Chương 84: Giấc mơ ướt át

Sau khi cúp điện thoại, anh ấy vội vàng đuổi theo Chu Đạc, khẽ ho một tiếng nói: "Sau ba tháng."

Sắc mặt Chu Đạc vẫn không chút thay đổi tiếp tục đi về phía trước, ngón tay nới lỏng cà vạt, cổ nghiêng trái phải, khi cử động có tiềng răng rắc trong xương, anh không có bất cứ cảm xúc nào lặp lại một lân nữa: "Ba tháng."

Vẻ mặt anh trở nên u ám và đáng sợ, như thể anh đang thông báo đếm ngược cái chết của ai đó.

Hứa Cương và Dương Vũ vô thức nuốt nước bọt.

Bọn họ xem như cũng đã hiểu được ba tháng tới sẽ rất kho" khăn.

Nhiếp Thư Diêu cũng không khá hơn là bao, tối nay cô bị Chu Đạc dọa sợ như vậy, đêm đó cô lại mơ thấy Chu Đạc, người đàn ông dùng khăn tay bịt miệng cô lại, kéo hai chân cô ra, chuẩn bị tiến vào trong. Trong lúc cấp bách, cô lập tức hét lên mình đang mang thai, đôi mắt đen của người đàn ông này lại nhìn chằm chẵm vào bụng cô. Bàn tay to của đối phương nắm lấy chiếc eo thon gọn của cô, không quan tâm đến đứa con trong bụng cô, một tay anh nắm lấy cây gậy thịt dữ tợn tiến vào bên trong miệng huyệt, cảm giác căng trướng cực kỳ chân thật, Nhiếp Thư Diêu lập tức tỉnh lại.

Cô bước xuống giường, hít một hơi thật sâu, đi qua đi lại một lúc, sau đó mới lên giường ôm quần áo của Chu Đồ từ từ thiếp đi.

Sau ca phẫu thuật, Chu Đồ hồi phục rất tốt, anh nằm trong phòng bệnh thường hơn mười ngày, sau đó mới chuyển tới khoa phục hồi chức năng tiếp tục tiến hành vật lý trị liệu, ở đây cũng bố trí một chuyên gia tư vấn tâm lý, thường xuyên tư vấn tâm lý mỗi tuần một lần.

Có lẽ là sau khi vất và nhiều ngày, Lỗ Thanh Á đột nhiên đổ bệnh. Lần này đổ bệnh kéo đâi hơn nửa tháng mới khỏi, lo bệnh sẽ lây sang Chu Đồ, thậm chí không dám ra ngoài. Mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh, chỉ dùng di động gửi tin nhắn cho

Nhiếp Thư Diêu, dặn dò cô chăm sóc Chu Đồ thật tốt.
Nhiếp Thư Diêu gần như không về nhà, cho dù Chu Đồ có đuổi cô về nghỉ ngơi, cô cũng không nghe lời khuyên của anh ấy, cô ngồi lên ghế, nắm tay anh ấy nói: "Em chỉ muốn ở đây với anh thôi."

Trái tim của Chu Đồ mềm nhũn, anh ấy cũng không đuổi cô đi nữa, chỉ nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, không nhịn được cảm thấy chua xót trong lòng.

Nhiếp Thư Diêu rất ít khi về nhà, dù có về nhà cũng hầu như là ban ngày, cô sợ mình sẽ chạm mặt Chu Đạc.

Kết quả đúng như cô mong muốn, gần hai tháng cô không hề gặp Chu Đạc, ngoại trử sinh nhật Chu Đổ vào tháng mười, Chu Đạc có đến phòng bệnh một lần. Có lẽ có quá nhiều bạn bè đến chúc mừng sinh nhật Chu Đồ, bên trong phòng bệnh chật kín, nếu không phải Nhiếp Thư Diêu đang cầm máy
ảnh quay vide0 vô tình quay được anh, mọi người còn tưởng rằng anh không hề tới.

Thời tiết tháng mười hai càng ngày càng lạnh, Nhiếp Thư Diêu mặc áo lông, quấn khăn quàng cổ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, gần đây nước da của cô đã trở nên rất tốt, toàn bộ khuôn mặt trắng hồng, trong trẻo dịu dàng, mềm mại. Nhìn từ xa có một vẻ đẹp trầm lặng của thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: