Chương 6
Usopp bị người phụ nữ đã gặp ở quán bar đưa tới một nơi mà cậu không thể xác định được là ở đâu. Chỗ đó như một hầm ngục u tối nơi có những con rồng hung tợn hay đại loại là những thứ đáng sợ tương tự. Nhưng thực tế, nơi này còn đáng sợ hơn rất rất nhiều so với những gì tưởng tượng. Hệt như một căn phòng tra tấn, xung quanh đầy rẫy những dụng cụ mà chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta lạnh gáy. Usopp thà đối đầu với lũ rồng hung tợn còn hơn là bị đưa tới nơi này. Người phụ nữ kia dù vẻ ngoài có vẻ dịu dàng nhưng thực chất lại là hiện thân của sự tàn nhẫn.
Hầu hết thời gian ở đó, Usopp phải chịu đựng những cuộc tra khảo đầy đau đớn không hồi kết. Máu loang lổ khắp nơi, da thịt trên người chỗ nào chỗ nấy bầm dập nom đến sợ, có lúc cậu còn suýt nghẹt thở đến chết. Thật may là Zoro chưa từng tiết lộ cho cậu bất kỳ thông tin quan trọng nào, nếu không, có lẽ cậu đã khai sạch mọi thứ để mau chóng thoát khỏi cơn thống khổ này. Bị giam cầm trong một buồng giam tăm tối, nơi ánh sáng mặt trời chưa từng chạm tới, Usopp chẳng cách nào biết được đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy. Thời gian ở đây như ngừng lại, mỗi phút giây trôi qua tựa như một bản rhapsody đầy đau đớn, nhưng thay vì âm nhạc du dương, thì chỉ toàn là những tiếng gào thét của thể xác và tinh thần bị dày vò.
Cậu nhớ tới lần nhìn thấy lão già Lao G xuất hiện ngay sau khi trận đòn tàn bạo kết thúc bởi một trong những tên tay chân của người phụ nữ. Lão già đó lại dám trơ tráo mời cậu gia nhập hàng ngũ của chúng. Usopp kiên quyết từ chối thì ngay lập tức chúng ép cậu uống một thứ chất lỏng kì lạ. Nó nhạt nhẽo chẳng khác gì nước lã, nhưng đến ngụm thứ hai, vị của nó đột ngột thay đổi, như thể máu tươi đang tràn xuống cổ họng cậu! Sau đó chúng lạnh lùng quẳng cậu vào một con hẻm tối tăm, bỏ mặc cậu ở đó như một thứ rác rưởi không giá trị.
............................................................
Sanji mang theo một hộp cơm lớn và bước nhanh ra khỏi nhà hàng, hoàn toàn phớt lờ những câu hỏi tò mò từ những đồng nghiệp về nơi anh sắp đến. Robin đã đồng ý gặp anh tại văn phòng của cô nên anh chẳng thể nào tới muộn được. Lúc anh tới nơi, kim đồng hồ đã chỉ gần một giờ chiều. Tòa nhà trước mặt đồ sộ đến choáng ngợp. Thật may, Robin đã chu đáo cử một người dẫn đường, nếu không, có lẽ anh đã lạc trong mê cung tầng lầu này.
"Sanjiiiii...!!! Đồ ăn đâu rồi? Tôi đói quá! Tôi muốn ăn!!!"
Luffy lao đến ngay khi Sanji vừa bước chân vào văn phòng, cậu hét lớn với vẻ đói khát tột cùng. Không đợi thêm giây nào, cậu giật lấy hộp cơm trên tay Sanji, chạy vội tới một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống, sẵn sàng đánh chén bữa trưa.
"Này! Đó là phần cho tất cả mọi người, không phải của riêng cậu đâu! Đừng có mà ăn hết một mình, nếu không, tôi thề là cậu sẽ chẳng bao giờ được nếm món ăn của tôi nữa. Nghe rõ chưa?"
Sanji gằn giọng đe dọa, bởi biết thừa nếu không cảnh báo, Luffy sẽ ăn sạch toàn bộ chỗ đồ ăn mà chẳng để lại gì cho ai. Luffy xị mặt đầy vẻ hờn dỗi, nhưng rồi cũng chịu chia những hộp thức ăn nhỏ bên trong cho mọi người.
"Thế có ai giải thích cho tôi được tại sao một người lạ lại được phép đi vào tòa nhà này, mà còn lên tận đây nữa không?"
Một người phụ nữ lớn tuổi, khoác chiếc áo blouse hoa văn sặc sỡ, lên tiếng với vẻ nghiêm khắc. Nhưng ánh mắt bà, rõ ràng, đang hướng về Robin, như đợi cô đưa ra lời giải đáp.
