QUAN TÂM
Ngồi ở ngoài đợi hơn hai tiếng thì có bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu. Lúc này, Lập mới từ trong ngực Tú tỉnh lại, vội vội vàng vàng chạy đến hỏi bác sĩ: "Anh tôi sao rồi bác sĩ? "
Bác sĩ trấn an cậu: " Anh trai cậu đã qua khỏi nguy hiểm rồi. Anh cậu bị ngoại thương không đáng kể, chỉ là phổi anh ta bị ảnh hưởng do chấn động mạnh, vì vậy cậu phải chú ý không để anh ta bị cảm."
Cậu gật đầu:" Cám ơn bác sĩ! Tôi sẽ chú ý hơn! Bao giờ tôi mới có thể vào thăm anh ấy?"
Bác sĩ nói:" Hiện tại đã có thể vào thăm, vẫn còn tác dụng của thuốc mê nên anh ấy tạm thời còn chưa tỉnh."
Cậu chào bác sĩ rồi tiến vào phòng, chậm rãi kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh.
Bên ngoài Tú đang trò chuyện với vị bác sĩ lúc nãy: " Anh hai, cám ơn anh đã giúp em vụ này."
Hồng Khoa thản nhiên trả lời:" Chuyện này xảy ra như cơm bữa đối với em, hôm nay còn cảm ơn. Sao lúc trước em không cảm ơn anh đi! "
Tú gãi gãi đầu cười: " Anh chú ý giúp em bệnh tình của người hồi nãy. Có gì gọi cho em biết."
Khoa hoài nghi đáp:" Anh biết rồi! Nhưng hình như người ngồi với em ngoài phòng cấp cứu trông quen quen."
Tú giải thích: " Đó là em trai cùng cha khác mẹ của anh dâu chúng ta, cậu ta tên Huỳnh Lập, em vô tình gặp cậu ta vào tuần trước."
Khoa vẫn còn nghi vấn:" Vậy tại sao người bệnh nhân kia là anh trai cậu ta, sao trước giờ không nghe nói tới? "
Anh trả lời:" Đó là anh trai song sinh thất lạc nhiều năm của Lập mới tìm về được"
Khoa lại hỏi:" Trông Lập thay đổi nhiều quá, anh nhận không ra cũng phải. Hình như em thích cậu ta phải không?"
Tú im lặng hồi lâu mới đáp:" Em cũng không chắc nữa. Tạm thời anh đừng nói cho anh cả cùng anh dâu biết."
Khoa gật đầu: " Được rồi! Anh không hỏi nữa. Tạm thời anh sẽ không nói cho ai biết. Anh đi làm việc đây."
Nói rồi Khoa đi mất. Tú thì quay về phòng bệnh của Bảo. Nhưng lúc định đi vào, anh chợt nhớ cậu còn chưa ăn gì vì vậy quay đầu đi mua thức ăn.
Lập nắm lấy tay Bảo, nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống.
Cậu thầm thì: " Anh mau tỉnh lại đi. Sau này em sẽ không để anh đi đâu một mình nữa. Tỉnh lại em sẽ mua gà cho anh ăn."
Bảo nghe tới đồ ăn hai mí mắt khẽ rung từ từ mở ra. Anh chỉ cảm thấy đau buốt toàn thân, khẽ rên một tiếng:" Đau quá"
Lập mừng rỡ kêu lên: " Anh tỉnh rồi! Đau lắm sao? Để em xoa xoa cho anh bớt đau."
Bảo rưng rưng khóc: " Anh xin... lỗi tiểu... Lập! Anh không mua được... gà về! Anh đi mãi... không thấy quán thịt gà...ở đâu. Anh... cũng không biết đường...về nhà. Tuyết rơi.... nhiều lắm... anh... hỏi không ai...trả lời anh hết, còn bị... đánh nữa. Hu hu...anh...xin lỗi"
Lập nghe tới đây càng ân hận hơn: " Anh không có lỗi! Em sai mới đúng, không nên để anh đi một mình. Chờ anh khỏi bệnh, em sẽ mua gà cho anh ăn."
Lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tú mang đồ ăn đến nói với Lập:" Hai người chưa ăn uống gì, tôi có mua cơm và cháo đây, hai người ăn đi".
Lập gật gù:" Cám ơn anh! Đã làm phiền anh nhiều rồi."
Anh dịu dàng xoa xoa tóc cậu nói:" Tôi cũng nên gánh một phần trách nhiệm mà! Ăn cơm đi, chút nữa tôi chở cậu về nhà lấy một ít đồ dùng cho anh cậu"
Cậu xấu hổ, mặt có điểm hồng hồng ngoan ngoãn lấy cháo cho anh trai ăn xong rồi tới mình ăn.
Cậu cũng có chút đói nên ăn rất gấp gáp, xém chút bị nghẹn. Tú đưa nước qua cho cậu uống, vuốt vuốt lưng cậu nói: " Ăn từ từ thôi"
Cậu đỏ mặt cắm cúi ăn cho xong.
Cử chỉ dịu dàng này làm cậu cảm động vô cùng. Cậu dường như đã có chút tình cảm gì đó với anh rồi.
Xong xuôi mọi chuyện, anh chở cậu về nhà lấy đồ. Hai người bước đi bên nhau cùng ra khỏi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top