Chương 68: Vương Tử cùng Tiểu Miêu

Ngày thứ hai Dương Huy tới nhà đem bộ đồng phục Tiểu Miêu ném tới trên người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ lại đem nó ném trên mặt đất: “Dương Huy, anh làm việc vậy không được, tôi nói rồi tôi muốn giả trang Hải miên cục cưng [ aka Bọt Biển Bảo Bối] , bộ đồ Tiểu Miêu này là thế nào?”

Dương Huy bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi biết đi đâu tìm bộ đồ ngây thơ vậy cho cậu, cậu từ bỏ thứ đó đi”

“Anh để một người không tầm thường như tôi bận thứ đồ bình thường kia hả?” Tô Tiểu Mễ quyết không chấp nhận, lại nhìn sang bộ đồ vương tử hoa lệ thật chỉnh tề bày trên giường, ngón tay vì giận mà run rẩy chỉ vào mớ quần áo: “Còn nữa, anh mau giải thích với tôi xem xảy ra việc gì, tại sao quần áo chuẩn bị cho Nghiêm Ngôn rất tốt, còn tôi lại thấp kém đến vậy”

“Tiểu Mễ, việc này cậu không thể trách tôi được, bộ quần áo này các nữ sinh nhất định muốn Nghiêm Ngôn mặc vào, tôi còn có biện pháp gì, à quên, tôi có chuyện này tính nói với cậu, theo tin nội bộ party lần này vẫn chưa có người nào giả trang Tiểu Miêu , chỉ mình cậu thôi, vậy còn chưa đặc biệt, chỉ có người thông minh mới có được đấy”

“Thật sao? Chỉ có một mình tôi?” Tô Tiểu Mễ dễ dàng bị thuyết phục.

“Tôi lừa cậu làm gì” Dương Huy vừa đi về phía cửa vừa đáp trả, không quên dặn dò: “Chờ Nghiêm Ngôn tan việc, nói với hắn 8h tối nhớ đến, phải đúng giờ đấy, đến lúc đó cậu sẽ là người đặc biệt nhất”

Nghe lời có cánh, Tô Tiểu Mễ bấy giờ mới tiêu tan oán hận, hài lòng gật đầu. Chờ Dương Huy đi khỏi, Tô Tiểu Mễ liền đem bộ áo Tiểu Miêu đặt cùng bộ quần áo của Nghiêm Ngôn, nhìn thế nào cũng thấy bộ áo của mình trông thật thấp kém.

Lại đợi Nghiêm Ngôn tan việc trở về, ở trước mặt Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ kích động đem bộ áo Tiểu Miêu ướm thử trên người mình : “Ngôn, em mặc bộ này trông đẹp không?”

“Đẹp” Nghiêm Ngôn ngay cả nhìn một lần cũng không, trả lời có lệ.

“Thế anh cảm thấy em giả trang Tiểu Miêu có hơi bình thường?”

“Đúng là hơi bình thường”

Lòng hư vinh được Dương Huy thổi phồng từ từ biến mất, giống quả bóng xì hơi ũ rũ nói: “Em vào trong thay quần áo”

“Em đừng nói với anh, em định mặc nguyên bộ này ngồi trên xe đó”

“Tại sao không thể.”

“Em đến nhà Dương Huy mới đổi lại đi”

“Ừm” Tô Tiểu Mễ đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay sang Nghiêm Ngôn nói: “Ngôn, anh nhìn thấy bộ áo của mình chưa, trông rất đẹp đấy”

“Em thích thì mặc đi”

“Anh cho rằng em không muốn sao, tại vì bộ áo kia may theo kích thước của anh, em đã sớm thử qua, trông rất lượm thượm, bọn họ thật thiên vị chuẩn bị quần áo của anh thật em, còn cho em chắc chỉ mua ở quán ven đường”

“Tự mình em muốn đi đó thôi, nếu không đừng đi”

“Em đâu có nói không đi, anh đừng có mà đổi ý”

Sắc trời chuyển sang một màu đen nhánh, Tô Tiểu Mễ kéo Nghiêm Ngôn không hối hả không kích động đi ra ngoài, chạy tới nhà Dương Huy. Không ngờ nhà Dương Huy lại rất lớn, đi vào phòng trông càng đẹp mắt hơn, phòng khách đặt một bàn đánh bóng bàn, còn có quầy bar, khí cầu, trên bàn bày lượng lớn thức ăn cùng rượu. Trong phòng khách Tô Tiểu Mễ nhìn có người sói, nữ sinh thì coslay nữ cảnh sát, đủ dạng người đủ loại hình trông sống động vô cùng, quét mắt một vòng quả nhiên đúng như lời Dương Huy từng nói không có ai giả trang Tiểu Miêu, lúc này mới yên lòng lại. Dương Huy vừa thấy Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ tới liền bảo bọn họ đi thay quần áo, Woa ~ còn có ba, bốn phòng thay đồ nữa chứ.

Đầu tiên Tô Tiểu Mễ thay xong bộ đồ Tiểu Miêu liền đi ra ngoài, bộ đồ mặc rất vừa người. Sau đó cậu chờ ở ngoài phòng thử áo thúc giục Nghiêm Ngôn: “Ngôn, nãy giờ còn chưa thay xong, anh giống đàn bà quá vậy”

Trong phòng thử áo đi ra, Nghiêm Ngôn mặt mày cau có trừng mắt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ thì như rơi vào cõi mộng ngẩn ngơ nhìn Nghiêm Ngôn, chung quanh dường như lắng đọng chỉ có trên người Nghiêm Ngôn phát ra quang, bộ quần áo đó mặc trên người Nghiêm Ngôn giống như vương tử từ trong truyện bước ra, hợp với khuôn mặt anh tuấn. Lòng hư vinh của Tô Tiểu Mễ sắp phát nổ đến nơi bởi vì người xuất chúng này chính là vương tử của cậu.

Giờ phút này, Tô Tiểu Mễ tâm trạng rất mỹ diệu, khi cậu cùng Nghiêm Ngôn đẹp rạng ngời đi ra liền bị Thiên Sứ, nữ lang, ma nữ cùng mấy cô gái mặc quần áo kỳ quái chen chúc nước chảy không lọt. Nghiêm Ngôn mặt lạnh đứng nhìn đám con gái bao quanh hắn nói cười không ngớt, đuổi mãi không không đi mà phát bực, bởi vậy hắn mới ghét đến mấy chỗ thế này.

Tô Tiểu Mễ sững sờ đứng đằng xa nhìn Nghiêm Ngôn bị đám nữ sinh bao vây, trong lòng có chút ghen tuông rồi lại nhìn bộ áo Tiểu Miêu tầm thường của mình trong gương đột nhiên cậu cảm thấy tự ti. Nghiêm Ngôn như vương tử cao cao tại thượng, Tô Tiểu Mễ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, nhìn đến cổ cũng đau vẫn chỉ được nhìn. Không biết cậu nên đi tìm hắn hay chờ hắn đến đây tìm cậu. Tô Tiểu Mễ không khỏi nghĩ vẫn vơ, cậu dường như không xứng với Nghiêm Ngôn?

Lưu Ứng Tinh chú ý thấy Tô Tiểu Mễ có vẻ mất mát, đứng phía sau nói: “Không phải cậu tự ti đấy chứ nên tự ti hẳn mấy cô gái kia,vì người cuối cùng Nghiêm Ngôn chọn vẫn là”

Nghe Lưu Ứng Tinh giảng giải một hồi Tô Tiểu Mễ chợt hiểu ra, vỗ đầu mấy cái: “Chuyện đơn giản vậy sao mình không nghĩ tới, tôi đi cái gì lót dạ đây” Tô Tiểu Mễ vui vẻ chạy đến trước bàn bánh ngọt, cầm lấy một mâm cắt một miếng ăn, cố ý không quan tâm đến nhóm người kia, cậu không thể để Nghiêm Ngôn xem thường .

Ánh đèn bất chợt tối sầm, bàn đánh bóng bàn cũng bỗng dưng sáng lóa, Tô Tiểu Mễ cảm thấy kinh ngạc, tại sao Dương Huy đem phòng mình bày trí như quán bar , cha mẹ không trách mắng hắn. Còn đang suy nghĩ vẫn vơ, một cô gái vóc người nóng bỏng dưới tiếng hoan hô đi lên đài, theo âm nhạc mà lắc lư vòng eo, hai tay không ngừng vuốt ve thân thể của mình, quá 囧 rối loạn, tuy nhiên nói thì nói vậy, Tô Tiểu Mễ vẫn phi thường tò mò đến gần nhìn cô gái trên đài, đám người đàn ông chung quanh không ngừng huýt sáo. Tô Tiểu Mễ nhận ra phụ nữ như một món đồ khơi dậy ham muốn phái nam, không biết Nghiêm Ngôn nhìn sẽ có cảm giác thế nào?

“Tô Tiểu Mễ, em ở đây nhìn gì đó?” Thanh âm Nghiêm Ngôn từ phía sau Tô Tiểu Mễ truyền tới, Tô Tiểu Mễ quay đầu lại nói ra sự thật: “Nhìn con gái” Dứt lời liền trông thấy Nghiêm Ngôn nheo mắt lại, chỉ cần Nghiêm Ngôn nheo mắt lại, Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn tức giận.

“Đẹp không?” Nghiêm Ngôn cắn răng hỏi.

“Không đẹp bằng anh” Tô Tiểu Mễ nói ra lời thật trong lòng, nhưng lời này thật quá trực tiếp khiến Nghiêm Ngôn sững sốt không biết nói gì cho phải, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu ngó chừng vẻ mặt Nghiêm Ngôn, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu: “Ngôn, mới vừa rồi có phải anh đang xấu hổ?”

“Xấu hổ cái rắm”

Ngọn đèn lập lòe lúc sáng lúc tắt, cô gái nóng bỏng trên đài cùng bạn nhảy theo âm nhạc điếc tai nhức óc múa may loạn xạ, ánh mắt Tô Tiểu Mễ theo dõi trên đài nói với Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh nói xem có phải em không xứng với anh, không đủ gợi cảm, không đủ mê người, anh nhìn cô ấy đi có thể khiến biết bao đàn ông hưng phấn, vẫn là phụ nữ thích hợp với đàn ông hơn” Dưới ánh đèn Nghiêm Ngôn nhìn mặt nghiêng Tô Tiểu Mễ trông thấy mất hứng cùng buồn bã của cậu.

Nghiêm Ngôn muốn nói nhưng cô gái trên đài đã đi xuống, xuyên qua đám người dừng lại trước mặt Nghiêm Ngôn, thân thể khêu gợi không ngừng uốn éo, vươn lưỡi liếm môi, hai tay trèo lên cổ Nghiêm Ngôn dâng lên mị hoặc của mình. Tô Tiểu Mễ bị đẩy sang một bên, nhìn màn trước mắt định bụng yên lặng ra khỏi phòng. Mặc dù không muốn hèn yếu nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy rất tự ti.

Khi Tô Tiểu Mễ đi tới cửa đang muốn mở cửa lại bị người dẫm cái đuôi, quay đầu thì phát hiện là Nghiêm Ngôn.

“Thế nào? Tiểu Miêu nổi cáu rồi?”

“Em không có, nơi này ngộp quá, em muốn ra ngoài hóng mát”

Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ ra ngoài, ngồi dưới bậc thềm cách xa không khí ầm ĩ bên trong cửa, bên ngoài rất an tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua. Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, rít rồi phun ra ngụm khói trong không khí. Tô Tiểu Mễ ngồi bên cạnh ôm đầu gối mình: “Bình thường ở chung với anh còn không cảm thấy, nhưng mỗi lần cùng anh ra ngoài em mới phát hiện so với tưởng tượng anh còn xuất sắc hơn rất nhiều, cũng rất được hoan nghênh. Bởi vậy em cảm thấy mình cứ như một điểm nhơ trong cuộc đời anh, vương tử trong thần thoại không thể ghép thành đôi với người khác sao?” Tô Tiểu Mễ vẫn không nhìn Nghiêm Ngôn mà nhìn chằm chằm mũi giày mình.

Nghiêm Ngôn im lặng, rút ra điếu thuốc, không khí giữa hai người trầm muộn đáng sợ, cuối cùng chờ thuốc hút xong Nghiêm Ngôn đem đầu thuốc bắn thật xa.

“Anh chỉ thích Tiểu Miêu này, ai nói vương tử cùng Tiểu Miêu không thể yêu nhau?”

Nghiêm Ngôn đưa tay bắt lấy ót Tô Tiểu Mễ hung hăng hôn xuống, hôn triền miên một lúc lâu Tô Tiểu Mễ thở hển đẩy ra hắn: “Anh không muốn mấy cô gái kia, không muốn mấy ngực lớn kia? Gợi cảm, bắp đùi thon dài cũng không muốn sao?”

“Anh chỉ muốn lột tầng da Tiểu Miêu này thôi” Nghiêm Ngôn và Tô Tiểu Mễ vành tai tóc mai chạm nhau.

“Ma quỷ!”

Hai người kích động hôn thật nóng bỏng bị Dương Huy mở cửa vô tình nhìn thấy, giả vờ như gọi điện thoại: “Cảnh sát phải không, mau phái đội càn quét tệ nạn đến đây a”

Nghiêm Ngôn buông ra Tô Tiểu Mễ khuôn mặt đỏ bừng, mắt lạnh trừng Dương Huy: “Muốn quét phải bảo bố cậu quét hang ổ cậu trước đi”

Tô Tiểu Mễ nghe vậy vội hỏi: “Bố anh ấy làm nghề gì?”

“Cảnh sát, sếp đấy nhé” Dương Huy đắc ý nói.

Nghiêm Ngôn đứng dậy: “Tô Tiểu Mễ, em phải biết dù có là cảnh sát vẫn có thể sinh ra đám bại hoại” Nghiêm Ngôn vươn tay về phía Tô Tiểu Mễ: “Tiểu Miêu, chúng ta trở về phòng”

Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn dắt tay kéo đi, trước khi đi còn lén lén lút lút nhỏ giọng cùng Dương Huy: “Dương Huy, sau này tôi có phạm tội, anh có thể bảo bố anh đừng bắt tôi không”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top