm nhoàm. Có vẻ sức mạnh của namjoon đã mua chuộc thằng bé rồi.

Về đến nhà cô cũng là 9 giờ 30 tối. Cô cúi chào cảm ơn giám đốc rồi lên nhà.


Về tới nhà, trên miệng namjoon vẫn chưa hết ý cười. Mở chiếc điện thoại lên, ngắm nghía những tấm ảnh anh vừa chụp lén hai mẹ con.

Anh chẳng ngại việc cô có con, chẳng ngại việc cô đã làm mẹ, chẳng ngại việc lời ra tiếng vào, chỉ cần cô bật đèn xanh, anh sẽ lập tức rồ ga tiếng thẳng vào trái tim cô nhưng có lẽ quá khứ thất bại trong hôn nhân của cô quá lớn khiến cô sợ hãi, không còn muốn mở cửa trái tim đón nhận ai nữa. Có lẽ cô cũng sợ họ sẽ không thương con trai cô, coi thằng bé như con ghẻ mà đối đãi bất công với nó.

Namjoon bước ra từ phòng tắm, làn hơi nóng còn vang vảng trên cơ thể anh. Định cầm lấy chiếc máy sấy thì màn hình điện thoại sáng lên, thông báo tin nhắn mới

Ami.mj

Cảm ơn giám đốc vì ngày hôm nay, phiền giám đốc quá rồi
Chúc giám đốc ngủ ngon

rkive

Không có gì, thỉnh thoảng tôi cũng muốn đi chơi, đi cùng cô và minjoon cũng vui hơn đi một mình.
Ngủ ngon

[yêu em (x)]

Suýt nữa anh lỡ nhắn một câu động trời. May cái tay dừng lại kịp lúc không thì mai biết giấu mặt đi đâu.



________
Long time no see. So ri vì lặn khá lâu nhưng vì vướng mấy lịch học linh tinh nên mỗi lần tui viết được có 1 tí xong lại nghỉ giờ mới xong một chap. Hơi ngắn nhưng thời gian tới tui rảnh nhiều hơn up chap thường xuyên hơn nhaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top