"Ôi, tôi xin lỗi, Tiến sĩ Kureha. Đây là Sanji, một người bạn của tôi. Anh ấy có liên quan đến vụ án mà chúng ta đang điều tra. Theo thông tin thì những loại thuốc kia có thể đã được phân phối tại nhà hàng của anh ấy"
"Nhưng, tôi không nhớ là mình đã cho phép người lạ bước vào phòng thí nghiệm của tôi, Nico Robin"
Dr. Kureha lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào Sanji, khiến anh bất giác rùng mình.
"Bác sĩ Kureha, Sanji không phải người lạ đâu. Anh ấy là bạn của chúng ta mà"
Chopper vội vàng giải thích trong khi vẫn tiếp tục thưởng thức đồ ăn bên cạnh Luffy.
"ĐỪNG CÓ ĂN UỐNG TRONG PHÒNG THÍ NGHIỆM CỦA TÔI, LŨ NGỐC KIA!!!"
"Đây là văn phòng của Robin, không phải phòng thí nghiệm đâu, bà già"
Luffy ngây thơ đáp lại, để rồi bị tiến sĩ Kureha thụi cho một cú đau điếng.
"Sanji, đừng để ý bọn họ. Anh định nói chuyện gì với tôi vậy?"
Robin phớt lờ sự hỗn loạn xung quanh, tập trung ánh nhìn điềm tĩnh vào Sanji.
"Robin-chwan, liệu có khả năng nào loại thuốc đó có tác dụng lây lan không?"
"Hiện tại, tôi chưa gặp trường hợp nào như vậy. Sao anh lại hỏi thế?"
"Tôi cũng không biết nữa. Chúng ta chẳng hiểu gì về nó cả, và điều đó khiến tôi lo lắng. Hơn nữa, chúng ta còn chưa tìm ra cách chữa trị"
"Luffy nói rằng kẻ phân phối loại thuốc này có thể đang âm mưu tạo ra một cuộc bạo loạn. Ý tôi là, với đội quân phi thường mà chúng đang tập hợp, chúng có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn. Ngay cả cảnh sát cũng khó mà chống lại được bọn chúng. Ít nhất chúng ta không thể làm bị thương những nạn nhân bị ảnh hưởng bởi thứ thuốc đó"
Robin đăm chiêu chia sẻ những lo ngại của chính mình. Tiến sĩ Kureha đứng im lặng như đang cân nhắc điều gì. Những lời Robin vừa nói rõ ràng cũng đã khiến bà trăn trở từ lâu.
"Robin, tôi đã sắp xếp một người để hỗ trợ cô. Có thêm một bộ óc làm việc cùng, chúng ta có thể giành được chút lợi thế. Hơn nữa, anh ta cũng có vài phát hiện muốn chia sẻ"
Nói rồi, tiến sĩ Kureha bước ra mở cửa, túm lấy người đàn ông khoác áo blouse trắng rồi kéo anh ta vào trong phòng.
"Ace!!!"
Luffy hét lớn, lao tới ôm chặt lấy người đàn ông không chút do dự.
"Này! Này! Thả ra! Anh không thở nổi! Và đừng có phun thức ăn vào mặt anh, Luffy!"
Ace càu nhàu, đẩy cậu em ra. Thức ăn dính đầy lên mặt anh, nhưng Ace dường như chẳng mấy bận tâm.
"Thực ra, tôi có một số phát hiện"
Ace nói bằng giọng nghiêm túc.
"Tối qua, khi Dadan đang nấu ăn, tôi thấy bà ấy dùng một loại gia vị lạ, trông như muối. May mà tôi kịp ngăn lại ngay. Đây, chính là thứ thuốc mà chúng ta đang tìm kiếm"
Ace giơ lên một gói bột trông giống như gói gia vị thông thường. Căn phòng lập tức rơi vào im lặng, mọi người chăm chú nhìn thứ trong tay anh.
"Này, tôi biết thứ này. Carne từng lén lút mang loại gia vị này vào nhà hàng mỗi khi tôi không có ở đó. Hắn bảo nó làm món ăn ngon hơn. Patty và Carmen cũng từng dùng nó, nhưng tôi đã cấm họ vì phát hiện đây là chất tổng hợp"
Sanji cúi người về phía Ace, xem xét kỹ gói bột trong tay anh.
"Em muốn gặp Dadan. Dì ấy đâu rồi?"
Luffy sốt ruột túm lấy áo blouse của Ace, kéo anh hướng về phía cửa, định lôi đi ngay nhưng cậu liền bị tiến sĩ Kureha chặn lại.
"Bà ấy đang ở phòng thí nghiệm của tôi"
Dr. Kureha trả lời câu hỏi của Luffy, đồng thời kéo Ace quay trở lại phòng. Luffy lẳng lặng rời đi, để lại mọi người tiếp tục xử lý vấn đề.
"Sanji, chúng ta cần thông báo cho Zoro. Tôi nhớ chị gái tôi cũng từng dùng loại gia vị này. Đó là lần chị ấy ở nhà một mình bởi bố mẹ tôi đang trong kì nghỉ, còn tôi thì bận đi dự hội thảo cả tuần"
Robin lên tiếng.
"Điều đó có nghĩa là loại thuốc này đã được sản xuất trên quy mô lớn. Hẳn phải có một nhà máy nào đó sản xuất toàn bộ thứ này. Có thể Zoro sẽ tìm được manh mối. Tôi sẽ thông báo cho cậu ta, mọi người cứ nên tập trung vào việc tìm cách chữa trị"
Sanji đề nghị, sẵn sàng đảm nhận nhiệm vụ.
"Bọn ta biết cần phải làm gì, nhóc ạ"
Tiến sĩ Kureha ung dung dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực, chân trái hơi đưa vào trong. Robin và Chopper như không hẹn mà cùng nhau gật đầu tán thành.
......................................................
Văn phòng của Zoro, 8 giờ tối
"Cậu làm gì ở đây, đầu bếp?"
Zoro hỏi khi nhìn thấy Sanji bước vào phòng làm việc. Usopp đang ngủ trên ghế sofa bỗng giật mình tỉnh giấc và nhanh chóng đứng dậy, dáng vẻ đề phòng người khách không mời mà đến.
"Tôi cần nói chuyện với cậu, Zoro"
"Ồ, cậu không gọi tôi là Marimo. Đó là một khởi đầu tốt đấy. Có chuyện gì vậy?"
Zoro thoáng nở một nụ cười mỉa mai, nhưng nó nhanh chóng biến mất khi nhận ra vẻ nghiêm túc trên gương mặt Sanji.
"Không phải ở đây. Tới nơi nào an toàn hơn đi"
"Usopp, dẫn cậu ta xuống tầng hầm. Không cho bất kỳ ai vào, kể cả Franky"
"R-rõ..."
Usopp dẫn Sanji xuống tầng hầm của văn phòng. Cậu không thích khu vực này chút nào, vì nó làm cậu nhớ đến tầng hầm của lão già Lao G. Chỉ cần bước vào đó thôi đã khiến cậu vô thức rùng mình. Dẫu vậy, cậu vẫn đưa Sanji vào rồi mới vội vàng quay trở lên trên ngay lập tức. Sanji ngồi xuống một chiếc ghế, quan sát xung quanh cho đến khi Zoro đến.
"Chỗ này an toàn. Nào, có chuyện gì đây hả lông mày xoắn?"
"Chúng tôi đã có phát hiện về loại thuốc đó. Robin-chwan sẽ cung cấp chi tiết cho cậu sau, nhưng tôi sẽ tóm tắt những gì chúng tôi đã tìm được. Chính xác hơn, là những phát hiện của Ace. Tôi cũng không biết anh ta tìm ra nó thế nào. Anh ta bảo là tình cờ nhìn thấy một người ở chỗ của Dadan đang dùng nó nấu ăn tối qua"
"Ace? Anh trai của Luffy sao? Tôi không biết anh ta ở đây"
"Cậu biết anh ta à?"
"Không hẳn"
"Ừm, vấn đề là thế này... Loại thuốc đó được đóng gói như vậy"
Sanji đặt lên bàn một gói nhỏ mà anh lấy từ chỗ Robin trước đó.
"Tôi có thể đảm bảo rằng với một gói như thế, bất kỳ ai mua hàng tạp hóa cũng sẽ vô tình mua phải. Giá của nó rẻ, còn mùi vị thì chẳng mấy ai để tâm cho lắm. Tôi nghĩ cậu cần bắt đầu tìm kiếm ở những nơi có khả năng là cơ sở sản xuất hàng loạt của chúng"
"Tôi sẽ giao cho Usopp xử lý chuyện này. Cậu cũng phải cẩn thận, tất cả mấy người các cậu"
"Được, tôi sẽ nhắc nhở họ"
...............................................
Sanji bước ra bãi đậu xe của đồn cảnh sát. Anh đã tới thông báo cho Zoro, như vậy là xong. Giờ đến lượt họ điều tra thêm. Sanji dự định bắt đầu bằng cách hỏi Carne và những đầu bếp ở nhà hàng. Biết đâu họ có manh mối gì đó hữu ích.
Anh khởi động xe và lái đi, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi. Bỗng nhiên, một chiếc xe phía sau bất ngờ tăng tốc, đâm thẳng về phía xe anh. Đầu Sanji bị va đập mạnh, ý thức dần chìm vào khoảng không mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top