Chapter 57

                            Chapter 57
   Không khí trong phòng im lặng.
   Pai, người đang an ủi bạn mình gặp nạn, có vẻ hơi ngạc nhiên. Khi người đó mở cửa, Pai không thể nhìn thấy biểu hiện của Folk nhưng anh có thể thấy rõ đôi mắt của Itt. Đôi mắt anh tuyệt vọng. Tay Itt nắm chặt tay nắm cửa như thể anh không thể quyết định mình nên bước vào phòng hay lùi lại và đóng cửa.
   "Itt, có muốn ngồi xuống không?"  Cuối cùng thì Pai cũng phát ra âm thanh.
   Từ vẻ mặt của Itt, anh ta có vẻ như đang chuẩn bị đóng cửa và rời đi. Một ánh mắt tổn thương lóe lên trong mắt anh. Sau đó anh bước tới và ngồi xuống chỗ mà anh đã ngồi trước đó.
   Folk đứng dậy khỏi vai Pai và quay trở lại chỗ ngồi từ trước.  Anh lau đi nước mắt rồi dùng tay chỉnh lại khuôn mặt.
"Folk ..." bắt đầu Pai như thể cố gắng thuyết phục anh ta.
  Cái tên mà cậu ấy gọi là ám chỉ người khác trong phòng nhưng ánh mắt của Moon Đại học đang nhìn vào Moon của Khoa Kỹ thuật bên cạnh cậu ấy.
  Có vẻ như Pai nên giải thích nó.
   Pai luôn tưởng tượng sẽ như thế nào khi đứng cạnh người đã cứu mình trên xe buýt. Nhưng Pai chưa bao giờ tưởng tượng phải làm gì lúc này. Làm sao anh có thể để Itt cứ đứng đó?  Những thứ khác anh phải chấp nhận và gánh chịu?
"Đúng?"  Folk trả lời Pai với một biểu hiện tốt hơn.
"Tôi và Itt hiện đang tìm hiểu nhau" Pai nói sau khi hít thở sâu.
  Tất cả mọi người đều không biết mối quan hệ giữa Pai và Itt ngoại trừ Waan. Pai là một người không thích nổi bật hay trở thành chủ đề của những lời đàm tiếu. Đứng dậy và nói với người khác về tình trạng của họ không phải là điều dễ dàng. Nhưng không có vấn đề gì, đứa trẻ lấy chiếc bông tai màu bụi của anh đã mỉm cười từ trái tim anh. Hôm nay anh đã quyết định.
"Tao đã vứt bỏ tình cảm của mình với Pai." Folk trả lời bằng một nụ cười.
  Pai cố gắng đọc ánh mắt của Folk và không thấy có dấu hiệu buồn. Về phần người kia, nụ cười trên mặt Itt từ từ chuyển thành một nụ cười rộng hơn.  Biểu cảm của anh ấy rất tươi sáng.  Nó như thể anh ấy là một người khác, người đã từ bỏ chỉ một lúc trước.
   "Mày nhanh chóng thay đổi tâm trạng của mình," Pai trêu Itt.
"Chúng tôi không liên quan gì đến nhau. Nếu chúng tôi làm vậy, đó sẽ là một câu chuyện khác" Folk tiếp tục một cách rất thoải mái.
    Có vẻ như tiếng khóc lớn đã giúp giảm bớt áp lực trong lòng anh. Pai thở phào nhẹ nhõm. Folk dường như cũng hiểu rõ điều đó. Về phần Itt, không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy đang bực bội từ trước.
   "Ồ, tao cho rằng mày đã biết rồi, Folk. Hơn nữa, tao sẽ không để mày dựa vào vai cậu ấy nữa" Itt nói câu đầu tiên sau khi bước vào phòng.
   Sự xuất hiện của Itt khiến Pai cảm thấy nóng như mùa hè. Pai cố gắng đập mặt để kiềm lại vết đỏ nhưng không được.
   "Ôi, tao đau lòng quá. Tao không thể tựa đầu vào vai bạn trai mày nữa" Folk than thở, không nghiêm túc.  Từ 'bạn trai' khiến Pai, người vừa tát vào mặt, lại đỏ bừng.
"Chưa có bạn trai, anh ấy chỉ đang trêu thôi" Pai vội vàng hét lên.  Itt càng nhìn thấy nó, anh ấy càng vui vẻ hơn.
"Mặt cậu bây giờ đỏ bừng. Mặt và chữ của cậu không hợp nhau, haha! " Folk thản nhiên nói.
   "Sẽ không lâu nữa Pai đồng ý làm bạn trai của tao," Itt nói với Folk, không để tâm đến Pai.
   "Nhanh lên và tán tỉnh cậu ta, cậu ta quyến rũ. Bất cứ ai đến gần, tất cả sẽ bị cậu ta quyến rũ."  Folk trả lời Itt, như thể Pai không có trong phòng.
   "Ối giời, tao đã nói tao không phải là bạn trai của cậu ta ," Pai lo lắng nói, dù mặt anh lúc này đang đỏ bừng như quả bí chín.
"Tao đang cố gắng. Tao sẽ không để ai đến gần. Nếu không, nó sẽ rất lộn xộn."  Khuôn mặt của Itt tỏ ra không hài lòng trước những lời của Folk.
"Cậu phải cẩn thận với Hổ, trâu và tê giác . Hắn có được vị trí Moon đại học, ai cũng muốn có hắn mà cưng chiều."
Itt nói: "Tao đã chuẩn bị một khẩu súng trường. Ai vào, tao sẽ bắn hạ tất cả".
   "Chậc chậc!"
   "Tôi ở đây, mầy người không thấy tôi sao?"  Pai nói với họ, những người đã phớt lờ anh
  "Tôi hiểu rồi" Itt trả lời đơn giản và lấy một lon nước ngọt gần đó.  Đại học Mooh ở vị trí á quân trở lại nói chuyện bình thường, lười trêu chọc Pai lần nữa.
"Ồ, Waan đã đi đâu vậy?"  Pai bối rối hỏi.
Itt trả lời: "Cậu ấy chán nên xuống ăn trước rồi sẽ quay lại.
"Tại sao cậu ấy lại chán?"  Pai hỏi mà không hiểu.
  "Chúng tao ở đây nghe mày nói lâu rồi. Waan chán nên xuống ăn cơm để tao tổng hợp lại cho cậu ấy."  Itt nói một cách bình tĩnh.
"Chết tiệt!"  Folk ngạc nhiên thốt lên.
Itt nhún vai nói: "Chà, tao cũng thấy chán, nhưng đó không phải là vấn đề với tao
"Điều đó có nghĩa là mày đã nghe tất cả những gì tao nói?"  Folk cho rằng, đỏ mặt.
"Tao đã biết điều đó ngay từ khi nhìn thấy mày và Pure bên nhau" Itt nghiêm khắc đáp.
"Chết tiệt!", Lần này là Folk đỏ mặt.
"Đúng là một tên khốn," Pai nói nhưng không hề tỏ ra nóng nảy trong lời nói.
"Tao không muốn làm phiền sớm hơn nhưng tao cũng có chuyện nên tao vào," Itt nhún vai nói.
"Nếu mày nghe thấy bọn tao nói chuyện thì tại sao mày lại mở cửa?"  Pai hỏi.
"Lúc đầu, tao sẽ không can thiệp. Nhưng khi cậu ấy nói đôi chút về chuyện đó cũng là chuyện của hai người, tao quyết định bước vào và ngồi vào."
"Vậy, mày định làm gì với Pure?"
"À, tao không biết" Folk trả lời.
   " Ồ " Pai nói một cách khó hiểu.
"Tao không thể tránh khỏi," Folk nói với một giọng trầm. Dù có cố gắng che đậy đi chăng nữa thì vẫn có thể thấy được nỗi buồn trong mắt của Folk.
  "Hai người đều giống nhau. Cả cậu và Pure," Itt nói, lắc đầu khó chịu.
"Gì?" Folk nói như không hiểu.
"Mày không rõ ràng. Mày vốn là thích Pai, cho nên hoàn toàn không nghiêm túc với hắn. Bên kia cũng không rõ ràng. Chuyện này kết thúc như nào?"  Itt càu nhàu trên bàn.
"Folk" Pai nói với một giọng nghiêm túc.
"Gì?"
"Có muốn ở cùng Pure không?"  Pai hỏi chắc nịch.
"..."
"Nếu mày muốn tao giúp, tao sẽ giúp."
"..."
"Nhưng nếu mày vẫn không chắc chắn, chúng tao sẽ không can thiệp. Pure cũng là bạn của bọn tao ", Pai nói trong khi người kia vẫn im lặng.
"Ừm," Folk khàn khàn nói.
"Vậy thì giờ điều đó có nghĩa là gì?"  Itt hỏi với giọng khá nghiêm túc.
   Sẽ không lạ nếu Itt yêu cầu Folk nói rõ ràng vì Pure là bạn thân của Itt.
"Ummm, tao thích cậu ấy," Folk tìm kiếm cảm xúc của mình một lúc trước khi cuối cùng nói.
   "Itt, ngươi cho rằng Pure đang suy nghĩ cái gì?"  Pai quay lại hỏi người đó là bạn của Pure.  Nhìn Folk thái độ, hắn rõ ràng tâm tình.
"Tao cũng biết những gì mày đã biết," Itt trả lời.
"Ý cậu là, cậu cho rằng Pure cũng có tình cảm với Folk?"  Pai nói rõ.
"Mày biết đấy," Itt nói.
"Đợi chút, ý của mày là gì?"  Folk hỏi, cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Pure, cậu ấy cũng quan tâm đến mày," Pai quay đầu trả lời.
"Có thật không?"  Mặt của Folk hơi đỏ lên.
"Ồ, cậu ngu ngốc hay giả vờ ngốc vậy? Cậu không thấy rằng cậu ấy đang bực bội về điều vô nghĩa này sao? Pure, cậu ấy đã ấn cây bút chì thật mạnh cho đến khi đầu gãy", Itt nói, chỉ vào vết bút chì vẫn còn sót lại.  tờ giấy mà Pure để lại.
"Nhưng mà, tao thấy cậu ta, cậu ta cứ đi chơi với những người khác nhau mọi lúc," Moon Khoa răng hàm mặt  nói.
"Này Itt, mày cũng sẽ giúp chứ?"  Pai quay sang hỏi người kia. Đó là bạn của Pure, anh không muốn ép cậu ấy giúp đỡ Folk nếu cậu ấy miễn cưỡng.
Itt nói: "Được rồi, nhưng nếu Pure không cảm thấy như vậy, tao sẽ rút lui."
"Được rồi" Pai đáp.
"Waan đã đi đâu? Cậu ta vẫn chưa về. Điều gì khiến cậu ta lâu như vậy?"  Itt càu nhàu.
"Ồ, cứ để cậu ấy như vậy. Sau này cậu ấy cũng sẽ đồng ý giúp đỡ" Pai đáp khi biết những thói quen tốt của Waan.
"Chúng ta nên làm gì?"  Itt nói, trong khi Folk vẫn im lặng, lắng nghe ý kiến ​​của họ.
"Chúng ta sẽ sử dụng Lý thuyết trò chơi" Pai nói với một nụ cười thông minh. 
"Trò chơi gì?"  Itt bối rối hỏi.
"Chết tiệt! Làm sao mày không biết Lý thuyết trò chơi?" Pai phàn nàn.
"Tao cũng không biết" Folk nhẹ giọng nói.
"Được rồi, để tao giải thích đơn giản," Pai nói.
   "À," Itt lần này trả lời.
"Bây giờ, đây là Pure. Chúng ta sẽ xác định lựa chọn phù hợp cho mày. Hoặc là cậu ấy có chuyện gì đó với người khác hoặc không. Mày cũng có chuyện gì đó với cậu ấy."  Pai quay sang Folk với vẻ mặt điềm tĩnh.
[TN: Ý Pai là liệu Pure có ngủ với người khác hay không, hoặc chỉ với Folk.]
"Không ..." Folk muốn từ chối.  Nhưng không thể nói thêm.  "Ờ, ờ ..."
"Gì?"
"Đó là một tai nạn", Folk nói với vẻ mặt tối sầm.
"Tao hiểu rồi, nếu là như vậy với Pure, không cần cậu phải lựa chọn. Nếu cậu ấy đã ở bên người khác rồi thì cậu phải chấp nhận điều đó", Pai tiếp tục như đang giải thích các phương trình toán học trong sách giáo khoa.
"Mày đã đề cập điều gì đó về trò chơi.  Ý mày là gì? "Itt hỏi.
  "Lý thuyết trò chơi là về quyết định của mọi người.  Mọi người lựa chọn sự lựa chọn tốt nhất của họ trong các tình huống khác nhau" bác sĩ thông minh trả lời.
"Ah..."
"Như thế này, bởi vì Pure vẫn chưa chọn, phương pháp này là tốt nhất," Pai giải thích.
"Vì vậy, cần phải làm gì?"  Itt hỏi mà không hiểu.
"Trước hết, Folk phải buộc cậu ấy phải lựa chọn," Pai tiếp tục.
"Huh?"  Folk  đã khóc.
" Mày phải dừng việc từ bỏ dễ dàng như vậy trước.Mày phải làm rõ ràng nếu cậu ta muốn mày. Việc này phải nghiêm túc. Nếu nó không nghiêm trọng, mày không nên cho phép nó. Như thế này, tình huống thuận lợi nhất sẽ được xác định. Nếu cậu ta vẫn muốn cùng nhau tiến về phía trước, cậy ấy phải nghiêm túc với bạn. Cậu ấy sẽ chọn bạn ", Pai nói một cách dễ dàng. Trong khi đó, mặt Folk lúc này đỏ như trái chín.
"Tôi ..." Folk bắt đầu câu nói của mình mà không biết phải nói gì.
"Đây là niềm vui."  Itt cười thích thú.
"Folk, mày không nên nhu nhược. Nếu không hắn sẽ không nghiêm túc với mày!"  Pai nói một cách mạnh mẽ. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #blog