Chương 159: Xấu hổ (H)

Trong lúc người đàn ông vẫn điên cuồng đưa đẩy thắt lưng tiến vào bên trong, đồng thời anh cần củi xuống ngậm lấy bầu ngưc của cô, khoái Cảm càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cô có cảm giác một dòng điện chạy dọc sống lưng của mình, cảm giác tê dại ở xương cụt lan đến đỉnh đầy, bụng dưới bị đâm vừa đau xót lại vừa co rút. Nhiếp Thư Diêu bị đâm tới mức bật ra tiếng nức nở, cô rất muốn hét lên nhưng vẫn phải cắn chặt răng cố gắng chịu đựng. Mãi cho tới khi lên đỉnh, cô mới cúi đầy xuống há miệng cắn vào vai anh, toàn bộ tiếng rên rỉ tràn ra khỏi kẽ răng.

Âm hộ siết quá chặt, Chu Đạc lại đâm mạnh thêm vài cái, lúc này mới bắn toàn bộ tinh dịCh vào bên trong cơ thể của cô.
Nhiếp Thư Diêu nặng nề thở hổn hển nước mắt sinh lý chảy ra, khuồn mặt đỏ bùng, môi hơi hó mở, liên tục thở hồn hền, hai mắt Chu Đạc tối sầm, anh lập tức cúi đầy ngậm lấy môi cô, tiếp tục hôn cô lần nữa.

Cô định đẩy anh ra nhưng cả người không có chút sức lực nào, chỉ có thể kêu lên một tiếng: "Ra ngoài..."

Chu Đạc đặt cô xuống, hai chân cô mềm nhũn, cả người cô đành phải dựa vào bồn rửa mặt, cô vội vàng chỉnh trang lại bản thân, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa, ba mẹ Nhiếp vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, hai người thấy vậy vội hỏi:
"Chuyện gì vậy? Thật sự là nôn ra à? Diêu Diêu? Có chuyện gì thế?"

Quần của Chu Đạc ướt đẫm, trên quần anh đều là dân thủy mà Nhiếp Thư Diêu lên đỉnh vừa rồi, anh đợi Hứa Cương mang tới cho mình một bộ đồ mới.
Đợi tới khi anh thay xong quần áo đi ra, ba mẹ Nhiếp đang thu dọn ở trong phòng Bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy anh từ phòng vệ sinh ra ngoài.

Hai người vội vàng hỏi anh có còn kho" chịu không, có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát không, trong nồi còn đang ninh
canh, vội vàng cho anh uống một chút.

Chu Đạc nhìn xung quanh không thấy Nhiếp Thư Diêu, Hứa Cương đứng ở bên cạnh biết anh đang tìm mợ hai, anh ấy lập tức cầm điện thoại mở ứng dụng ghi nhớ gõ vào đó một hàng chữ, rồi đư tới trước mặt anh:
Mợ hai đã đi tới bệnh viện.

Chu Đạc nhìn vào dòng chữ trên điện thoại không có bất cứ cẩm xúc khác thường nào, ạnh tậm biệt ba mẹ Nhiếp, Nhiếp Tinh Vĩnh nghe tin anh sắp rời đi liền tiễn anh một đoạn tới trước cửa cổng tiểu khu, cậu nói với Chu Đạc, hy vọng anh có thể chăm sóc chị gái mình một chút. Cậu không muốn chị gái phải chịu ấm ức khi ở nhà họ Chu, dù sao sau này cô sẽ sinh cho nhà họ Chu một đứa con, cậu rất hy vọng người nhà họ
Chu có thể đối xử tử tế với chị mình. Nếu như chị ấy có chỗ nào không tốt, nhất định cậu sẽ tới nhà họ Chu đón chị gái và cháu của mình về.

Trước khi Chu Đạc lên xe, anh liếc nhìn đối phương một cái nói: "Đưa lý lịch của cậu cho Hứa Cương."

Hai mắt Nhiếp Tinh Vĩnh lập tức mở to:
"Anh, có phải anh muốn giới thiệu công việc cho em không ? Được rồi, được rồi, được rồi, Hứa Cương, anh thêm WeChat của em đi, không, không, không, em sẽ thêm Wechat rồi chủ động liên lạc với anh. Thuận tiện em cũng thêm anh nữa, anh à, anh thật sự rất tốt!"

Chu Đạc giơ tay, Hứa Cương đưa điện thoại cho anh qua cửa số xe.

Anh ấy cũng rất hiểu ý gọi điện cho Nhiếp Thư Diêu nhưng đầy bên kia điện thoại là một giọng nữ máy móc vang lên: "Xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy..."

Chu Đạc: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: