Chương 326: Hàng Cầm
Nghe nói gần đây anh ta đi xem mắt rất nhiều, một tháng đi xem mắt hơn hai mươi lần.
Điều kiện anh ta đưa ra cũng cực kỳ cao, đổi phương phải có về ngoài xinh đẹp, chi số IQ cao, ngoài mậy tầm mắt to thì còn phải có cổ thơn chân dài.
Với điều kiện này của anh ta, đương nhiên Tống Chanh không đạt yêu cầu, vì vậy anh ta và Tổng Chanh đã hợp tác, đề Tổng Chanh trở thành bác sĩ tư nhân cho mình, trả lương hàng tháng cho cô, lần trước Tổng Chanh không nhịn được phàn nàn, Lục Vận Phục cũng hỏi cô ấy bệnh trĩ có chữa được không?
Nhiếp Thư Diêu: "..."
Nhiếp Thư Diêu gọi cho Lục Vận Phục, hỏi anh ta đã đưa Chu Nhất đi đâu, cô định đưa Chu Nhất về nhà.
Lục Vận Phục bảo cô ấy đợi ở tầng dưới trong công ty, nhiều nhất là mười phút anh ta sẽ đưa người tới.
Nhiếp Thư Diêu mặc xong quần áo, xỏ giày vào, câm túi xách bước vào trơng thang máy xuông dưới lầu chờ.
Không đợi được Lục Vận Phục tới, chỉ thấy Chu Đạc và một số trợ lý cùng Hứa Cương đang tiễn một người từ tầng một ra ngoài, người phụ nữ được đám đông vây quanh trông rất đẹp, dáng về khí khái, mái tóc dài được buộc cao, trên người cô ấy mặc một bộ vest trắng, gương mặt được trang điểm rất tỉ
mi.
Từ xa, Chu Đạc đã nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu đang đợi ở cửa, có một nhóm người đi về phía cô, Nhiếp Thư Diêu đứng thẳng dậy, nghe thấy Chu Đạc nói với người phụ nữ trông rất bản lĩnh bên cạnh: "Đây là vợ tôi."
"Xin chào." Người phụ nữ đưa tay về phía Nhiếp Thư Diêu: "Tôi là Hàng Cầm."
Nhiếp Thư Diêu đưa tay nắm lấy tay cô ấy: "Xin chào, tôi tên là Nhiếp Thư Diêu."
Hàng Câm đến đây đề đặt dây chuyền và nhẫn cho em trai sắp kết hôn, thuận tiện đưa cho hai người một tấm thiệp mời. Mời Chu Đạc tới lúc đó bớt chút thời gian tới uống chén rượu mừng.
Hàng gia là khách hàng lớn của Chu gia, điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, đồ trang sức được sử dụng trong cửa hàng trang điềm đều là đồ trang sức của Chu gia, là loại kim cương thuộc hàng VIP.
Một tháng trước, Hàng Cầm cũng có nghe nói Chu Đạc có một cậu con trai riêng, cho tới bây giờ cô ấy vẫn rất tò rốt cuộc người phụ nữ đó có dáng vẻ như thế nào.
Vừa lúc phải tới đưa thiệp mời, cô ấy cũng muốn nhìn xem.
Người phụ nữ trước mặt không quá xinh đẹp nhưng khí chất trên người lại có sự nhu hòa, bình tĩnh không nói nên lời.
Trên người đối phương có vẻ đẹp của năm tháng.
Lục Vận Phục vừa bước xuống xe, một tay nắm lấy cổ áo của Chu Nhất, đặt đứa trẻ xuống đất, khi ngẩng đầy lên đã nhìn thấy Hàng Cầm, đôi mắt anh ta lập tức mở to, nhìn chẳm chẳm Hàng Cẩm một lúc lâu.
Hàng Cẩm khẽ cau mày nói với Chu Đạc: "Tổng giám đốc Chu, không làm phiền anh nữa, tôi đi trước."
"Ừm ." Chu Đạc khẽ gật đầu.
Lục Vận Phục thấy Hàng Cẩm chuẩn bị rời đi, anh ta nhanh chóng bước tới hỏi: "Vị tiểu này, xin hỏi tên cô là gì vậy?"
Hàng Cẩm vô cảm liếc nhìn anh ta một cái, không nói một lời, đi vòng qua Lục Vận Phục rồi lên xe, tài xế trực tiếp khởi động xe, chiếc Maybach đen phóng đi rất nhanh.
Lục Vận Phục không chớp mắt nhìn chẳm chẳm, hỏi Chu Đạc: "Đại ca, người phụ nữ này là ai? Cô ấy làm gì vậy? Nhìn qua có vẻ là người rất thông minh."
Chu Đạc nắm lấy cổ tay Nhiếp Thư Diêu, hỏi cô xuống dưới đây làm gì
Nhiếp Thư Diêu có chút chột dạ chớp mắt: "Chờ Chu Nhất."
Chu Nhất vội vàng chạy tới: "Mẹ, không phải mẹ nói muốn đưa con về nhà sao?"
Nhiếp Thư Diêu: "..."
Chu Đạc ôm Chu Nhất vào lòng, tay còn lại nắm tay Nhiếp Thư Diêu: "Tạm thời con không thể về nhà, mẹ còn có vệc phải làm."
"Mẹ, mẹ định làm gì vậy?" Chu Nhất ngây thơ hỏi.
Nhiếp Thư Diêu: ".."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top