Chương 154: Anh say rôi
Chu Đạc ngẩng đầy uống cạn ly rượu cuối cùng, nghe mẹ Nhiếp nói với Nhiếp Thư Diêu:
"Diêu Diêu, con không định tặng quà sao?"
Nhiếp Thư Diêu đáp: "Con đã tặng rồi."
Nhiếp Tinh Vĩnh đi tới hỏi: "Chị tặng cái gì vậy? Cho em xem với."
Nhiếp Thư Diêu nhớ tới chiếc bút kia, sắc mặt có chút không được tự nhiên, chỉ có thể nói: "Chỉ là một cây bút thôi."
"Một cây bút cũng quá chiếu lệ rồi."
Nhiếp Tinh Vinh còn tường cây bút chỉ mấy chục, liền hỏi với Nhiếp Thư Diêu: "Nếu không chị tặng cho anh ấy thứ khác đi, trong phòng của em cũng không thiếu mấy thứ đồ tốt, chị mau chọn một cái đi."
Nhiếp Thư Diêu khẽ cười: "Tại sao chị phải lấy đồ của em đưa cho anh ấy?"
"Chị còn phải khách sáo với em làm gì? Đã lâu rồi chị không tới phòng em nhìn xem, thật sự có không ít đồ vật."
"Cái gì vậy?" Cô mỉm cười: "Một lát nữa chị sẽ đi xem."
Ở trước mặt người thần cô vẫn luôn thoa mái như vậy, rất hay cười, ngay cà khi nói chuyện, đổi mắt cô cũng cong lên, sự lạnh lùng trong mắt cô được thay thế bằng màu sắc dịu dàng, khuôn mặt trắng ngần bị nhiệt làm cho nóng bừng. Khi cô cười môi lập tức cong lên để lộ hàm răng trắng, một lọn tóc dài xõa xuống trước mắt, cô đưa tay vén tóc sang bên tai, khi quay lại, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Chu Đạc.
Cô hơi dừng lại, cúi đầy cầm lấy cốc nước uống một ngụm.
Không biết đối phương nhìn mình bao lâu, chờ tới khi cô ngẩng đầy lên, Chu Đạc vẫn đang nhìn cô.
Trông anh giống như đang say rượu.
Nhiếp Thư Diêu bị anh nhìn chằm chằm một hồi, khi nhìn thấy ba mẹ Nhiếp đang đi vào Bếp cắt hoa quả, cô không nhịn được hỏi anh: "Anh cả, có phải anh say rồi không?"
Nhiếp Tinh Vĩnh đang muốn đi vào phòng, nghe vậy liền quay đầy lại, đưa cả khuôn mặt mình đến trước mặt Chu Đạc, thấy Chu Đạc nhíu mày, trong mắt đột nhiên tràn đầy tức giận, cậu lập tức bước một bước lớn lùi về phía sau. Quay qua nói với Nhiếp Thư Diêu: "Hình như có chút."
Tại sao say rượu lại đáng sợ đến thế?
Nhiếp Tinh Vĩnh không nhịn được lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Chu Đồ, không thể tưởng tượng được hai người này có thể là anh em ruột.
Mẹ Nhiếp từ trong bếp bê đĩa cam đã được cắt sẵn ra, nghệ Nhiếp Tinh Vĩnh nói Chu Đạc có về hơi say, bà vội đặt đĩa xuống, nhờ bố Nhiếp đi giặt khăn mặt, bà còn bảo Nhiếp Tinh Vĩnh tăng nhiệt đồ điều hòa lên một chút. Sau đó đi đến hộp thuốc, vừa tìm thuốc giải rượu, miệng không nGừng lẩm bẩm:
"Đáng lẽ không nên để cháu uống nhiều rượu như vậy, ôi, buổi chiều làm chậm trễ các công việc khác của cháu. Nếu không cháu ngủ ở đây một lát đi?"
Nhiếp Tinh Vĩnh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xong cũng chay tổi vây quanh Chu Đạc, lấy tay quạt cho anh, ba Nhiếp đã giặt khăn mặt đi tới đặt lên trán Chu Đạc, mẹ Nhiếp cầm thuốc giải rượu đi tới, cả nhà đều bận rộn vây quanh Chu Đạc. Nhiếp Thư Diêu thấy lông mày của anh nhíu chặt lại, cô vừa định lên tiếng khuyên ba mẹ cách xa ra một chút, liền nhìn thấy người đàn ông giữ lấy khăn mặt rồi đứng dậy.
"Không sao đâu, chỉ hơi nóng thôi." Hai ngón tay của Chu Đạc luồn vào nới lỏng cà vạt, sau đó cởi cúc cố áo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top