Chapter 5

trong tù mọi thứ còn tệ hơn những gì mà tôi từng tưởng tượng .Phòng giam với cái mùi hôi thối ,dơ bẩn ở đó khiến tôi cảm thấy thật ngột ngạt .Mỗi phòng giam đều phải ở chung từ 2 đến 3 người nhưng chắc tôi rất đặc biệt nên phòng của tôi to hơn và chỉ mình tôi ở đây có người đã cho tôi cái áo khoác trắng khá bạc màu và tôi có cả security đứng trước cửa nữa .Nhưng có điều cái áo hơi chật một chút và ở đây chán quá .Có lẽ nào mình đã bị ảnh hưởng quá nhiều từ nhân cách kia không .Mà tôi không định ở đây lâu .Tuy nhìn bên ngoài hệ thống an ninh khá nghiêm nhưng thực ra trong mắt tôi mấy người canh cho có vì tôi 'lỡ' giết vài người thôi dù gì không có nhiều đất cho người sống đâu chết vài người nhàm nhò gì. Mấy tên gác cổng bên ngoài thì có mấy lúc thì ngủ gục ,còn camera thì trắng đen chập chờn và tên lẽ ra có mấy tên phải canh mấy cái camera nhưng phần lớn đều nằm ngủ hay làm chuyện riêng nên có rất nhiều sơ hở. Và cảm ơn rằng tôi đã coi nhiều phim hành động tẩu thoát nên sẽ hơi dễ mà nếu muốn tẩu thoát ra khỏi đây thì cũng phải giết vài người. Cho nên tôi phải nhờ đến 'cô' ta. Nhưng có vấn đề...

"thôi nào Emily!!!!!!!!!!!!! đừng có cứng đầu nữa được không" cô ta rên lên xuống có vẻ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định hợp nhất

"không tôi đã có kế hoạch riêng cho cô rồi giờ chỉ cần làm theo thôi" tôi nói kiên quyết

" Emily nhỏ bé của tôi !!!!!!!!" cô ta kéo giọng mình ra tỏ ra ngọt ngào

"cô không biết rằng lúc chúng ta hợp nhất thì sức lực sẽ nhân lên gấp đôi đấy" cô ta giải thích

"nhưng trong kế hoạch chỉ với sức của cô cũng đủ rồi" tôi nhìn Emma(tên mà cô ấy đã nói với tôi) kiên quyết không để Emma thuyết phục .Emma nhìn tôi giận dữ nhưng cô ta thở dài một cái

"thôi được tôi giết mấy tên canh nhưng tôi biết rằng sẽ có ngày cô sẽ hợp nhất với tôi" cô ta cười man rợ trước khi biến mất .Tôi từ từ thức dậy với cơn đau đầu lên .Có dòng máu chảy từ mũi và tai ra .Cố gắng cầm máu lại và tìm cái gì đó ghi lại cho Emma. Mà điều đầu tiên phải làm là phải cởi cái áo khoác này ra .Uốn người qua lại tí đã mở được cái áo giống như các nhà ảo thuật trên tv mà tôi từng coi. Sau khi ghi những thứ cần cho Emma, tôi phải làm cái gì đó nguy hiểm đến tính mạng thì Emma mới xuất hiện. Tôi tìm được vật đủ nhọn để có thể rạch tay . Dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi tay,cơn đau không nhiều nhưng cũng đủ để gọi cô ta ra 

