Chương 97: Nhẫn Nhịn

Hai tháng nay Chu Đạc gần như đem hai chữ "bất mãn" viết lên mặt, sắc mặt u ám suốt ngày khiến anh ta sợ muốn chết.
Hứa Cương lắc đầy: "Không chắc."

"Tại sao?" Dương Vũ không nhịn được than thở: "Gần đây tôi mặc quần áo giúp anh áy, ngày cà thở cũng không dám. Lần
trước tôi đi ngang qua cửa hàng thịt nướng, trên người dính một ít mùi thịt nướng, tới lúc về anh ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, vậy mà da gà trên người tôi lập tức nổi lên. Tôi còn nghĩ anh ấy sắp làm thịt tôi đem đi nướng nữa đấy."

Tuy rằng bản thân Chu Đạc rất khó hầu hạ nhưng trong hai tháng qua, thật sự là anh quá khó hầu hạ.

Mùi không thể quá nồng, không được quá ồn ào, ngay cả trong cuộc họp tiếng chuông điện thoại của quản lý vô tình vang lên, anh cũng lập tức đuổi đối phương ra ngoài.

Hứa Cương vốn tưởng rằng tối nay sẽ có chuyển biến tốt hơn nhưng ai có thể ngờ lúc Nhiếp Thư Diêu đi lên đã châm một quả bom, khiến bọn họ suýt nữa chết trong xe.

Anh ấy liếc nhìn chiếc ô tô màu đen dưới màn đêm ngoài cửa sổ, trong lòng có chút lo lắng chô Nhiếp Thư Diêu, cũng có chút bất bình thay cho sếp của mình nhưng anh ấy không thể can thiệp vào chuyện riêng tư của Chu Đạc, nên chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng: "Bởi vì, bây giờ anh ấy cũng đang tức giận."

Dương Vũ kinh ngạc nhìn Hứa Cương, sau đó lại nhìn chiếc xe ngoài cửa số, nghẹn hồi lâu mới chửi một câu: "Mẹ kiếp'"

***

Nhiếp Thư Diêu một lần nữa bị trêu chọc tới phun ra.
Trong xe nồng nặc mùi gỗ đàn hương, cô bị người đàn ông nấy bớp cỗ, đè lên ghế định làm tình, ánh mắt tan rã, ý thức trống rỗng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng yếu ớt không đáng kể, chỉ có vết máu dính trên khóe môi là vô cùng chói mắt.

Không phải của cô mà là vết máu trên cổ Chu Đạc.

Mấy phút trước, cô bị người đàn ông ôm vào lòng điên cuồng làm tình tới cao trào, tay chân hiềm nhũn không còn sức lực, cả khuôn mặt vùi vào cổ người đàn ông, nhìn cần cổ trắng trẻo lạnh lùng của người đàn ông, cô ngẩng cằm há miệng cắn vào cổ đối phương.

Không phải cô không nghĩ đến hậu quả, chỉ là cô không muốn gặp lại Chu Đạc, cũng không muốn ở dưới thân của người đàn ông này rêu rỉ như vậy.

Cô không hiểu tại sao rõ ràng Chu Đạc đã có người phụ khác còn

Muốn tới tìm cô để làm chuyện này, cô không còn sức lực suy nghĩ nguyên nhân, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.

Cầu xin đối phương thương xót cũng vô ích, hai tay cô bị trói, không thể vùng vẫy, chỉ còn lại hàm răng này nên trực tiếp cắn vào da thịt của đối phương, khiến cho anh phát đau, cho anh biết cô cũng không thích chuyện này.

Ngoại trừ Chu Đồ, cô không muốn làm loại chuyện này với bất kỳ người đàn ông nào.

Cô cắn mạnh đến mức Chu Đạc suýt bóp nát cằm cô, lúc này cô mới buông ra, Nhiếp Thư Diêu đau đến mức không thể ngậm miệng lại được nước bọt từ khóe  miệng chảy xuống. Sắc mặt Chu Đạc u ám nhìn chằm chằm vào cô, anh trực tiếp đẩy người xuống hàng ghế phía sau, dùng thắt lưng quấn quanh cổ cô, kéo cô ngửa cổ lên, tay anh nắm chặt lấy thắt lưng, đẩy hông về phía trước điên cuồng ra vào bên trong miệng huyệt của cô.

Cô đau tới mức rơi nước mắt nhưng cũng không mở miệng xin đối phương tha cho mình, không ngừng nhẫn nhịn.

Hãy chịu đựng sự trừng phạt tàn khốc này.

Nhẫn nhịn trước sự tra tấn của đối phương.

Đau khổ chờ nó kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: