Chương 311: Chúc mừng sinh nhật
Máy bay riêng khởi hành đúng giờ lúc 8:10 và đến hòn đảo riêng của Chu Đạc lúc 11:30. Đó là một căn phòng biệt thự tu nhân nhìn ra biển mà anh mua cuối năm ngoái và mất hai năm, mất hai tươi triệu đô để xây dựng, Anh đã tới đây trước để xem xét, đồng thời cũng dặn Hứa Cương mua thêm đồ đạc.
Chuyện này bị Lục Vận Phục phát hiện, anh ta có người ở Cục quản lý tài nguyên quốc gia, sau khi kiểm tra thì phát hiện ra
Chu Đạc đã mua lại hòn đảo này, còn đặt tên cho nó là Đào Đào.
Nói chung, các đảo tư nhân đều được gọi là đảo hoặc vịnh, thậm chí tệ hơn, giống như Phủng Tiểu Ngũ đặt tên là đảo pháo hoa, chỉ có anh là ngoại lệ, không chỉ tùy tiện đặt tên cho hòn đảo của Lục Vận Phục mà còn tự đặt cho mình một cái tên sến như vậy.
Lục Vận Phục đã cười nhạo Chu Đạc mấy lần vì cái tên này, sau đó anh ta phát hiện ra, Chu Đạc có một cậu con trai, còn có một người vợ tên là Nhiếp Thư Diêu, biệt danh là Đào Đào.
Sau đó, Lục Vận Phục không thể cười được nữa.
Sau khi Nhiếp Thư Diêu tới nơi, cô mới phát hiện ra đây là một hòn đảo.
Nhìn xung quanh là những hàng dừa đầy phong cách nhiệt đới, phòng rộng view biển ngay trước mặt, hàng trăm ngọn đèn sàn chiều sáng bề bơi vô cực rộng lớn, mặt hồ rực sáng ánh đèn lấp lánh, gió đêm thổi mát rượi, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng sóng biền.
"Đi tìm phòng của em đi."
Giọng nói của Chu Đạc từ phía sau vang lên, Nhiếp Thư Diêu quay đầu nhìn lại, Chu Đạc vừa mới cởi áo vest ra, Hứa Cương cầm lấy áo khoác ngoài và áo khoác vest trong tay, Dương Vũ cầm theo hai chiếc hộp đi theo phía sau, hai vệ sĩ cầm đen pin đi tuần tra xung quanh.
Nhiếp Thư Diêu cởi áo khoác vắt lên tay, sau đó đi vào trong, không khí cô nóng, cô giẫm lên mặt đất bằng phẳng, chẳng mấy chốc đã giẫm phải cát mềm.
Cuối cùng, cô bước lên thảm cỏ nhân tạo, đi đến sân của căn phòng nhìn ra biền.
Bên phải có cây dừa, ngay trước mặt là một đài phun nước nhỏ, bên cạnh có bốn chậu hoa cao bằng nửa người, trồng những loại hoa không rõ tên, những bông hoa đang nở rộ.
Nhiếp Thư Diêu không nghiên cứu về hoa, vội vàng rời mắt đi vào phòng, trước mười hai giờ cô phải tìm được phòng của mình, nếu không cô sẽ không kịp tặng quà sinh nhật cho Chu Đạc.
Phòng khách rộng đến nỗi cô cứ đi đi lại lại như ruồi không đầy, Dương Vũ và Hứa Cương vừa rồi đi theo đã làm xong nhiệm vụ của mình.
Hai người họ cùng vệ sĩ đã lên máy bay riêng và trước, Chu Đạc đi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh khoác chiếc áo chOàng tăm màu đen đi ra ngoài.
Trên bàn có một chai rượu vang đỏ, một chiếc bình hình chữ U, hai phần bữa tối và một đĩa hoa quả.
Chu Đạc cùng Nhiếp Thư Diêu và Chu Nhất ở nhà ăn cơm tối, hiện tại anh cũng không đói, nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã là 23:55, cầm bình rượu rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Ngầng đầu nhẹ nhàng đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, sau đó đặt ly rượu xuống, đi qua phòng khách rộng lớn, đi vòng qua hành lang, đi đên sân thứ hai, tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua hàng dừa và hành lang dài, đi tới căn phòng anh đã chuẩn bị cho Nhiếp Thư Diêu.
Cánh cửa đã đóng lại, cô đã tìm được đúng cửa.
Anh lặng lẽ chờ đợi, khi kim đồng hồ di chuyển về 00:00, anh mở cửa mà không báo trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top