Emily ngất đi dòng máu vẫn chảy ra thành một vũng máu lớn .Lúc sau, Emma thức dậy với cái nhìn man rợ trên mặt và mắt cô ta đỏ như máu .Từ từ đứng dậy khỏi chỗ của mình và đi rửa vết thương .Cô có thể thấy vài ghi chú dành cho cô những tên cô cần giết .Đầu tiên là tên gác cổng. Emma cần cố gắng im lặng đưa vật nhọn đằng sau gáy của tên gác và đâm thật mạnh. Ngay lập tức tên đó ngã gục xuống. Cô nhẹ nhàng lấy chùm chìa khóa và mở cửa ra bước đầu khá dễ .Nhưng giờ phải qua được mấy người đang đi tuần và mấy con chó. Để che mắt được các tuần tra viên và đánh lừa thính giác của mấy con chó Emma lôi tên gác cổng vào phòng giam và đổi bộ đang mặc đồng thời lấy luôn cây súng trên người tên gác cổng .Emma buộc tóc cao hơn để không làm lộ mái tóc ra. Ra khỏi phòng giam bước trên hành lang với hai bên là các phòng giam đầy những tên tội phạm biến thái man rợn. Emma đi từng bước nhỏ nhẹ nhất có thể .Mà có lẽ ông trời không còn thương Emma nên ở cuối hành lang lại gặp phải tên tuần tra, cũng hên là hắn không nhận ra nhưng........ có lẽ nói quá sớm. Cô bỗng nhiên nghe thấy có người nói trên bộ đàm hiện tại trên người cô nói rằng có tù nhân đã trốn thoát. Theo phản xạ cô chạy nhanh nhất có thể khi ra được cái hành lang. Thật không may, phía trước lại là mấy tên gác với cùng rất nhiều chó. Tuy chưa bao giờ tiếp xúc với súng nhưng Emma vẫn cố gắng bắn. Tiếng súng nổ lên thì từng tên ngã xuống mấy con chó lao thẳng vào cô. Cô dùng chân đánh mấy chúng ra vào cho chúng ăn vài viên đạn .Cô cố gắng vượt qua hàng rào an ninh. Cuối cùng tự do đã trở về bên cô nhưng cái giá phải trả cũng khá đắt. Chân thì đầy vết cắn ,cánh tay lại bị ăn vài viên đạn .Tuy máu chảy rất nhiều và cơ thể rất đau ở nhưng cô không dừng chạy vào rừng. Trong rừng tối như mực nhưng bằng cách nào đó Emma đã đến được một con hẻm nhỏ gần nhà Emily. Cùng lúc đó Emily thức tỉnh. Cơ thể Emily không còn sức cộng thêm máu vẫn chảy ra khiến cô không chịu được sự lạnh giá của màng đêm. Cô biết ràng khi để Emma sử dụng cơ thể thì đây là điều không tránh khỏi. Mắt của Emily nặng dần lên nhưng trước khi đi vào giấc ngủ cô thấy có người đứng trước cô nhưng vì cơ thể đã quá mệt nên cô không thể nhìn ra đó là ai

==========================================================================================================================================================================

cứ tưởng rằng cuộc sống này kết thúc rồi nhưng có vẻ ông trời còn thương tôi một chút .Tôi tỉnh dậy trên bàn mổ. Các vết thương đã được băng bó. Cái chân không còn đau nữa còn tay bị Emma rạch thì giờ nó được băng nhiều hơn lúc trước. Căn phòng có nhiều kệ sách với đầy nội tạng người dính máu 'thật thú vị làm sao' tôi nghĩ .Bỗng nhiên từ cánh cửa mở ra và một vị bác sĩ tầm 25-26 tuổi mang khẩu trang vẽ mặt cười đi ra với khay thuốc trên tay. Tôi nhìn bác sĩ, thật bất ngờ vì trước mắt tôi bây giờ là doctor smile . Lúc trước ,tôi đọc truyện nói về doctor smile câu truyên ám ảnh tôi khiến đó là tôi luôn sợ đi gặp bác sĩ

"nào uống mấy viên thuốc giảm đau này đi, nó sẽ giúp làm dịu cơn đau khi nó quay lại" anh ta nói .Chắc anh không định giết tôi. Vì anh đã cứu sống tôi và còn băng bó cho tôi nữa chứ. Tôi từ từ leo xuống bàn và lấy mấy viên thuốc mà anh ta đưa cho tôi uống. Cái tính tò mò của tôi trổi dậy. Và tôi đã hỏi anh ta đã hỏi "sao anh lại cứu tôi" vị bác sĩ kia không nói gì hết mà chỉ đưa tôi một tờ báo. Tôi lấy nó lên đọc và thấy nó ghi rằng có một kẻ giết người hàng loạt đã trốn thoát. Hôm qua có rất nhiều người đã chết trong tù và nếu ai gặp được tên sát nhân này sẽ được thưởng 100 triệu đôla .Tôi thật bất ngờ vì được lên báo và tôi còn có trị giá tới 100 triệu đôla nữa .Tôi nhìn lên doctor smile nghĩ rằng smile chỉ giữ tôi sống vì muốn lấy tiền thưởng

"anh không định giao tôi cho cảnh sát đúng không?" tôi hỏi anh ta

"đó là điều tôi định làm nhưng không vì đơn giản có người khác muốn cô ngoài cảnh sát ra cho nên tôi cho cô sống" anh ta nhìn tôi với đôi mắt vô cảm có phần nào nói với tôi rằng cái 'người khác' là slender man

"dù sao cũng cảm ơn anh nhưng giờ tôi muốn về nhà " tôi nói và đưa tờ báo cho anh. Tôi ra khỏi căn nhà của doctor và bắt đầu đi về. Căn nhà của doctor nằm gần khu tôi sống nên tôi về tới nhà cũng khá nhanh. Tới trước cửa nhà , tôi từ từ mở cửa ra .Bỗng nhiên, có tiếng đập vỡ dưới bếp tôi chạy xuống dưới đó .Thấy cảnh tượng đứa em đang ôm đầu máu từ những ngón tay của nó đang chảy thành dòng còn ba tôi đang cầm một chai rượu bị bể không cần ai nói gì tôi cũng biết hắn ta đã làm gì. Tôi giận dữ bước tới và cho ông ta một cái đấm vào mặt.

"MÀY QUAY LẠI RỒI SAO !!!??! CÁI THỨ MẤT NẾT KIA MÀY HẾT BIẾT TRÊN DƯỚI NỮA RỒI HẢ" ông ta nói giận dữ và quấn mấy ngón tay bẩn thỉu quanh cổ tôi rồi nhất tôi lên

"nhưng mà giờ mày sẽ làm cho tao giàu to ra với số tiền mà cảnh sát sẽ đưa cho " ông cười một cái rồi quăng tôi xuống đất .Trong cơn giận dữ, tôi đã lấy một con dao trong bếp và đâm mấy nhát cho ông ta. Lúc đầu ,ông ấy kêu la chút nhưng cuối cùng ông ta cũng im miệng được .Khi đang bận tôi nghe thấy tiếng khóc của đứa em .Tôi quay lại và chạy đến đứa em

"em có sao không ?" tôi hỏi lo lắng .Con bé nhìn lên với đôi mắt đầy nước con bé quàng tay quanh cổ và ôm tôi .Tôi bế con bé lên phòng tắm sơ cứu các vết thương .

"ba có sao không chị Emily" con bé hỏi làm tôi bất ngờ .Nở một nụ cười với con bé

"ba sẽ không bao giờ làm em đau nữa đâu " tôi nói trấn an con bé .Nó còn quá nhỏ để biết ba mất .Tôi kêu em ngồi chơi trong phòng khách để tôi xuống bếp xem ba có ổn không (nhưng thực chất là đi giải quyết cái xác). Tôi nhìn người đàn ông mập ú chết trên sàn mà không biết nên xử lý cái xác này thế nào đây. Rồi tôi nghĩ là đem xác bỏ ở dưới hầm. Chỉ cần gắng chút sức là tôi đã mang được cái xác xuống tầng hầm .Chắc giờ đứa em đã đói nên tôi vô bếp làm mì ống cho .Tuy nấu không ngon nhưng vừa miệng .Nhìn em ấy ăn ngấu nghiến làm tôi thấy vui trong lòng .Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra và bước vô là mẹ mang theo nhiều món đồ .Nghe thấy tiếng mẹ ,con bé nhảy xuống ghế ra đón mẹ

"mẹ !!!chị Emily về rồi " con bé mừng rỡ nói .Mẹ nhìn tôi ngạc nhiên và ôm tôi vào lòng .Thật ấm áp làm sao. Tôi còn nghe được tiếng khóc của mẹ .Tối hôm đó tôi cùng mọi người ăn tối cùng mọi người trong tiếng cười và sự hạnh phúc. Đây là thứ mà tôi tưởng rằng đã biến mất trong nhà .Màng đêm buông trong trong sự ấm áp của hạnh phúc gia đình .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top