Chương 88: Cô ấy là người phụ nữ của tôi
Anh ta đau tới mức hét lên chẳng khác nào lợn bị chọc tiết, giây tiếp the0, chiếc giày da giẫm lên miệng anh ta, chặn tiếng kêu của đối phương lại.
Những ngọn đèn đã bắt đầu bật sáng, không khí tháng mười hai khô lạnh.
Trong gió lạnh, giọng nói của Chu Đạc còn lạnh hơn không khí xung quanh: "Chú hai, chú phải biết, hiện tại cháu là gia chủ nhà họ Chu, chuyện lớn nhỏ cháu đều có quyền quyết định. Đừng nói là Chu Thư Phương, cho dù chú có phạm sai lầm, cháu cũng sẽ giúp dọn sạch sẽ."
Đầu bên kia điện thoại, Chu Phố tức giận đập vỡ bình hoa, gầm lên với hai vệ sĩ bên cạnh: "Mau tìm người đi!"
Sau đó ông ta lại hét lên với Chu Đạc: "Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao! Không phải nó chỉ ngủ với một người phụ nữ thôi sao! Nó đã phạm phải sai lầm gì chứ!"
"Những người phụ nữ khác có thế." Giọng nói của Chu Đạc không có một chút độ ấm nào: "Nhiếp Thư Diêu, không được."
Nhiếp Thư Diêu sợ hãi nhìn về phía Chu Đạc, cô không biết người đàn ông nói lời này là vì đứa bé trong bụng hay vì điều gì khác nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hoảng hốt, cả người run lên.
"Cậu đừng nói với tôi, nó là người phụ nữ của cậu!" Chu Phổ tức giận: "Cậu đang tính toán gi vậy? Chu Đồ vẫn còn đang nằm trên giường bệnh! Cậu còn qua lại với người phụ nữ của nó? Cậu và Chu Thư Phương có gì khác nhau? Cậu dựa vào cái gì để đối xử với nó như vậy?"
Chu Đạc liếc nhìn Nhiếp Thư Diêu phía sau, cằm nghiêng sáng một bên, lộ ra đường nét sắo bến, dưỡi màn đêm đen tối, lông mày và đôi mắt cực kỳ đen tối, sống mũi thẳng tắp, đường nét quai hàm góc cạnh.
Dường như anh đang rất tức giận, hoặc cũng giống như không có bất cứ cảm xúc gì.
Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp giống như lưỡi dao sắc.
"Chỉ vì..." Anh quay mặt lại, trầm giọng nói: "Cô ây là người phụ nữ của tôi."
Trái tim của Nhiếp Thư Diêu đột nhiên co rút lại, sần như nghẹt thở , nếu chú hai biết chuyện này đều đó có nghĩa là... Nhà họ Chu cũng sẽ biết chuyện, đột nhiên cô cảm thấy cả người lạnh buốt, trong nháy mắt máu trong người như đông cứng lại.
Chu Phổ đang đặt câu hỏi và Chu Thư Phương đang nằm trên mặt đất lúc này cuối cùng cũng hiểu được Nhiếp Thư Diêu chính là người phụ nữ của Chu Đạc.
Cho dù bọn họ có không tin thì đây vẫn là sự thật không thể chối cãi
Chỉ trách Chu Thư Phương quá tự tin, không tìm hiểu rõ ràng đã ra tay với Nhiếp Thư Diêu, lần này anh ta bị Chu Đạc bắt được, không chết cũng sẽ tàn phế, anh ta tuyệt vọng giãy dụa, đồng thời hét lên:
"Ba... Cứu con... Con ở gần bệnh viện Khang Phục..."
Chu Đạc lại giẫm xuống, lần này có thể nghe thấy tiếng xương sường gãy, sau đó anh nói với Chu Phổ ở đầy bên kia điện thoại: "Chú hai, tới đây nhặt lại rác đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top